Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng Ma- Hàn Tương Tử

Tiểu thuyết gốc · 6521 chữ

Lúc này tại mật thất Hoàng Cung

Chu Nguyên Chương dẫn Hòa Yên Ninh vào tầng hầm

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng nơi này lớn hơn thần thiếp nghĩ”

Chu Nguyên Chương : ”vậy sao nàng có thể đi dạo xem một chút”

Hòa Yên Ninh : ”hoàng thương thần thiếp thấy có vài món binh khí phát ra hào quang xin hỏi nó là binh khí gì?”

Chu Nguyên Chương cầm lên một thanh Đao : "nàng cầm thử nó đi"

Hòa Yên Ninh cầm lên cây đao và vôi làm rớt xuống, Thanh Đao rớt xuống đất vang lên một tiếng lớn khiến bà giật cả mình : ”Hoàng Thượng thần thiếp xin lỗi, thần thiếp không cố ý”

Chu Nguyên Chương nhặc thanh đao lên và nói : ”không sao, thanh đao này nặng 50 cân nàng cầm không cẩn thận làm rớt là phải bây giờ cầm lại xem”

Hòa Yên Ninh cẩn thân cầm thanh đao lên : ”quả thật nó rất nặng thần thiếp cảm nhận được sát khí và một chút chính khi phát ra từ nó, xin hỏi hoàng thượng đây là đao gì?”

Chu Nguyên Chương : ”nàng đã nghe qua câu chuyện về võ lâm chí tôn chưa?”

Hòa Yên Ninh : ”chuyện trên giang hồ thần thiếp thật sự không biết gì cả?”

Chu Nguyên Chương cầm lấy thanh đao cười nói : ”đây là Đồ Long Đao, nó cùng với Ỷ Thiên Kiếm là một cặp”

Hòa Yên Ninh : ”Đồ Long Đao, Ỷ Thiên Kiếm vậy xin hỏi hoàng thượng Ỷ Thiên Kiếm có ở đây không?”

Chu Nguyên Chương : ”Ỷ Thiên Kiếm đang trong tay chưởng môn phái Nga Mi Chu Linh”

Hòa Yên Ninh : ”thanh đao này tên gọi Đồ Long chẵng lẽ kẻ tao ra thanh đạo này với mục đích dùng để giết vua?”

Chu Nguyên Chương : ”nàng nói không sai thanh đao này làm ra mục đích là giết vua”

Hòa Yên Ninh : ”vậy vị vua đó là vị nào?”

Chu Nguyên Chương : ”Nguyên Thuận Đế”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thương có thể nói rõ hơn về thanh đao này không?”

Chu Nguyên Chương : ”năm xưa khi trẫm tham gia hồng áo quân và nương nhờ Minh Giáo thì cặp đao kiếm này nổi danh với lời đồn

VÕ LÂM CHÍ TÔN

BẢO ĐAO ĐỒ LONG

HIỆU LỆNH THIÊN HẠ

AI DÁM KHÔNG NGHE

Ỷ THIÊN BẤT XUẤT

THÙY DỰ TRANH PHONG

nàng có hiểu ý của nó không?”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp không hiểu?”

Chu Nguyên Chương : ”năm xưa vó ngựa Mông Cổ xua quân đánh Tống, tại thành Tương Dương có cặp phu thê Bắc Hiệp Quách Tĩnh và Bang Chủ đời thứ 34 của Cái Bang Hoàng Dung lãnh đạo anh hùng thiên hạ chống lại Mông Cổ, khi Tương Dương bại trận trước khi mất hai vợ chồng họ đã đem và Huyền Thiếc Trong Kiếm của Thần Điêu Đại Hiệp Dương Quá rèn cùng với các Kim Loại quý hiếm tạo ra hai thanh Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao, Ỷ Thiên Kiếm thì do Quách Tương con gái thứ hai của họ mang đi, còn Đồ Long Đao Do Quách Phá Lỗ giữ khi Tương Dương bị hạ thì Đô Long Đao cũng thất lạc”

Hòa Yên Ninh : ”còn sau đó?”

Chu Nguyên Chương : ”tuy Đồ Long Đao và Ỷ Thiên Kiếm có thể hiệu lệnh thiên hạ, xưng bá thiên hạ vậy theo nàng muốn điều kiện gì mới làm được điều đó?”

Hòa Yên Ninh :” muốn hiệu lệnh thiên hạ dĩ nhiên là hoàng đế, có câu Trong Thiên Hạ tất cả là đất của vua, đất ở xung quanh chẵng lẽ là vương thần”

Chu Nguyên Chương : ”tuy là như vậy nhưng chốn giang hồ Tiêu dao tự do, khoái ý ân cừu mấy ai để tâm đến việc làm Hoàng Đế”

Hòa Yên Ninh : ”điều này... theo thần thiếp nghe nói thì chốn giang hồ cường giả vi tôn muốn xưng bá dĩ nhiên là cao thủ tuyệt thế”

Chu Nguyên Chương : ”không sai vậy phải làm sao mới có thể trở thành hoàng đề và cao thủ Tuyệt thế?”

Hòa Yên Ninh :” thiếp không biết ... nếu ai cũng biết thì hoàng đế và cao thủ tuyệt thế không chút giá trị rồi”

Chu Nguyên Chương : ”trẫm là hoàng đế trẫm nói nàng biết, đó là nắm binh quyền trong tay vì thế đầu tiên cần có chính là một đôi binh tướng bách chiến tinh anh”

Hòa Yên Ninh : ”Binh Tướng bách chiến tinh anh? Không thể hai thanh vũ khí này không thể nào mà tạo ra một đội quân bách chiến được, chẵng lẽ có bí mật khác sao?”

Chu Nguyên Chương : ”nàng đoán đúng rồi, bản thân chúng không thể tạo ra một đội quân bách chiến mà liên quan tới một quyển binh thư”

Hòa Yên Ninh : ”không thể nào một quyển binh thư thì cũng không thể tạo ra được đội quân bách chiến”

Chu Nguyên Chương : ”Quách Tĩnh Quách Đại hiệp chính là dựa vào quyển binh thư này mà chống lại Mông Cổ xuốt mười năm”

Hòa Yên Ninh : ”sao cơ cả mười năm, quá đáng nể, một đại hiệp giang hồ chỉ dựa vào  1 quyền binh thư mà lãnh đạo anh hùng thiên hạ chống lại Mông cổ cả mười năm”

Chu Nguyên Chương : ”nàng đừng quên trẫm cũng xuất thân giang hồ đó”

Hòa Yên Ninh : ”vậy cuốn binh thư đó chẵng lẽ là”

Chu Nguyên Chương : ”phải nó đang ở chỗ của nàng”

Hòa Yên Ninh : ”Võ Mục Di Thư do Nhạc Phi Thời Tống truyền lại”

Chu Nguyên Chương : ”chính là Nó, Quách Đại hiệp dựa vào nó nhiều lần bày binh bố trận chống lại Mông Cổ”

Hòa Yên Ninh :” vị Quách Tĩnh Đại hiệp quả xứng với hai chữ Đại Hiệp, vậy bên trong bí mật Ỷ Thiên Kiếm là gì?”

Chu Nguyên Chương : ”chính là thứ để giúp trở thành cao thủ Tuyệt Thế”

Hòa Yên Ninh : ”chẵng lẽ là bí kiếp võ công?”

Chu Nguyên Chương : ”không sai bên trong Ỷ Thiên Kiếm chưa võ học cả đời của Quách đại hiệp là Cửu Âm Chân Kinh và Hàng Long Thập Bát Chưởng”

Hòa Yên Ninh : ”Hàng Long Thập Bát Chưởng? Cửu Âm Chân kinh? Hàng Long thập Bát Chưởng thì thất thiếp đã thấy hoàng thượng thi triển còn Cửu Âm Chân Kinh nó như thế nào?”

Chu Nguyên Chương : ”Cửu Âm Chân Kinh Do một vị Đại Thần Thời Bắc Tống sáng tạo tên gọi Hoàng Thường, từng gây mưa gió vào thời đó”

Hòa Yên Ninh : ”thần thiếp hiểu rồi, Võ Lâm Chí Tôn Bảo Đao Đồ Long Hiệu Lệnh Thiên Hạ Ai Dám không nghe, ý nói là lãnh đạo nghĩa quân khởi nghĩa tác chiến lật đổ Nguyên Triều giết chết Vua Nguyên, và sau đó trở thành hoàng đế, còn Ỷ Thiên bất xuất Thùy dự tranh phong ý nói nếu kẻ đó là Minh Quân Ỷ Thiên Kiếm sẽ ẩn tích giang hồ còn nếu là hôn quân thì Ỷ Thiên Sẽ Xuất giết trừ hôn quân, Vũ Khí Đồ Long cùng Bí kiếp Hàng Long cả hai đều ám chỉ giết chết Nguyên Thuận Đế”

Chu Nguyên Chương : ”nàng thật thông minh đúng như vậy, năm xưa Giáo Chủ Minh Giáo Trương Vô Kỵ là người đã trở thành võ lâm Minh Chủ, nhưng hắn tính tính hiền lành ôn hòa khó làm việc lớn, trẫm muốn loại trừ hắn ta, không ngờ bị phát hiện cứ nghĩ là trẫm chết chắc nhưng không ngờ hắn quả nhiên không có tâm làm nên đại nghiệp, hắn cùng với Quân Chúa Mông Cổ Triệu Mẫn Từ bỏ mọi thứ cùng nhau ra biển tới Băng Hỏa Đảo chung sống với nhau”

Hòa Yên Ninh : ”từ bỏ mọi thứ để hạnh phúc bên nhau thật là ngưỡng mộ, cả vị Trương Giáo chủ và Quách Đại Hiệp đều vô cùng đáng kính”

Chu Nguyên Chương : ”thôi không nói tới chúng nữa nàng còn gì muốn biết nữa không?”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng còn cây cung kia thiếp thấy nó có một luồn sát khi rất mạnh”

Chu Nguyên Chương : ”cây cung này thì nó là Định Quốc Thần Cung, có ba mũi tên là vũ khí của Tiết Nhân Quý Nhà Đường kẻ tạo ra sự tích Tam Tiễn Định Giang Sơn, năm xưa trẫm dùng nó bắn thẳng vào vị trí của Nguyên Thuận Đế, nhưng hắn không thượng triều nên thoát được một mạng”

Hòa Yên Ninh : ”tam tiễn định giang sơn, quả thật Trung Nguyên lắm nhân tài”

Chu Nguyên Chương : ”không sai Trung Nguyên lắm anh Hùng”

Hòa Yên Ninh : ”Hoàng Thượng dẫn thần thiếp vào đây chắc không phải để khoe binh khí đó chứ?”

Chu Nguyên Chương  : ”không phải, tầng này chỉ là tầng chứa đồ thôi, nàng đi theo trẫm

Hòa Yên Ninh :” dạ”

thế là Chu Nguyên Chương dẫn Hòa Yên Ninh xuống tầng bí mật

-----

lúc này tại Thủy Cung của Chu Lâm

nhóm yêu đã đưa xác Từ Tuấn Kiệt vào phòng băng

Chu Lâm Tạm thời giấu huynh ấy ở đây đi, Cửu Đầu Giao làm phiền huynh

Cửu Đầu Giao : ”để cho ta”

Ngọc Hằng : ”ta có thể vào thăm huynh ấy không?”

Chu Lâm : ”khá lạnh đó hoàng tỷ cẩn thận”

Ngọc Hằng : ”ta biết”

Ngao Băng : ”vậy bọn ta ra ngoài”

thế là tại phòng băng chỉ còn Ngọc Hằng bên cạnh Từ Tuấn Kiệt

Ngọc Hằng nhìn Từ Tuấn Kiệt, cô đưa tay sơ má cậu : ”không hiểu tại sao vừa nhìn thấy huynh ta đã muốn ở bên huynh rồi, huynh có thể nói cho ta biết là tại sao không?”

đáp lại cô vẫn là sự im lặng

Ngọc Hằng lại nói tiếp : ”ta trao cho huynh nửa trái tim gắng bó cùng huynh cả đời này huynh có chê ta quá tùy tiện không? Ta từng gặp nhiều ngưỡi có bãn lãnh hơn huynh nhưng tại sao ta lại chọn huynh chứ? Ta cũng không biết nữa, ta lúc ta chỉ biết ta yêu huynh mất rồi, ta không lúc nào không nghĩ tới huynh cả, huynh hãy mau chóng tỉnh lại thành thân với ta đi”

nói xong cô hôn lên môi Từ Tuấn Kiệt và rời đi

Ngao Băng đứng bên ngoài : ”Hoàng Tỷ à cũng biết lợi dụng nhỉ”

Ngọc Hằng hơi đỏ mặt nhưng lập tức đáp trả : ”thì sao? Ta dám yêu dám nhận không như ai kia người ta bên cạnh còn không dám làm gì?”

Ngao Băng :” ở tỷ dám trêu muội đã thế muội tình tứ trước mặt tỷ cho tỷ tức chơi”

Ngọc Hằng : ”ấy đừng đừng tỷ chỉ đùa thôi hảo muội muội đừng giận nha”

Ngao Băng : ”hứ, tỷ đó có lạnh không?’

Ngọc Hằng nảy ý trêu Ngao Băng: ”ta hơi lạnh ta mượn đệ đệ ôm một chút được không?”

Ngao Băng : ”còn lâu tỷ muốn chết hả?”

Ngọc Hằng : ”Không cho thì thôi đồ ích kỷ”

Ngao Băng : ”muội ích kỷ á, tỷ nói đúng rồi á’

Ngọc Hằng : ”cái...” Ngọc Hằng cạn lời

Chu Lâm : ”Băng Nhi đừng trêu hoàng tỷ nữa, kẻo tỷ ấy méc mẹ ta khó nói giùm nàng lắm”

Ngao Băng : ”muội biết rồi, Lâm Ca”

Chu Lâm hôn lên Môi Ngao Băng : ”vậy mới đáng yêu chứ”

Ngọc Hằng trợn tròn mắt cứ nghĩ Chu Lâm tới giải vậy cho mình ai ngờ tới giúp Ngao Băng trêu mình : ”hai đứa các ngươi, được lắm”

Chu Lâm : ”sao vậy tỷ cũng muốn được đệ hôn sao?”

Ngao Băng : ”còn lâu nhé, hứ ta về phủ đây”

Chu Lâm : ”đệ xin tiễn hoàng tỷ”

Ngọc Hằng : ”không cần tự ta đi”

Ngọc Hằng giận dỗi bỏ đi

Chu Lâm nhìn Ngao Băng :” chúng ta có đùa quá đáng không?”

Ngao Băng : ”muội không biết, nhưng tỷ ấy giận rồi kìa”

Chu Lâm  : ”thôi kệ tỷ ấy đi”

Ngao Băng : ”nếu không gì thôi mình cùng đi nghỉ nha”

Chu Lâm : ”được”

thế là Chu Lâm và Ngao Băng cùng nhau đi nghỉ

------

Ngọc Hằng Tức tối đi về thì bỗng quay lại, cô nghĩ : ”lạ thật tại sao ta lại giận họ, họ đâu có ác ý, từ lúc nào mà ta trở nên sân si đến như vậy, chẵng lẽ trái tim của ta vì yêu mà cảnh giới tu tâm bị giảm sao, không ổn rồi ta phải quay lại chỗ huynh ấy ngồi thiền tĩnh tâm kiểm tra mới được”

thế là Ngọc Hằng quay lại nơi xác Từ Tuấn Kiệt nằm thì thấy Cửu Đầu Giao và Hoa Vương đang ở nơi này

Ngọc Hằng : ”Hoa Vương Tỷ, Cửu Đầu ca ca hai người đang làm gì ở đây vậy”

Hoa Vương : ”bọn ta đang dùng biện pháp bảo vệ xác và hồn phách của câu ấy, công chúa nếu không có việc gì thì đừng làm phiền bọn ta”

Ngọc Hằng :” muội có thể hỗ trợ một phần nào đó không?”

Cửu Đầu Giao : ”ở yên đó đừng làm phiền bọn ta”

Hoa Vương cầm ra một đóa băng hoa : ”đây là Băng Phách Hoa chuyên dùng để bảo vệ hồn phách và cơ thể Cửu Đầu Giao hồn phách nguyên thần của Từ Tướng quân đâu”

Cửu Đầu Giao há miệng nhả ra một viên châu : ”hồn phách của hắn ở đây”

Hoa Vương :” tốt có Băng Phách Hoa và Băng phách chi tâm thì cậu ấy giữ được mạng rồi”

Hoa Vương đặt Băng Phách chi Tâm lên ngực Từ Tuấn Kiệt, Cửu Đầu Giao Đưa hồn phách Từ Tuấn Kiệt nhập thể, Hoa Vương đặt Băng Phách hoa lên trán Từ Tuấn Kiệt

Hoa Vương : ”ổn rồi, tam thời cậu ấy giữ được mạng còn lại chờ thời cơ làm phiền công chúa rồi”

Ngọc Hằng : ”ta đã rõ ta có thể ở đây với huynh ấy không?”

Hoa Vương : ”được nhưng cô nhớ đừng để những thứ này bị di dời nếu không sẽ thất bại”

Ngọc Hằng : ”ta đã biết”

Hoa Vương : ”vây bọn ta ra ngoài”

Ngọc Hằng : ”được, cám ơn tỷ”

thế là Hoa Vương và Cửu Đầu Giao ra ngoài, còn lại Ngọc Hằng cùng Từ Tuấn Kiệt

Ngọc Hằng nhìn Từ Tuấn Kiệt một hồi lâu rồi bắc đầu tụng chú Dược sư với hy vọng giúp cậu bình an : ”Nam-mô bạt dà phạt đế

Bệ sát xả

Lụ rô thích lưu ly

Bát lặt bà

Hắt ra xà dã

Đát tha yết đa da

A ra hắt đế

Tam miệu tam bột đà da.

Ðát điệt tha.

Án

Bệ sát thệ

Bệ sát thệ

Bệ sát xã

Tam một yết đế tá ha”

------

Từ Tuấn Kiệt từ lúc được đưa hồn phách vào cơ thể thì bỗng đi vào một giấc mộng đẹp …. trong giấc mộng này cậu mơ thấy mình đang xuất trính cùng huynh đệ

Nhạc Phong : ”đại ca lần này chinh chiến nếu toàn thắng huynh định tặng đại tẩu cái gì?”

Tiết Ứng Long :” còn phải hỏi phải là món quà độc nhất vô nhị rồi không thể để thua ngũ hoàng tử được”

Mộc Cao Phong : ”đại ca làm gì so được với ngũ hoàng tử, ta đang tự hỏi tại sao đại tẩu không chọn ta mà chọn đai ca đây công bằng mà nói ta đẹp trai hơn huynh ấy”

Hàn Thiên Diệp :” không biết xấu hổ”

Mộc Cao Phong :” Nhị Ca nói cái gì hả, muốn đánh nhau à”

Từ Tuấn Kiệt : ”được rồi các huynh đệ ngũ hổ chúng ta đều tuấn tú, chỉ là ta may mắn hơn các đệ thôi, ta cũng đang không biết tặng cho đại tẩu cái gì nữa, các huynh đệ gợi ý cho ta được không?”

Tiết Ứng Long : ”nữ nhân thường thích trang sức và son phấn nhưng đại tẩu thì không thể tặng những món tầm thường như vậy được”

Mộc Cao Phong :” nói cũng phải”

Hàn Thiên Diệp : ”ta nghe nói trên côn luân có tiên hạc hay chúng ta tới côn luân bắt tiên hạc đi”

Từ Tuấn Kiệt : ”không được, đường tới côn luân khá xa, chúng ta không thể để ảnh hưởng chiến sự”

Nhạc Phong : ”vậy chúng ta lấy chiến lợi phẩm là quà đi”

Tiết Ứng Long : ”ý hay đó”

------

nhóm Từ Tuấn Kiệt tiếp tục hành quân đụng độ phải đại quân của Đại Việt

Từ Tuấn Kiệt : ”kia là quân Đại Việt, được lắm cho chúng một trận”

Tiết Ứng Long : ”đệ lên khiêu chiến”

Từ Tuấn Kiệt : ”ừ cẩn thận”

Tiêt Ứng Long : ”bổn Tướng là bình nam tiền lộ tiên phong Tiết Ứng Long quân Đại Việt các ngươi kẻ nào nghênh chiến”

một vị tướng quân Đại Việt Bước ra : ”bổn Tướng là Kim Ngô Tướng Quân Lê Lợi Thủ Lĩnh Nghĩa Quân Lam Sơn nghênh chiến ngươi”

Tiết Ứng Long : ”Nghĩa Quân Lam Sơn được lắm cũng có chút danh tiếng nhưng gặp tiểu gia ta thì các ngươi giải tán chắc rồi tiếp chiêu”

Từ Tuấn Kiệt :” Lê Lợi? Tại sao ta có cảm giác không thể xem thường cái tên này”

Tiết Ứng Long : ”tiếp chiêu”

Tiết Ứng Long Phương Thiên Họa Kính vung lên thì bên này Lê Lợi đã vung kiếm chém thẳng, Tiết Ứng Long mỉn cười chặn kiếm

Từ Tuấn Kiệt : ”huynh đệ tránh mau, không phải kiếm thường đâu”

Tiết Ứng Long chưa kịp phản ứng đã bị chém đứt cánh tay, Phương Thiên Họa Kích  cũng bị chém làm đôi

Mộc Cao Phong, Nhạc Phong, và Hàn Thiên Diệp lập tức xông lên

Mộc Cao Phong cùng Bạch Ngân Thiên Trường Đao tấn công, Nhạc Phong từ trên trời đánh xuống, Hàn Thiên Diệp Thì dùng Lục Cầu Khống Thạch chuẩn bị tấn công thì một mũi tên cắm thẳng vào tay y

Hàn Thiên Diệp : ’tên nào đánh lén ta”

Một vị tướng Đại Việt bước ra : ”bọn giặc cỏ các ngươi dám lấy nhiều đánh ít bổn tướng quân ta thấy ngứa mắt nên cảnh cáo các ngươi”

Khi vị tướng quân này dứt lời thì Mộc Cao Phong Cũng bỏ mạng, Nhạc Phong thì đánh trật, bị một vị tướng khác đánh hạ, Ngũ Hổ Đại Minh mất đi ba người

Từ Tuấn Kiệt :” khốn kiếp trả mạng huynh đệ của ta lại”

Lê Lợi : ”cuối cùng chủ soái cũng ra rồi à tới đi”

Từ Tuấn Kiệt tay cầm Hàn Băng Thương tấn công, Lê Lợi vung Kiếm đâm thẳng khiến Từ Tuấn Kiệt ngã ngựa trọng thượng

Từ Tuấn Kiệt : ”đậy là Kiếm gì?”

Lê Lợi : ”cho ngươi chết minh bạch một chút đây là một trong mười hai thần bảo của bọn ta Thuận Thiên Bảo Kiếm”

Lê Lợi Nhìn Hàn Thiên Diệp và nói : ”ta chừa mạng cho ngươi trở về nói với hoàng đế các ngươi

Nam Quốc Sơn Hà Nam Đế Cư

Tiệt Nhiên Định Phận Tại Thiên Thư

Như Hà Nghịch Lỗ Lai Xâm Phạm

Nhữ Đẳng Hành Khan Thủ Bại Hư”

vị tướng kế bên : ”bổn Tướng Lê Văn An, người cho ngươi mũi tên cảnh cáo nhớ cho kỹ ra trân gặp ta tốt nhất nên chạy đi nha, về nói với Hoàng Đế Các Ngươi, tới với tư cách là bạn thì bọn ta dùng lễ mà tiếp nếu là địch thì bọn ta sẽ đánh cho tan tành”

Hàn Thiên Diệp : ”cảm tạ ơn tha mạng” Hàn Thiên Diệp cho người dọn xác huynh đệ và lui quân

Lê Lơi vung Thuận Thiên Bảo Kiếm lên trời khiến quân Đại Việt tung hô ăn mừng

sau Khi tử trận Từ Tuấn Kiệt thấy một cô gái ôm mình khóc lóc nhưng hắn không nhìn rõ cô gái này là ai chỉ nghe văng vẳng những câu nói :” ta yêu chàng, chàng phải sống lại”

--------------

về phần Ngọc Hằng cô đang tĩnh tâm thì bỗng thử đi vào giấc mộng của Từ Tuấn Kiệt cố thấy Từ Tuấn Kiệt Tử trận, cô khóc lóc thương tâm, ôm lấy cậu

Cô cố gắng đưa tiên khí của mình vào Từ Tuấn Kiệt hy vọng câu sống lại

trong mộng Từ Tuấn Kiệt vẫn không nhìn rõ cô là ai

-------

Đúng lúc này một tiếng đàn cất lên cả Từ Tuấn Kiệt và Ngọc Hằng đều bị đưa vào, lúc này Từ Tuấn Kiệt có thể nhìn rõ cô gái đó là Triệu Ngọc Hằng, Từ Tuấn Kiệt cũng rất ngạc nhiên và hoàn toàn mơ hồ theo những gì cậu nhớ được đó là mình đã trúng đòn của Báo Yêu nhưng còn trải nghiệm đại chiến với Lê Lợi vừa rồi lại là như thế nào?

Từ Tuấn Kiệt : ”Công... Công chúa là cô sao?”

Ngọc Hằng giật cả mình : ”huynh ... huynh tỉnh rồi sao?”

Từ Tuấn Kiệt : ”ta không rõ nữa ta nhớ là mình vì không kịp cản Báo Yêu ra tay với công chúa nên bị trúng đòn thay công chúa, nhưng vừa rồi ta lại thấy mình cùng các huynh đệ dẫn quân đi đại chiến với Đại Việt và bị chủ tướng Lê Lợi của họ hạ sát, và rồi ta lại thấy một cô gái vì ta mà khóc lóc thương tâm và bây giờ ta lại thấy công chúa, ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với ta nữa”

Ngọc Hằng : ”huynh bị Báo Yêu ngộ sát, sau đó ta cùng ngũ đệ và chúng yêu nỗ lực cứu huynh, ta nhớ thì Hoa Vương và Cửu Đầu Giao dùng bảo vật Băng phách chi tâm và Băng Phách hoa bảo vệ cơ thể và hồn phách của huynh, ta đang ngồi thiền tĩnh tâm thì ta...ta”

nói tới đây Ngọc Hằng bỗng ấp úng

Từ Tuấn Kiệt : ”có chuyện gì sao công chúa, mà tại sao công chúa lại ở đây, nếu ta đã chết vậy cha ta có biết tin chưa?”

Ngọc Hằng : ”Trung Sơn Vương vẫn chưa biết, vì nghĩ huynh sẽ sống lại nên bọn giấu chuyện này và nhờ Cửu Đầu Giao giả làm huynh trong thời gian huynh chưa tỉnh lại”

Từ Tuấn Kiệt : ”nói như vậy ta đang ở âm phủ sao? Công chúa chẵng lẽ cũng đã”

Ngọc Hằng :” ta không có sao, nhưng theo ta biết đây không phải địa phủ, ta cũng không biết đây là đâu”

Từ Tuấn Kiệt : ”Công Chúa không sao thì tốt rồi, nhưng nếu ta đã chết, công chúa không chết thế tại sao chúng ta lại có thể đứng bên nhau như thế này?”

Ngọc Hằng : ”chuyện này ta cũng không rõ ta chỉ biết ta dùng phép vào mộng của huynh” nói tới đây Ngọc Hằng đỏ mặt

Từ Tuấn Kiệt trợn tròn mắt : ”công chúa vào mộng của ta làm gì? Chẵng lẽ đại chiến cùng Đại Việt là một giấc mộng và chúng ta đang trong mộng của ta?”

Ngọc Hằng : ”điều này ta không rõ ta chỉ biết ta thấy huynh bị hạ sát ta rất đau lòng nên đã khóc lóc”mặt của Ngọc Hằng càng lúc càng đỏ

Từ Tuấn Kiệt lúc này nếu không nhận ra tình cảm của Ngọc Hằng thì đúng là thằng ngu : ”Công Chúa”

Ngọc Hằng giật mình : ”sao vậy?”

Từ Tuấn Kiệt bỗng kéo Ngọc Hằng vào lòng và ôm lấy cô

Ngọc Hằng mặt đỏ như trái ớt : ”huynh”

Từ Tuấn Kiệt : ”Từ Tuấn Kiệt này không biết đã tu mấy kiếp mới được công chúa quan tâm như vậy, nếu công chúa không chê ta nguyện đem cả kiếp này bảo vệ yêu thương và chăm sóc cho công chúa”

Ngọc Hằng : ”huynh nói thật chứ, huynh có chê ta quá đường đột không?”

Từ Tuấn Kiệt : ”thật lòng mà nói từ lúc gặp công chúa ta không thể rời mắt khỏi công chúa rồi, may mắn được công chúa để tâm, Từ Tuấn Kiệt ta cầu còn không được, chỉ tiếc là chúng ta âm dương cách biệt, ta không thể chăm sóc bảo vệ cho công chúa, ta cũng không thể ích kỷ giữ công chúa ở lại nơi này, ta sẽ tìm cách đưa công chúa trở về”

Ngọc Hằng : ”ta không muốn trở về, ta muốn ở bên huynh, nếu có về huynh phải cùng về với ta”

Từ Tuấn Kiệt lúc này nhìn Ngọc Hằng đắm đuối, Ngọc Hằng cũng nhìn Từ Tuấn Kiệt và nhắm mặt mong đợi, Từ Tuấn Kiệt từ từ hôn lên môi của Ngọc Hằng, lúc này một tiếng đàn lại vang lên cả Ngọc Hằng và Từ Tuấn Kiệt đều cảnh giác nhìn xung quanh thấy một nảm tử tóc trắng mặc bạch y ngồi  đánh đàn

Từ Tuấn Kiệt :” xin hỏi các hạ là ai, ngồi đó từ bao giờ, có phải theo dõi bọn ta không?”

Nam tử Bạch y : ”đây là kết giới của ta, là ta đưa hai người các ngươi vào đây”

Ngọc Hằng :” vậy xin hỏi các hạ là ai, tại sao lại đưa bọn ta vào kết giới này, các hạ là thù hay bạn”

Nam Tử Bạch y: ”ta không phải thù cũng không phải bạn, ta chỉ là trao đổi với một kẻ khác nên dùng kết giới này giúp hai người gặp được nhau”

Từ Tuấn Kiệt :”có thể tạo ra kết giới đưa bọn ta vào đây hẳn tu vi không phải ít, dám hỏi tiền bối tôn tính đại danh”

Nam Tử Bạch Y : ”nha đầu tu tiên đạo cũng có chút đạo hạnh mi đoán thử xem ta là ai?”

Ngọc Hằng : ”dùng đàn tạo kết giới như ảo như thật, không phân biệt được là mộng hay thật chẵng lẽ là huyễn mộng kết giỡi của mộng ma tộc, tiền bối là Mộng Ma”

Nam Tử Bạch Y : ”mi cũng có chút kiến thức đó không sai ta chính là Mộng Ma”

Từ Tuấn Kiệt : ”Mộng Ma? Ngươi muốn gì ở bọn ta”

Từ Tuấn Kiệt vào thế chuẩn bị đánh nhau nhưng Ngọc Hằng cản lại : ”huynh đừng manh động, nếu Mộng Ma tiền bối muốn mạng của hai ta, thì hai ta không sống nổi đâu, Tiểu nữ vô tri dám hỏi tiền bối tại sao dùng kết giởi đưa bọn ta vào mục đích của tiền bối là gì?”

Mộng Ma : ”tiểu nha đầu không cần lo, mi nói đúng ta muốn mạng thì hai ngươi không sống ta chỉ nhận lời làm việc từ một kẻ khác, và hắn nhờ ta se duyên cho hai ngươi, xem ra ta phải mời hắn hiện thân nếu không hai ngươi khó mà yên lòng, ê Hàn Tương Tử ngươi vào đây cho chúng gặp đi”

lúc này một nam tử thổi sao hiện ra chính là một trong bát tiên Hàn Tương Tử : ”Mộng Ma Huynh koi bộ làm ăn thất bại rồi nhỉ”

Mộng Ma : ”ta là Mộng Ma không phải Nguyệt Lão”

Hàn Tương Tử : ”hahaha, lần này đạ tạ Mộng Ma huynh trượng nghĩa tương trợ”

Mộng Ma :” không cần cám ơn ta đâu, nhớ kỹ giao kèo giữa chúng ta, nếu ngươi làm trái thì chúng sẽ thành con rối của ta”

Hàn Tương Tử : ”không phải chứ huynh đúng là ác ma đó”

Mộng Ma cười to : ”ta là nhân vật nhất nhì của Ma Giới ngươi không gọi ta là ác ma thì đúng là thất bại đó”

Hàn Tương Tử : ”được ta xin mượn kết giới giải đáp thắc mắc của họ”

Mộng Ma : ”lựa lời mà nói, nếu không huynh biết hậu quả rồi đó”

Hàn Tưởng Tử : ”ta đã biết, kính xin Mộng Ma Huynh hạ thủ lưu tình”

Ngọc Hằng : ”Tiểu Nữ Triệu Ngọc Hằng cùng với ...”

Từ Tuấn Kiệt : ”vãn bối Từ Tuấn Kiệt cùng với ái Thê Triệu Ngọc Hằng xin ra mắt tiền bối”

Ngọc Hằng đỏ mặt mỉn cười :” huynh”

Từ Tuấn Kiệt : ”ta nói sai gì sao?”

Ngọc Hằng mỉn cười : ”không có,phu thê tiểu nữ dám hỏi tiền bối vì sao lại giúp bọn ta”

Hàn Tương Tử : “vì ta thích”

Từ Tuấn Kiệt và Ngọc Hằng á khẩu : ”Thích?”

Hàn Tương Tử : ”đúng vậy ta và Mộng Ma đang cung nhau trao đổi âm luật thì nghe Triệu Cô Nương khóc lóc thương tâm, đòi Từ Tướng Quân tỉnh lại để thành thân”

Ngọc Hằng Lúc này cúi mặt xấu hổ

Hàn Tương Tử nói tiếp : ”thì ta với Mộng Ma mới tò mò xem thử, ta thấy hai người đẹp đôi nên ta nhờ Mộng Ma giúp hai người se duyên, chỉ có vậy thôi”

Ngọc Hằng : ”ra là vậy, tiểu nữ cảm tạ tiền bối đã giúp đỡ, nhưng Mộng Ma tiền Bối không làm khó tiền bối chứ”

Hàn Tưởng Tử : ”có chứ sao không ta mà làm trái thỏa thuận thì cái kết giới này ta không thoát nổi đâu”

Từ Tuấn Kiệt :” xin hỏi tiền bối rốt cuộc là thỏa thuận gì? Tại sao lại vì bọn ta mà người phải đồng ý”

Hàn Tưởng Tử : ”cũng khống có gì to tát cả, thỏa thuận đó là cùng hắn tạo ra một tuyệt phẩm song tấu, nếu ta làm không được thì đừng nói hai người các ngươi Thái Thượng Lão Quân có tới cũng không cứu được ta đâu”

Ngọc Hằng : ”tại sao tiền bối lại vì chúng tôi mà mạo hiểm như vậy?”

Hàn Tương Tử : ”không biết cô nương nghe điều gì về Bát Tiên bọn ta”

Ngọc Hằng : ”tiểu nữ có nghe đó là Thế Gian Hữu Tình Bát Tiên Trượng Nghĩa”

Hàn Tưởng Tử : ”phải đó, độ thế giúp người, mang hạnh phúc chính là sứ mệnh của Bát Tiên, nên hai người các ngươi không cần lo cho ta, miễn đừng để ta uổng công là được”

Từ Tuấn Kiệt, Ngọc Hằng Quỳ xuống đồng thanh nói : ”cảm tạ ơn tác thành của tiền bối nếu chúng tôi vượt qua kiếp nạn lần này nguyện làm theo tôn chỉ của Bát Tiên, cứu nhân độ thế”

Hàn Tương Tử : ”được ròi hai người các ngươi ở đây mà thưởng thức tuyệt phẩm sắp ra đời đi nếu ta thất bại là hai ngươi chết cùng ta tại kết giới này”

Mộng Ma lúc này hiện ra : ”hăn rất tự tin, này đừng trách ta không nhắc huynh nếu huynh thất bại không những không tác thành cho họ được còn khiến chúng cùng huynh mất mạng đó”

Hàn Tương Tử :” hai ngươi tin tưởng ta không?”

Từ Tuấn Kiệt và Ngọc Hằng gật đầu nhưng tâm nghĩ : ”bây giờ có không tin tưởng cũng bị nhốt trong này rồi, Tiền bối à mạng của chúng tôi trông cậy ở Tiền bối”

Hàn Tương Tử : ”này ta đọc được suy nghĩ của hai người đó, đừng quên trên đầu ba tấc có thần linh”

Từ Tuấn Kiệt, Ngọc Hằng đồng thanh: ”xin tiền bối đừng giân chúng tôi xin nhờ Tiền Bối”

Hàn Tương Tử : ”được rồi ở bên đó thưởng thức đi, Mộng Ma Huynh mời”

Mộng Ma : ”Tưởng Tử huynh mời”

Mộng Ma đánh đàn một khúc nhạc thật hay : ”Đám ma nàng tiền vàng đưa tang.

Đường thiên lý hôm nay đã đoạn.

Khúc chiêu hồn thỉnh nàng qua sông.

Mộ cốt mới còn chưa đắp xong.

Nếu như hồng trần là xa xăm.

Đừng mong sẽ âm dương tương phùng.

Nhấc chung rượu ngày nàng bước đi.

Hương khói che lên thân bạch y.

Tuyết rơi lạnh mộ phần thê lương.

Rượu đục vẫn mang mang tiễn người.

Khúc vãn cầm giờ vạn lý xa.

Kẻ khăn trắng đầu xanh cắm hoa.

Bên sông này vạn dặm tang ma.

Còn bên ấy pháo hoa bái đường.

Trước linh đường tề tựu tế hương.

Nước mắt rơi thương cho hồng nương.

Áo trắng kẻ mặn nồng tang thương.

Còn người đã âm dương đoạn trường.

Chút giấy tiền rải đường bay đi.

Lệ nhi nữ phủ lên giá y.

Phấn son điểm hồng nàng tô hương.

Rượu cay đón tân nương trống kèn.

Tấm quan tài ⚰ đậy lại vết thương.

Ba nén nhang thay cho hồng nương.

Bước lên kiệu đỏ lệ hoa vương.

Trần gian cũng âm dương cách biệt.

Đến đây thủy hỏa đoạn càn khôn.

Kiệu hoa tám người khiêng cốt xương.

Tuyết bao phủ vạn trượng hương thôn.

Nàng đưa bốn ngón tay ước thề.

400 dặm một mùi máu tanh.

Oán khí vương trong đêm nhập quan.

Mõ vẫn tụng một đoạn thê lương.

Bài vị cắm trên tay bái đường.

Nàng theo người về làm tân nương.

Một mình hắn lặng đưa đám tang.

Cũng đã từng một thời thanh hương.

Từng tuyết lãnh kim ba đối ẩm.

Đến nay thì một người cắm hương.

Ai sẽ đi qua cương thường đây?

Nếu một người một đời bi thương.

Một người sẽ an nhiên vĩnh hằng.

Khóc cho nàng ”

Hàn Tương Tử cũng tấu đáp :

”Dù khoan dung và không thiệt hơn thì sao

Mà tổn thương vẫn không tránh được

Mặc dù cuộc đời toàn là những ấm êm

Nhưng buồn đau đâu vơi phải không

Dù thật thà con tim luôn thành tâm

Mà cứ vây quanh ta giả dối sao quá nhiều

Tuy thân còn nhiều nhiều khốn khó

Sao mi rơi lệ vì nhìn thấy ai cơ hàn

Trăng ơi sáng trăng chớ ngủ nữa

Thấy không ai đang đắm trong rượu say

Trong đêm sương lòng người đang nhớ thương

Thương nhớ ai bụi trần đi qua lối nàng về

Bừng sáng mãi trăng ơi đừng ngủ

Để qua bao nhiêu khó khăn, lọc lừa

Bao ganh đua hôm nay cũng thế thôi

Nâng chén rượu này quên hết những lợi danh”

Từ Tuấn Kiệt : ”xin lỗi hai vị tiền bối cho vãn bối nói được không?”

Hàn Tương Tử, Mộng Ma : ”nói đi”

Từ Tuấn Kiệt : ”Vãn Bối tưởng hai vị đàn sáo song tấu ai ngờ mỗi người tấu một khúc sao gọi là song tấu được”

Hàn Tương Tử và Mộng Ma nhìn nhau : ”hahahaha, không ngờ có ngày hai cao thủ âm luật chúng ta lại bị bắt lỗi đó”

Hàn Tương Tử : ”Tiểu Tử ngươi có điều không hiểu bọn ta mỗi người tự tấu là để đối phương nắm bắt tâm trạng, khi đã nẳm rõ tâm trạng đối phương thì điểu chỉnh tâm trạng của mình khi đó song tấu mới phát huy hiệu quả tối đa”

Từ Tuấn Kiệt :” nếu hai vị tiền bối không chê vãn bối cũng biết chút âm luật xin biễu diễn cho hai vị nhận xét”

Mộng Ma : ”ồ ngươi cũng biết, vậy mau biễu diễn nếu là ta thấy hài lòng ta thả hai ngươi đi”

Hàn Tưởng Tử : ”nếu huynh thả họ đi vậy ta cũng có thể đi chứ?”

Mộng Ma : ”còn lâu huynh phải ở lại”

Từ Tuấn Kiệt : ”được vãn bối biết tổi sáo”

Hàn Tưởng Tử dùng phép biến ra cây sáo ném cho Từ Tuấn Kiệt, lúc này Ngọc Hằng lên tiếng : ”tiểu nữ cũng biết đánh đàn nếu tiền bối cho phép tiểu nữ xin cùng phu quân song tấu một khúc”

Mộng Ma : ”hảo, thú vị” Mộng Ma dùng phép đưa cây đàn cho Ngọc Hằng

Từ Tuấn Kiệt cùng Ngọc Hằng Nhìn nhau cùng gật đầu họ cùng nhau song tấu : “Dường như lâu lắm rồi chẳng nghe tiếng nói người

Kể cho chàng nghe kể những câu truyện cổ

Rồi lắng lo mỗi ngày mình đã sai phải không

Để mỗi đêm kéo về nhiều niềm đau của nàng

Người lại khóc suốt đêm thâu

Hỏi những truyện cổ tích có thật không

Hay toàn giả dối toàn giấc mơ vô vọng

Ngày người đã nói yêu chàng

Bầu trời như thêm nhiều sao sáng

Chiếu rọi màn đêm ấm áp con tim nàng 

Nguyện ước mai sau dang cánh tay

chàng giống thiên sứ luôn bên người

Cùng người chấp cánh bước tiếp như truyện cổ tích xưa

Cầu nguyện năm tháng chúc phúc đôi mình

Nhiều bão giông cũng luôn đương đầu

Tay nắm chặt mà trao nhau tình yêu”

Mộng Ma, Hàn Tương Tử : ”đúng là đôi Uyên Ương”

Mộng Ma : ”cũng không tệ hai ngươi có thể đi, riêng hắn phải ở lại”

Từ Tuấn Kiệt : ”Ngọc Hằng nàng có muốn về lúc này không?”

Ngọc Hằng : ”cơ hội hiếm có để thưởng thức tuyệt phẩm của nhị vị tiền bối sao mà về được chứ”

Từ Tuấn Kiệt : ”rất hợp ý ta, phu thê chúng tôi xin được ở lại thưởng thức tuyệt phẩm của nhị vị tiền bối”

Mộng Ma : ”được thôi. Tương Tử huynh mời”

thề là Mộng Ma và Hàn Tương Tử cùng nhau song tấu : ”Mảnh giấy trắng ngày xưa từng không bụi lấp

Thế mà sao giờ đây

vì bao phồn hoa bủa vây

ta rối ren Thiện và ác

thế sự xoay vần ai hiểu thấu

Đã từng hoan lạc nơi trần gian

từng vui từng say sưa vụng về

Sóng gió khắp chín hướng mười phương làm ta vùng vẫy

Muốn được an nhàn không bận tâm

không ngại bao buồn đau vấn vương

Hồng trần thế thái ngả nghiêng,còn đâu phải trái

Thế rồi ta một thân phong trần, xa tam giới với ngũ hành

  Từ chối bao hồng nhan ta thảnh thơi dạo chơi núi sông

Chuyện cũ như làn khói, ôi thời gian thoáng trôi như mộng

Rồi ngước lên trời cao ta hỏi mây còn không dối gian

Lặng lẽ ta hỏi gió khi nào đi đến nơi không sầu”

Bạn đang đọc Truyện Lưu Bá Ôn Phần 10. Liên Hoa Ngọc Hốt sáng tác bởi TraiTaoNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TraiTaoNho
Thời gian
Cập nhật Kaibaseto
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.