Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi mang thẻ căn cước không?

Phiên bản Dịch · 1970 chữ

Dịch giả: Mất Ngủ

------

Móc điện thoại Táo Quân, tăng tỷ lệ phát động nhiệm vụ.

Bất ngờ là cũng tăng cả tần xuất xảy ra các sự kiện trong thực tại.

Trước đây Chu Bát Chá đều là bị động tiếp nhận hiệu quả của dây móc Táo Quân, đây là lần đầu tiên hắn thử chủ động sử dụng nó, nói như thế nào nhỉ, hiệu quả thật kinh người.

Cái đèn chùm của trung tâm thương mại bất ngờ rơi xuống thực chất không phải là việc ngoài ý muốn, là do dây móc Táo Quân của Chu Bát Chá tác động, cho nên mới rơi xuống, hiệu quả rất giống với phim Final Destination.

Đương nhiên là cái này cũng có mặt hạn chế, dù sao thì chủ thể của sự kiện là xoay quanh Chu Bát Chá, người bên cạnh chỉ là bị liên luỵ, cho nên khi dùng chiêu này hắn cũng giống như là một chiếc xe sắp tự bạo, hắn sẽ là người gặp nguy hiểm trước tiên.

Lại như lần này, chớ nhìn hắn làm rơi cái đèn chùm, doạ cha của Nhiễm Thu Nhiên suýt sang chấn tâm lý, kỳ thực hắn mới là người gặp nguy hiểm, cha của Nhiễm Thu Nhiên chỉ là liên luỵ mà thôi.

Chậc chậc, loại sự tình này về sau cũng không thể thường làm, thực sự có chút quá đáng sợ, thao tác sơ xuất một chút là đi luôn cái mạng.

Chu Bát Chá trong lòng liền lặng lẽ đem chiêu này phong ấn tại đáy hòm, chưa đến thời khắc sinh tử tồn vong, hắn sẽ không sử dụng.

Nhân lúc Cha của Nhiễm Thu Nhiên vẫn còn đang run rẩy ngồi một chỗ, Chu Bát Chá gọi Nhiễm Thu Nhiên và Yến Nhi tỷ rời đi, tránh xa nơi phiền toái này, đổi tới một chỗ khác.

Chu Bát Chá thấy thời gian cũng không còn sớm, hỏi các nàng muốn đi đâu ăn cơm chiều, Nhiễm Thu Nhiên vẫn còn sợ hãi chưa định thần lại, cầm lấy cánh tay Chu Bát Chá không buông, vẫn là Yến Nhi tỷ nói đã đặt chỗ ở một cửa hàng đồ ăn Nhật, cũng vừa vặn tới giờ nên qua đó.

Mãi cho đến lúc ngồi trong tiệm, uống ly nước ấm, Nhiễm Thu Nhiên mới hoàn hồn lại, nhìn Chu Bát Chá không tim không phổi cắm đầu ăn cơm, đút 3 cái sushi vào miệng nhồm nhoàm nhai.

Ăn ăn, chỉ biết đến ăn, Nhiễm Thu Nhiên bĩu môi, chân nhỏ đi tất đen và giày cao gót ở dưới đáy bàn tức giận khẽ đá Chu Bát Chá một cước.

Đá ta làm gì? Chu Bát Chá một mặt ù ù cạc cạc.

Hắn cầm một mâm sushi đưa qua hỏi, ngươi cũng muốn ăn à? Nhiễm Thu Nhiên nghĩ thầm ngươi là có biết hay không biết a, ánh mắt hung hăng lườm hắn, Chu Bát Chá không hiểu, lại nghĩ nàng thật là xấu tính, không ăn thì hắn ăn, lại tiếp tục ăn một mình.

Nhiễm Thu Nhiên nổi giận, đưa tay cướp đồ ăn trong mâm của hắn, Chu Bát Chá cũng chịu rồi, cho thì ngươi không ăn, lại thích cướp đồ ăn trong mâm của ta.

Hai người náo loạn một lúc, Yến Nhi tỷ ở bên cạnh nhìn qua hai người mập mập mờ mờ, che miệng cười.

Lúc sau Chu Bát Chá phải đi vệ sinh, trên bàn liền chỉ còn lại Yến Nhi tỷ và Nhiễm Thu Nhiên, sau khi nàng đùa với Chu Bát Chá cũng đã vơi bớt lo lắng lúc trước, khôi phục lại, cảm giác thèm ăn cũng dâng lên, nhét thức ăn đầy mồm đầy miệng, giống như một chú Hamster nhỏ vậy.

Yến Nhi tỷ tủm tỉm nhìn nàng nói:

“Thu Nhiên, muội được đấy, có bản lĩnh, bây giờ ánh mắt chọn nam nhân cũng không tệ à nha.”

Khụ khụ, Nhiễm Thu Nhiên bị nói cho sặc, nhanh chóng uống nước, đấm ngực dậm chân đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống.

“Ai cơ? Hắn chỉ là một tên sai vặt thôi.”

“Thế cơ à, hay ta cho muội xem vừa rồi muội có dáng vẻ thế nào nhé?”

Yến Nhi tỷ lấy ra điện thoại, bật video lên, là vừa rồi trên đường đến đây, trong video Nhiễm Thu Nhiên mặt mũi tràn đầy lo lắng gắt gao nắm lấy Chu Bát Chá không buông ra, đôi mắt nhỏ giống như là sắp khóc rồi.

“A a a!” Nhiễm Thu Nhiên cảm thấy thật là mất hết mặt mũi, sắp xấu hổ chết rồi.

Yến Nhi tỷ cười ha hả nhìn nàng, tuổi trẻ thật là tốt, bản thân nàng năm đó, lúc còn đi học, cũng đã từng có một người như vậy, để cho lòng nàng rung động, chỉ là, cuộc đời bao giờ cũng là tràn ngập tiếc nuối.

Nàng bây giờ cũng đã thông suốt, trong cuộc sống rốt cuộc cũng phải hướng về phía trước, chỉ là nàng hy vọng Nhiễm Thu Nhiên không đi lại vết xe đổ của nàng.

“Tính cách của muội, Yến Nhi tỷ còn không hiểu rõ sao, chúng ta đã quen nhau lâu như vậy rồi, rõ ràng là đã muốn lại xấu hổ ngại ngùng không dám nói, ta nói với muội nè, nếu thực sự thích liền phải nắm chặt lấy, đừng giống như Yến Nhi tỷ của ngươi, vì hời hợt nên bỏ lỡ, sau này khi nhớ lại hối hận cũng đã muộn rồi.”

Yến Nhi tỷ truyền thụ kinh nghiệm của mình cho Nhiễm Thu Nhiên, người kia nghe xong xấu hổ gật đầu, nhỏ giọng đáp vâng.

À đúng rồi, Yến Nhi tỷ nghĩ tới cái gì, tìm trong túi xách, cầm một thứ dúi cho Nhiễm Thu Nhiên, lúc đầu nàng còn cảm thấy kỳ quái không biết đó là cái gì, nhìn kỹ một cái, khuôn mặt liền đỏ bừng.

“Yến Nhi tỷ!!!”

“Cầm đi, tuổi còn nhỏ, phải chú ý an toàn.”

“Nhiễm Thu Nhiên liền đem thứ đó nhét vào trong túi, mặt đỏ bừng bừng căn bản không dám nhìn nhiều, ánh mắt phiêu hốt, không biết là trong đầu đang suy nghĩ cái gì.

Đến khi Chu Bát Chá trở về, tại cửa hàng đồ Nhật giải quyết cơm tối xong, Yến Nhi tỷ nói muốn đi hát karaoke, Chu Bát Chá trong lòng tự nhủ nữ nhân đúng là không biết mệt a, cũng chơi suốt một ngày rồi.

Phải tới tận 11h đêm, Yến Nhi tỷ mới nói chơi tận hứng rồi, kêu Nhiễm Thu Nhiên đưa nàng về nhà.

Sau đó, chính là Nhiễm Thu Nhiên cùng Chu Bát Chá trở về trường học, trước khi lên xe, Chu Bát Chá thấy Nhiễm Thu Nhiên nhìn mình chằm chằm liền hiểu ý, tự giác nói: “Trở về để ta lái a.”

“Sớm đã nên nói như vậy.” Nhiễm Thu Nhiên xuống xe ngồi sang ghế phụ phía trước, đổi ghế lái cho Chu Bát Chá.

Tưởng là nữ nhân làm bằng sắt đi chơi phố một ngày không biết mệt sao, huống chi Nhiễm Thu Nhiên còn bất chấp để xinh đẹp hơn nên đi giày cao gót, bây giờ gót chân nhức không chịu được, nếu không phải là giữ hình tượng trước mặt Chu Bát Chá, nàng cũng muốn gác chân lên ghế nghỉ ngơi một chút.

Chu Bát Chá nổ máy, lái xe lên đường.

Màn đêm tĩnh mịch, đèn xe chiếu vào con đường phía trước, xe qua lại rất thưa thớt, dù sao cũng đã 11h đêm, thành phố đã bắt đầu chậm rãi chìm vào giấc ngủ, trong xe hai người một nam một nữ, cũng rất yên tĩnh.

“Lúc buổi chiều, người đó là cha ta.”

Nhiễm Thu Nhiên nói một câu như vậy.

“Ừm.”

Chu Bát Chá ậm ừ một tiếng, biểu thị hắn là đang nghe.

“Năm đó ta 8 tuổi, bởi vì cha ta bên ngoài cờ bạc, thiếu nợ, nên nhà ta bị xã hội đen cầm phóng lợn đến đập cửa, mẹ của ta bị doạ sợ hãi nên thành ra bệnh tim, phải nhập viện.”

“Sau đó, nhà ta liền không còn một ngày yên bình, bên tai ta luôn văng vẳng tiếng đòi tiền nợ, lúc nào cũng là tiền tiền tiền, gia đình ta phải bán nhà để trả tiền đánh bạc cho cha, vốn tưởng rằng như vậy là có thể thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng hắn lại tiếp tục đánh bạc.”

“Từ khi ta học sơ trung liền ngày ngày nghĩ xem làm cái gì ra tiền, mua đồ ăn vặt bán cho bạn cùng lớp, lên cao trung thì tìm chút việc lặt vặt làm, về sau mới có chút kỳ ngộ, ở trên mạng.”

“Thời kỳ cao trung là lúc gian nan nhất, nhưng lúc đó ta ở trên mạng gặp được một người, là y giúp ta vượt qua giai đoạn gian nan nhất cuộc đời mình, chúng ta vẫn luôn giữ liên hệ từ cao trung cho đến khi học đại học, y giúp ta rất nhiều, thậm chí là thành tựu hiện tại của ta, có thể nói rằng một bộ phận lớn trong đó cũng là công lao của y.”

Nhiễm Thu Nhiên ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn qua Chu Bát Chá, mở miệng giống như là muốn nói gì đó với hắn, nhưng mà…

Kẹt, Chu Bát Chá đạp phanh.

“Hết xăng rồi, đổ xăng.”

Nhiễm Thu Nhiên lúc này mới phát hiện xe đã tiến trong trạm xăng, Xong, phanh lại một cái, cứ như thế không khí lúc nãy cũng mất hết.

Đổ xăng xong lại tiếp tục lên đường, những cảm xúc ấp ủ vừa rồi cũng ném không còn một mảnh, nửa điểm cũng không tìm về được, Nhiễm Thu Nhiên tức giận đến nghiến răng, lời đã nói được một nửa nhưng vẫn chưa nói hết.

Đương nhiên, giống với việc giới tính cũng chia ra hai giới, khi nói đến chuyện kia đối tượng cũng chưa chắc đã cùng là một con người đó.

Nhiễm Thu Nhiên ánh mắt bất định, rõ ràng có chút không vững tâm nói:

“E hèm, hơn 11h rồi, ký túc xá cũng đã đóng cửa, bây giờ ta mà và ký túc xá sẽ bị a di quản lý ghi tên lại phê bình.”

Chu Bát Chá nghi hoặc: “Ngay cả mèo ngươi cũng còn có thể nuôi trong ký túc, ngươi còn sợ cái này?”

“Chậc, việc này khác việc đó khác, ta là cán bộ hội học sinh nhưng lại cầm đầu vi phạm kỷ luật, như vậy không tốt lắm a.”

Chu Bát Chá trong lòng tự nhủ người vẫn còn biết được thế sao? Quyền lợi ngập trời mà lại.

“Vậy làm sao bây giờ? Không về nữa?”

Nhiễm Thu Nhiên ánh mắt trở nên phiêu lãng, dường như vô tâm hỏi một câu:

“Ngươi… Có mang thẻ căn cước không?”

“A a a!” Chu Bát Chá tự hiểu ngầm trong lòng!

“Ta biết một quán cà phê internet! Máy móc đặc biệt mới!”

Haizz, Nhiễm Thu Nhiên nhất thời cũng không biết Chu Bát Chá có phải hay không là thực lòng không hiểu, bất quá vào đúng lúc này, Chu Bát Chá đột nhiên cảm giác được dưới mông, tại chỗ hắn ngồi có vật gì hơi vương vướng.

Hắn tự tay lấy ra nhìn, ngay ngay ngắn ngắn bên trong gói, một vòng tròn nhô lên hình dáng mười phần dễ nhận biết.

Chu Bát Chá ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Nhiễm Thu Nhiên.

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.