Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dân Điều Cục tới cửa

Phiên bản Dịch · 1798 chữ

Dịch giả: Mất Ngủ

------

Trong phòng giám sát của trung tâm thương mại, vài người mặc đồng phục Dân Điều Cục đang đứng trước màn hình.

Trong hình ảnh camera ghi lại, chính là ngày hôm qua, khi trung tâm thương mại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đèn chùm trang trí trên trần nhà đột nhiên rơi xuống, suýt nữa trúng vào khách hàng.

Người phụ trách lúc đó nghĩ lại mà cảm thấy sợ, thực sự là vô cùng may mắn không có xảy ra án mạng, hắn vốn là muốn đuổi theo tìm khách nhân kia để xin lỗi, trung tâm thương mại sẽ bồi thường thiệt hại, nhưng lại không tìm được người ta, vị khách kia cũng coi như chưa xảy ra chuyện gì, xảy ra sự tình như thế mà cũng không đi khiếu nại, mà là vội vàng rời đi.

Về sau, người phụ trách vốn cho rằng việc này xem như đã qua, kết quả sáng sớm ngày hôm sau, một đám ban ngành liên quan liền tới, muốn hắn phối hợp điều tra, cần giữ lại video giám sát.

“Trần đội trưởng, đã điều tra ra tư liệu của những người kia.”

Trong mấy cái nhân viên Dân Điều Cục, có một lão thúc tóc hoa râm biểu tình cứng nhắc đang hút thuốc, là thủ lĩnh của đám người này, tên là Trần Kiến Thiết, những người khác thu thập được manh mối gì, đều phải đưa cho hắn xem qua.

“Nữ nhân kia tên gọi là Lý Yến, là bà chủ của Hải Thanh Nhạc Khí, đôi nam nữ trẻ tuổi kia là Nhiễm Thu Nhiên và Chu Bát Chá, là sinh viên đại học Tân Thành, còn cái nam nhân trung niên kia tên gọi là Nhiễm Chí Thành, là cha của nữ sinh kia…”

“Trừ Nhiễm Chí Thành, là con bạc nhiều lần tham gia cá độ phi pháp, vay nặng lãi, có liên quan đến xã hội đen ra, còn lại những người khác lý lịch đều rất sạch sẽ.”

“Thủ lĩnh, có cần đi cẩn thận điều tra thêm về Nhiễm Chí Thành không?”

Điều tra viên trẻ tuổi đưa chồng tài liệu qua, hướng Trần Kiến Thiết đội trưởng hỏi.

Trần Kiến Thiết rít một hơi, xem tài liệu, không trả lời mà là hỏi một câu: “Gần nhất đại học Tân Thành bên kia có vụ án gì không?”

“Đội 3 hồi trước hình như từng đi đại học Tân Thành, tiếp nhận một vụ án mất xe đạp, bất quá vụ án kia cuối cùng cũng không tìm được ngọn nguồn, chưa có điều tra xong.”

Trần Kiến Thiết gật đầu: “Sang đội 3 lấy tư liệu qua đây.”

Hắn vừa nói vừa cầm tư liệu cá nhân của mấy người lật xem, cuối cùng đem Lý Yến, Nhiễm Chí Thành đặt xuống, tiếp đó cân nhắc đến phần tư liệu của Chu Bát Chá và Nhiễm Thu Nhiên, cầm lên phần nói về Chu Bát Chá.

Lúc này, điều tra viên trẻ tuổi kia đã đem tài liệu của vụ án mất xe đạp tại đại học Tân Thành kia lấy ra, Trần đội trưởng nhận lấy tiến hành đối chứng, vụ án mất xe đạp kia có một cái tên được viết rõ ràng trong cột người báo án, Chu Bát Chá.

“Hôm nay thu quân, ngày mai chúng ta đi một chuyến tới đại học Tân Thành.”

Sáng sớm, Chu Bát Chá cạn kiệt tinh lực từ trên giường ngồi dậy, ngáp một cái, vuốt vuốt mái tóc rối bời, đêm qua lăn qua lăn lại quá muộn, hắn ngủ không ngon nên không có tinh thần gì.

Bên gối, một mái tóc đen nhánh chạm vào người Chu Bát Chá, bờ vai trắng nõn cùng xương quai xanh như ẩn như hiện, ngượng ngùng hỏi: “Ngủ có ngon không, tối hôm qua ngươi thật là điên cuồng nha.”

Chu Bát Chá giơ chân lên đem con hàng này đạp xuống giường: “Lão Trương, ngươi còn dám bò lên giường ta, ta đánh gãy cả ba chân của ngươi bây giờ.”

Sáng sớm trong phòng ký túc xá 1 đẹp trai tuyệt thế, một đám đàn ông nhốn nháo gọi nhau dậy.

Phòng vệ sinh, Trương Tao Linh và Thụ Lại Bảo đang đứng cạnh bồn nước đánh răng.

Thụ Bảo vẫn là như trước đây, khả năng ngủ vẫn rất bá đạo, khi đánh răng cũng có thể ngủ gật, đứng đó từ từ nhắm mắt lại không ngừng gật đầu, mấy người đều lo lắng lát sau hắn sẽ ngã cắm đầu vào trong bồn nước.

Trương Tao Linh thì đang mặc cái quần đùi màu hồng, đằng sau mông có một dấu giày, miệng đầy bọt kem đánh răng, nhưng vẫn không thể cản hắn buôn chuyện:

“Thụ Bảo ta nói với ngươi cái này, lão Chu hôm qua tuyệt đối là cùng nữ nhân ra ngoài chơi, lúc về ta vẫn còn ngửi thấy mùi nước hoa trên người hắn, trai đơn gái chiếc, đi chơi đến khuya hơn 12h mới về, hừ hừ, không biết chừng đã làm cái sự tình không biết xấu hổ gì rồi đây…”

Nói còn chưa dứt lời liền cảm giác sau lưng có sát khí, từ trong gương trông thấy Chu Bát Chá đang cầm cốc súc miệng đi vào, lập tức ngậm miệng thành thực rửa mặt, chà xát vài cái liền chuồn đi.

Chu Bát Chá tự nhủ, coi như tiểu tử nhà ngươi chạy nhanh, sớm biết thế này hôm qua chi bằng không về ngủ, đi quán net thông đêm luôn.

Tối hôm qua, Chu Bát Chá cùng Nhiễm Thu Nhiên cuối cùng vẫn là trở về trường.

Đại khái là bởi vì đồ vật mà Chu Bát Chá nhặt được, làm cho Nhiễm Thu Nhiên cảm thấy xấu hổ muốn chết đi được, không còn chút mặt mũi nào nữa, mặc dù Nhiễm Thu Nhiên khăng khăng đó không phải là của nàng, chắc chắn là Yến Nhi tỷ không cẩn thận nên làm rơi trong xe, nàng nửa điểm cũng không biết, nàng không phải là loại lãnh đạo đi quấy rối tình dục cấp dưới.

Dù sao thì cuối cùng hơn 12h Chu Bát Chá mới trở lại ký túc, sau đó liền bị Trương Tao Linh nhiều chuyện quấy rối.

“Bát Chá gia gia đi đâu đây à nha, làm sao lại về muộn như vậy nha, thế nào trên người lại có mùi nước hoa của nữ nhân nha, ai nha nha.”

Dâm tiện đĩ đượi đến không thể chấp nhận được, Chu Bát Chá không thèm để ý, hắn đi ngủ, ngày mai còn phải lên lớp, kết quả sáng sớm nay, tên kia còn chui lên giường quấy rối hắn.

Ngươi chờ đấy, một lát nữa ta liền ra khỏi ký túc trước một bước, cưỡi tiểu xe đạp yêu quý của ngươi, trong đầu Chu Bát Chá liền nghĩ như vậy.

Cái này đại khái chính là do nam sinh ấu trĩ a.

Buổi sáng, lên lớp lười biếng, sinh hoạt bình thường hàng ngày của sinh viên vẫn đơn giản như thế, mặc dù xuất hiện cái trò chơi 《 Tục Thế 》 thần bí kia, nhưng tựa hồ trước mắt cũng không quá ảnh hưởng đến sinh hoạt của Chu Bát Chá.

Có điều đến buổi trưa, lại có người tìm tới cửa.

Lúc đầu Chu Bát Chá còn tưởng rằng lại là sự kiện do móc điện thoại Táo Quân phát động, nhưng nhìn cách ăn mặc của người này, hắn lại nhíu nhíu mày.

“Ngươi là Chu Bát Chá đúng không, xin chào, ta tên là Trần Kiến Thiết, là người của cơ quan chức năng, ngươi có thể gọi ta là Trần đội trưởng, không cần phải sợ, chúng ta chỉ lả tới tìm ngươi hỏi chút chuyện.”

Áo khoác quen thuộc, giấy chứng nhận quen thuộc, đây là người của cơ quan thần bí chuyên điều tra những việc dị thường trong dân gian - Dân Điều Cục.

“Hôm qua, trung tâm thương mại có sự cố làm một chiếc đèn chùm rơi xuống, lúc đó ngươi ở hiện trường đúng không?”

“Đúng, lúc đó chúng ta bị doạ cho hết hồn.”

Chu Bát Chá trả lời, đối phương có thể tìm được hắn, hẳn là đã xem camera giám sát, hơn nữa những chuyện này cũng không có gì cần phải giấu.

Trần Kiến Thiết lại tiếp tục hỏi: “Ta thấy các người lúc đó trực tiếp rời đi, vì sao không báo cảnh sát để đòi tiền bồi thường thiệt hại?”

“Bọn ta lúc đó rất hoảng loạn, chỉ muốn mau chóng rời đi, sau đó lấy lại được tinh thần, nhưng cũng đi ra rất xa rồi.”

Chu Bát Chá trả lời cũng coi như hợp tình hợp lý, chỉ bất quá cái hắn nói không phải là trạng thái của hắn, mà là của Nhiễm Thu Nhiên, sự việc ngoài ý muốn này chính là một tay hắn đạo diễn, hắn làm sao có thể bị doạ đến ngốc được.

Trần Kiến Thiết gật đầu nói: “Nói đúng lắm, vậy ngươi lúc đó có thấy gì dị thường không, tỉ như cái đèn trang trí kia làm thế nào lại rơi xuống.”

Chu Bát Chá lắc đầu, ta hoàn toàn không biết gì hết.

Trần Kiến Thiết nhìn hắn một cái rồi nói: “Được rồi, vậy ta hỏi lại một chút, trước đây vụ mất xe đạp cũng là ngươi báo án, lúc đó có phát hiện dị thường gì không?”

Chu Bát Chá nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng là bởi vì màn hình giám sát rất kỳ quái, nên ta mới báo án.”

“Vậy ngươi cảm thấy hai chuyện này có liên hệ gì với nhau không?”

Chu Bát Chá vò đầu, giống như không hiểu ý của Trần Kiến Thiết.

Trần Kiến Thiết thấy thế cũng không hỏi nhiều nữa, thiện ý cười cười bắt tay với Chu Bát Chá nói:

“Cảm ơn ngươi đã phối hợp, ta lưu lại số điện thoại cho ngươi, nếu như lại nhớ ra cái gì, hoặc là gặp phải phiền phức tương tự, có thể gọi điện thoại cho ta, ngươi yên tâm, cơ quan chức năng nhất định sẽ bảo vệ công dân.”

Trần Kiến Thiết lưu lại số điện thoại cho Chu Bát Chá, sau đó liền đi, cho đến khi ra khỏi trường học, ngồi lên xe. Điều tra viên trẻ tuổi của Dân Điều cục đang trên xe hỏi: “Trần đội trưởng, như thế nào rồi?”

Trần Kiến Thiết cười một cái rồi nói:

“Khẳng định là hắn.”

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.