Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Túc Yên Cúc

Tiểu thuyết gốc · 1371 chữ

Trần Linh kích động thật sự.

Vừa rồi khi hắn thử vận công tu luyện, tia linh khí màu lam trong đan điền dường như tản ra ánh sáng đậm hơn lúc trước, ban đầu hắn vẫn nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng sau đó lại thử thêm vài lần chu thiên, quả nhiên ánh sáng theo mắt thường nhìn thấy càng lúc càng đậm.

"Trước nay chưa từng có chuyện như vậy xảy ra" Trần Linh khẽ lẩm bẩm tự nói.

Trần Linh quay đầu nhìn về phía bình rượu để trên bàn, bình này cùng những bình rượu bình thường khác đều làm bằng chất liệu gốm, vẽ thêm một vài hoa văn màu đỏ, thật sự không có gì khác biệt.

"Chẳng lẽ là do rượu trong bình?" Trần Linh run run, đưa tay bắt lấy bình rượu.

Theo như lời Mạc đại phu, rượu này chưng bằng trăm loại nguyên liệu khác nhau, tia linh khi lại sáng thêm một ít, chẳng lẽ liên quan đến việc hắn uống loại rượu này.

Không suy nghĩ thêm nữa, Trần Linh quay người đi nhanh về phòng, hắn ngồi lên giường, hắn để bình rượu qua một bên, lại bắt đầu ngồi bán già miệng ngâm tụng khẩu quyết tầng thứ nhất của Hoá Linh Công.

Khoảng thời gian một nén nhang sau, Trần Linh chậm rãi mở mắt, miệng hắn khẽ nhíu lại lâm vào trầm tư.

Tia Linh khí trong thể nội Trân Linh giờ đây đã hoàn toàn thấy rõ, mỗi lần hắn vận chuyển pháp quyết, lại thấy Linh khí tràn ngập thêm ánh xanh lại lớn thêm một chút. Tuy nhiên, hiện tượng này từ lúc hắn bước vào phòng cũng không kéo dài lâu.

"Huyệt Thái Khê đã có chút rung động, bất quá bấy nhiêu là chưa đủ để đả thông hoàn toàn". Một lúc lâu sau Trần Linh khẽ mở miệng lẩm bẩm.

Trần Linh nhìn qua bình Bách Anh Tửu, cũng không nghĩ nhiều đưa tay bắt lấy, uống một hơi cạn sạch.

Theo pháp quyết ngâm tụng, tia linh khí trong thể nội Trần Linh quay vòng lại chạy theo kinh mạch,..

Cũng không quá lâu, Trần Linh mở mắt, chau mày, khuôn mặt già nua nhiều thêm vài phần nhăn nheo.

"Không phải nhờ rượu?"

Trần Linh đứng lên nhanh chóng mở cửa phòng, hắn ngước nhìn xung quanh khuôn viên của Tiên Cước Am, hôm nay trời nhiều mây, trăng sao lẫn lộn, là một màn đêm u tịch. Xung quanh chỉ nghe tiếng gió thổi vào những tán cây quanh núi nghe rì rào.

Ánh mắt Trần Linh đảo quanh, bất giác hắn nghe được một mùi hương vừa lạ vừa quen quanh quẩn trong không khí. Hắn liền nhắm nghiền hai mắt, ngực phình lên hít một hơi thật sâu.

Tia linh khí trong thể nội dù công pháp không vận chuyển, lại có chút dị động.

Mắt Trần Linh mở to vui sướng, hắn mò mẫm bước ra ngoài, đi lại khắp nơi trong khuôn viên am.

"Là chỗ này"

Hắn đứng lại ngay nơi mà mùi hương này nồng đậm nhất, trước phòng của Mạc đại phu.

Bây giờ vừa mới canh hai, Trần Linh đứng trước cửa phòng của Mạc đại phu, do dự một hồi, hắn giơ tay lên gõ cửa.

"Cục cục cục cục"

"Mạc lão đệ làm phiền ngươi một chút"

"Ơ,..hở.... đến đây"

Sau một lúc, tiếng cửa lạch cạch vang lên, một thân hình mập mạp quen thuộc xuất hiện trước mặt Trần Linh.

"Lão ca đêm xuống uống rượu một mình cô đơn sao? Bất quá, thứ lỗi ta đã nói không uống là không uống được"

Mạc đại phu thấy Trần Linh cũng không lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ bày ra bộ dạng khó xử nói với hắn.

"Haha, làm phiền Mạc lão đệ rồi, ta tới không phải mời ngươi uống rượu" Trần Linh nhìn Mạc đại phu nở một nụ cười lành

"Hả? Không phải tới ép ta uống rượu sao? Vậy Trần lão ca có chuyện gì cứ nói ra đừng ngại." Sắc mặt của Mạc đại phu lúc này mới lộ vẻ ngạc nhiên.

"Không giấu gì Mạc lão đệ, ta khi nãy uống hết rượu, lại đi dạo ngẫm về cuộc sống trước nay, lúc đi ngang qua phòng của lão đệ, lại nghe thấy một mùi thơm rất quen thuộc, giống ở quê nhà, trong chốc lát không thể nhớ ra, sợ đêm nay khó ngủ nên mới gõ cửa làm phiền"

Trần Linh chấp tay hướng về phía Mạc đại phu.

Mạc đại phu ban đầu ra vẻ châm chú lắng nghe, một lát sau như hiểu ra điều gì lại bật cười kha khả.

"Lão ca, ở ngoài nhiều muỗi, vào bên trong rồi nói"

Nói rồi Mạc đại phu xoay người mời Trần Linh vào bên trong.

Trần Linh bước vào phòng, mùi hương vừa lạ vừa quen kia lại nồng đậm hơn, xộc vào mũi, trong giây lát vẫn không kịp thích ứng, hắn đưa tay phe phẩy trước mặt, nhưng tinh thần lại cảm giác thư thái.

Trần Linh ngước nhìn lên bàn gỗ, trên đó đặt một lư trầm bằng đồng đang bay lên lượn lờ từng tia khói.

"Hắc hắc,...Lão ca, mời ngồi, mùi hương huynh đang nghe thấy chính là mùi này đây"

Mạc đại phu cười híp mắt, tay cũng chỉ vào lư trầm.

"Mùi này thật dễ chịu, thư thái..." Trần Linh cũng không nhịn được tấm tắc khen.

"Tất nhiên rồi, gần đây ta xuống núi bắt bệnh, từ một ông chủ tiệm trà, có biết thêm một nguyên liệu xông trầm có tác dụng thư giãn đầu óc, xua tan mệt mỏi, không nghĩ tới Trần lão ca cũng có hứng thú". Mạc đại phu cười hắc hắc mấy tiếng, mở miệng nói với Trần Linh.

"A,. phải chăng là nguyên liệu quí hiếm?"

Trần Linh làm ra bộ dạng ngạc nhiên, nhưng trong lòng hắn từ khi bước vào phòng trái tim đã nhảy lên từng nhịp. Tia linh khí trong thể nội đang không ngừng rung động.

"Ban đầu ta cũng nghĩ như huynh, nhưng khi nghe tới cái tên quan trọng nhất trong nguyên liệu lại giật mình".

Mạc đại phu lắc đầu cười cười.

"Không phải sao, vậy nhờ Mạc lão đệ chỉ giáo rồi".

Trần Linh nét mặt bình thường, nhưng nội tâm đã tựa hồ không còn kiên nhẫn.

"Hắc hắc,...Chính là lá của Túc Yên Cúc"

"Túc Yên Cúc?"

Đối với loại hoa này Trần Linh cũng không có lạ lẫm, khi đi hái thuốc cùng Mạc đại phu hắn đã nhiều lần thấy qua, số lượng cũng không ít, mọc rải rác khắp Tiên Cước Sơn. Theo như trong các loại sách về thực vật, Túc Yên Cúc này khi dầm ra thoa lên da, có tác dụng xua đuổi côn trùng, ngoài ra không còn chút tác dụng nào trong y đạo, thường được những người đi rừng hay tiều phu dùng để tránh muỗi tránh vắt.

"Đúng vậy, ngoài công dụng thư thái đầu óc khi đốt, lá của Túc Yên Cúc vẫn giữ nguyên công dụng xua đuổi côn trùng vào ban đêm".

Nhìn thấy bộ dạng của Trần Linh giống hệt mình khi nghe chủ tiệm trà giải thích, Mạc đại phu lại híp mắt cười hắc hắc, những thớ mỡ trên ghế rung động không thôi.

"Chỗ ta cũng không còn nhiều, tuy nhiên loại này phối chế rất đơn giản, Trần lão ca nếu thích thú thì cầm lấy trầm phương này đi"

Nói rồi Mạc đại phu lật lật quyển sách trên bàn, lấy ra một tờ giấy viết vài dòng chữ đưa cho Trần Linh.

Trần Linh cũng không khách sáo, nhận lấy đọc sơ qua.

"Vậy thì chịu ân Mạc lão đệ nữa rồi"

"Chuyện nhỏ không đáng nhắc tới"

Trần Linh cũng không ở lại lâu, hai người nói chuyện phiếm vài câu, sau đó Trần Linh cáo từ quay về.

...

"À về lư trầm, trong thư phòng vẫn còn một cái, sớm mai Trần lão ca tới xem thử"

Bạn đang đọc Tu chân khi 80 tuổi sáng tác bởi ônggiàKhánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ônggiàKhánh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.