Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện thật như đùa (Phần 3)

Tiểu thuyết gốc · 2461 chữ

Mặc Vân ngồi trên đám mây phóng đi với tốc độ không khác gì ngồi trên chiếc chuyên cơ đang vun vút phóng đi thi hành nhiệm vụ. Có trời mới biết, cô đã phải kích hoạt đại não hoạt động đến mức tối đa mới có thể tiêu hóa được những việc vừa xảy ra. Một người sống trong thời đại khoa học công nghệ phát triển vượt bậc như cô, ấy vậy mà sau khi xuyên không thì vốn kiến thức đã được học cùng tích lũy bỗng chốc hóa thành con số không tròn trĩnh.

Trải qua một ngày một đêm ngồi bó gối trên đám mây phi hành rốt cuộc Mặc Vân cũng đã nhìn thấy nơi phải đến.

“Ngồi cho thật vững, chúng ta lập tức sẽ đến đại môn của Tịnh Kiếm Tông!“ – Lão tiên nhân vừa khống chế đám mây vừa lên tiếng nhắc nhở.

Mặc Vân nhích người ổn định xong tư thế ngồi cũng là lúc đám mây từ trên cao đột nhiên hạ xuống thật thấp, đám mây lướt nhẹ trong không khí thêm một lúc mới dừng hẳn lại. Mặc Vân lưng áo ướt mồ hôi, tay chân lạnh ngắt, âm thầm cảm tạ phúc đức mười tám đời tổ tiên ông bà để lại nếu không chắc cô đã bị những trận gió hất lật nhào ra khỏi đám mây này rồi.

Sau khi vuốt ngực định thần, Mặc Vân mới đưa mắt quan sát bao quát cảnh vật xung quanh.

Trước mắt cô lúc này là một chiếc cổng lớn hình vòm cung bằng đá cẩm thạch tuyệt đẹp, phía sau cánh cổng núi non trùng điệp một màu xanh bát ngát, nhìn từ xa chỉ thấy đỉnh của những ngọn núi này tựa hồ đâm xuyên qua những đám mây trắng… Bồng lai tiên cảnh chắc cũng chỉ giống khung cảnh trước mắt cô mà thôi.

Không khí ở nơi này thật trong lành khác hẳn với bầu không khí nơi thành thị đông đúc tấp nập làm cho những mệt mỏi trong vòng hai ngày ngắn ngủi từ khi nhận thức được chính mình xuyên không của Mặc Vân bay đi sạch sẽ, cảm giác thư thái thoải mái như một làn gió mát lành len lỏi vào sâu trong từng bộ phận cơ thể làm cho cô tỉnh táo thêm vài phần.

“Con theo ta bước qua đại môn tiến nhập vào Thái Quang Điện diện kiến chưởng môn sư bá. Sau khi bước qua đại môn này, từ đây về sau con chính là đệ tử của Tịnh Kiếm Tông, là nữ đệ tử của Thừa Viễn chân nhân ta.“ – Lão tiên nhân vuốt râu mỉm cười, ánh mắt của ông phản chiếu những tia sáng lấp lánh, nụ cười hiền hậu như tiên ông trong câu chuyện cổ tích làm cho Mặc Vân không dời được ánh mắt, bên tai còn thoáng vang lên những lời ông vừa nói, đầu óc bắt đầu rơi vào cõi mê muội.

Tin tức Thừa Viễn chân nhân dắt theo một nữ hài tử bước qua đại môn Tịnh Kiếm Tông nhanh chóng được loan truyền, những vị chân nhân khác trong tông môn cũng vội vàng từ nơi tu luyện của mình đạp mây tiến về phía Thái Quang Điện.

Thái Quang Điện, nơi đây giống với tên gọi, là một tòa bảo điện nguy nga, ngập tràn ánh sáng, được xây dựng trên năm cây trụ cột khổng lồ bằng hắc ngọc, lam ngọc, hoàng ngọc, tử ngọc và lục ngọc. Mỗi trụ cột được chạm khắc theo hình dáng của một loài thần thú khác nhau, từng chi tiết, hoa văn đều được khảm đá quý, dát vàng vô cùng tỉ mỉ, trông sống động như thật. Mái vòm của bảo điện được làm từ bạch ngọc, điểm xuyến những áng tường vân màu hồng, tiên khí bao phủ, linh quang hội tụ.

“Thừa Viễn, đệ muốn nhận nữ hài này làm quan môn đệ tử?“ – Lão đại tiên mặc trường bào màu đen, khí độ uy phong bất phàm ngồi ở vị trí trung tâm trong điện ôn tồn hỏi.

“Chưởng môn sư huynh, đứa nhỏ này có băng linh căn, là nhân tài vạn năm có một, đệ muốn nhận nó làm đệ tử. Mong huynh thành toàn!“ – Thừa Viễn chân nhân cúi thấp người chắp tay, từ biểu cảm trên gương mặt, ngữ điệu cho đến tác phong cử chỉ đều toát lên sự chính trực cương quyết.

Vị tiên gia áo đen chầm chậm vuốt chòm râu dài của mình gật gù lên tiếng:

“Các sư đệ thấy thế nào?“

Mặc Vân quỳ gối từ đầu đến giờ nhẹ đưa mắt hướng về phía ba vị nam tử cốt cách thiên tiên từ đầu đến giờ vẫn ngồi nghiêm trang trên bảo tọa hai bên tả hữu im lặng lắng nghe Ngọa Thiên chân nhân cùng Thừa Viễn chân nhân đối thoại, âm thầm chờ đợi diễn biến tiếp theo.

“Hồi bẩm chưởng môn sư huynh, ta thấy nhị sư huynh rất có cảm tình với tiểu nha đầu này, huynh ấy nếu đã có ý thu nhận tiểu nha đầu này làm quan môn đệ tử, đây là phúc khí của nó.“ – Vị tiên gia tuổi ngoài ngũ tuần, mặc trường bào màu xanh dương đậm thêu những áng tường vân màu vàng, phong thái cương nghị chính trực, ngồi phía bên phải Ngọa Thiên chân nhân đứng dậy, cúi người chắp tay mở lời.

“Như lời nhị sư huynh nói, tiểu nha đầu này sở hữu biến dị linh căn quý hiếm, thu nhận nhân vật tương lai xuất chúng như vậy Tịnh Kiếm Tông chúng ta có lợi chứ không có hại.“ – Vị tiên nhân mặc trường bào màu xám thêu những áng mây vàng lấp lánh, tuổi khoảng hơn bốn mươi, khí chất ung dung, ổn trọng, ngồi bên trái đứng lên hành lễ rồi mỉm cười lên tiếng.

“Thừa Viễn sư huynh, đệ chúc mừng huynh hôm nay thu nhận được hảo đồ đệ. Ước mơ của huynh cuối cùng cũng thành sự thật rồi!“ – Vị đạo gia ngồi ở vị trí thứ hai bên phải cũng là người trẻ tuổi nhất trong điện, thần thái tinh anh, nhạy bén đứng dậy, hướng về phía Thừa Viễn chân nhân nói lời chúc mừng. Những áng mây vàng trên ống tay áo thoắt ẩn thoắt hiện theo những cử động trên nền áo ngân sắc.

“Các đệ đã đồng lòng như vậy, đại sư huynh cũng không có lý do gì để phản đối!“ – Ngọa Thiên chân nhân hài lòng vuốt chòm râu gật gù nói tiếp:

“Chúng ta sẽ chọn ngày lành tổ chức nghi lễ nhận quan môn đệ tử cho Thừa Viễn... “

“Ây da... ây da! Các vị sư huynh thật sự đem ta vứt qua bên hay sao? Vừa rồi ta còn đang ở Lãm Hoa Các dưỡng nhan nếu không nghe một số đệ tử bàn luận há chẳng phải liền bỏ qua đại sự?!“

Ngọa Thiên chân nhân lời còn chưa dứt đã bị một thanh âm bén nhọn vang lên cắt ngang.

Người vừa đến khoác trường bào đỏ tươi như máu, những đóa tường vân màu vàng viền trên tay áo như tô vẽ thêm cho sự diễm lệ của người mặc.

Mặc Vân quay đầu nhìn theo phương hướng phát ra từ ánh mắt của các đại nhân vật. Khi nhìn thấy vị nữ tiên vừa xuất hiện, cô lập tức cảm thấy bị choáng ngợp bởi tướng mạo phi thường soái khí cùng diễm lệ của nàng. Mặc Vân còn đang âm thầm cảm khái vì gặp được một nữ hán tử thời cổ đại thì bỗng nhiên sững sờ, tiếp theo đó cơ mặt khẽ run run khi nhìn thấy yết hầu như ẩn như hiện trên cổ của tuyệt thế mỹ nhân áo đỏ.

“Vân Hoa sư đệ, đệ từng nói trong lúc đệ đang dưỡng nhan đừng đến quấy rầy nên chúng ta mới không làm kinh động đến đệ.“ – Vị chân nhân mặc trường bào màu xanh đậm khẽ thở ra một hơi mới chép miệng lên tiếng.

“... Vân Hoa! ... Tên gọi xinh đẹp như vậy, gương mặt 360 độ không góc chết được trang điểm tinh xảo như vậy...hóa ra là một hoa hoa công tử á?“ – Mặc Vân cảm thấy cõi lòng rối rắm tơi bời.

Vân Hoa mỹ nhân dường như không vội lên tiếng đáp lời sư huynh của mình, “nàng” đảo mắt nhìn về phía Mặc Vân đang quỳ, thu hết ánh mắt cùng vẻ mặt thập phần phức tạp của cô vào đáy mắt, nhẹ híp mắt một cái rất nhanh rồi nhoẻn miệng cười, tỏ vẻ thích thú cất giọng nói:

“Ân! Tiểu nha đầu này sao lại nhìn ta đến mức ngẩn người như vậy chứ! Đừng nói là ngươi bị sắc đẹp của ta làm cho rung động nha! Ôi... ôi... ngươi quả thật rất có tầm mắt nha! Nhất định là ngươi cùng với ta có mối quan hệ thân thiết ở kiếp trước rồi.“

Mặc Vân nghe mỹ nhân áo đỏ nói xong cảm thấy đầu óc kêu ong ong boong boong, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Cô vội nuốt xuống một ngụm khí để trấn định tinh thần, sau đó khẽ hướng ánh mắt nhìn về phía Thừa Viễn chân nhân cầu cứu. Mặc Vân chưa kịp phát ra tín hiệu cầu cứu khẩn cấp liền nhận thấy cái đầu của mình bị bàn tay của mỹ nhân áo đỏ xoa xoa sờ sờ giống như cách cô hay sờ đầu cún con nhà mình.

“Quả thật là đứa nhỏ đáng thương! Nhìn bộ dáng này có thể khẳng định trước kia đã ăn không ít khổ cực rồi, haizzz… Về sau đến Yên Hoa phong, ta nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của một nghĩa mẫu, ngươi cứ yên tâm mà tu luyện cho thật tốt, có biết không hả!?“

Mỹ nhân vừa nói dứt lời, Mặc Vân nghe như bên tai vang lên tiếng sét đánh, đầu óc choáng váng, mặt mày xây xẩm, tay chân rụng rời.

Ngọa Thiên chưởng môn vẫn an tĩnh ngồi trên bảo tọa, thần sắc trấn định nhưng khóe môi bất giác nhẹ run run. Các vị chân nhân còn lại trong điện khẽ đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi sau đó người thì nhắm mắt tỏ vẻ đang ngưng khí dưỡng thần, người thì lấy tay đỡ trán, người lại lắc đầu tỏ vẻ y học bó tay.

“Các vị sư huynh nhìn xem! Đứa nhỏ này thích ta đến mức không thể lắc đầu cự tuyệt nha.“ – Giọng nói của Hoa Vân mỹ nhân lảnh lót vang vọng trong đại điện không một tiếng động nhỏ.

Bên trong Thái Quang Điện lúc này bao trùm bởi một bầu không khí yên lặng đến mức quỷ dị.

“Chưởng môn sư huynh! Huynh cần phải thay ta làm chủ nha! Yên Hoa phong của ta chỉ thưa thớt vài ba đệ tử, huynh nhẫn tâm để ta về già sống trong cô quạnh buồn tủi hay sao? ... Chi bằng đem...“

“Đúng rồi! Ngươi tên là gì? “ – Vân Hoa đang nức nở nghẹn ngào đột nhiên chuyển hướng, đưa mắt nhìn sang Mặc Vân, lên tiếng hỏi.

“Dạ… con… con tên Mặc Vân!” – Mặc Vân e dè đáp lời.

“Ngươi cũng tên Vân à! Ý trời, ý trời!” – Vân Hoa mỹ nhân cảm thán.

“Nếu tiểu nha đầu này không làm nghĩa nữ của ta... ta liền mỗi ngày đến Thái Quang Điện ngồi khóc. Hức... hức!... “ – Vân Hoa dáng vẻ tủi thân, tay nâng chiếc khăn màu đỏ không biết lấy ra từ bao giờ đưa lên chậm nước mắt.

Mặc Vân như bị điểm trúng huyệt định thân trong phim chưởng, bất giác há miệng ngây ngốc hồi lâu.

Ngọa Thiên chưởng môn lấy tay che miệng, hắng giọng ho khan vài tiếng:

“... Khụ ... khụ ... Nếu đã như vậy ...“

“Chưởng môn sư huynh, đứa nhỏ này là quan môn đệ tử của Thừa Viễn sư huynh.“ – Vị chân nhân áo ngân sắc nhíu mi tâm thấp giọng can ngăn.

“Định Hải sư huynh, Yên Hoa phong của ta nhân tài điêu linh, không giống Thần Tinh phong của huynh đất lành chim đậu. Thừa Viễn sư huynh ở Nhạn Tư phong đã quen sống cuộc sống nhàn vân dã hạc không bị quấy rầy. Tiểu nha đầu này sống ở đâu chung quy cũng là người của Tịnh Kiếm Tông ta mà thôi!“ – Mỹ nhân áo đỏ giọng đầy ủy khuất.

“Vân Hoa sư đệ, ta thấy đệ nên đợi thêm vài hôm nữa, chúng ta sẽ phái đệ tử xuống núi, đi đến những vùng phụ cận tuyển mộ thêm những hài tử có thiên chất tốt, lúc đó chúng ta sẽ để cho đệ đích thân tuyển chọn đầu tiên.“ – Vị tiên nhân áo xám thái độ hòa hoãn đưa ra gợi ý.

“Tần Phương sư huynh, đệ tuyển nhiều đệ tử như vậy làm để làm gì á? Cả ngày nhao nhao ồn ào chỉ làm đệ thêm phiền lòng. Có thêm Vân nhi làm nghĩa nữ bầu bạn như vậy đủ rồi!“ – Mỹ nữ áo đỏ mím môi tỏ vẻ bất mãn đáp trả.

“Nhị sư huynh, người là do huynh mang về, huynh hãy đưa ra quyết định đi!“ – Vị tiên gia khoác trường bào màu xanh dương đậm hướng về phía Thừa Viễn chân nhân đề nghị.

“Khúc Vũ sư đệ nói chí lý, Thừa Viễn, ý đệ thế nào?“ – Ngọa Thiên đại tiên như tránh được củ khoai nóng, vẻ mặt hòa ái, vuốt râu tán thành.

Thừa Viễn chân nhân khẽ nhíu mày, lướt mắt nhìn Mặc Vân, vẻ mặt ngưng trọng nhìn lục sư đệ nhà mình một lúc thật lâu mới chép miệng lên tiếng

“Nếu Vân Hoa sư đệ cũng yêu thích đứa nhỏ này... thì để nha đầu này gọi đệ... là... nghĩa... mẫu... cũng được!“

Câu nói đơn giản như vậy nhưng tất cả những người có mặt trong Thái Quang Điện ngày hôm đó đều nhìn thấy Thừa Viễn chân nhân hết chép miệng sau đó lại ngập ngừng đến hơn chục lần mới có thể nói hết một câu.

Thế là kể từ ngày ấy, Mặc Vân chính thức được kết nạp vào tổ chức, ngày ngày tháng cặm cặm cụi cụi học cách tu tiên.

Bạn đang đọc Tu Tiên Sao Khó Bome sáng tác bởi MặcVân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MặcVân
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.