Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phật âm của Từ Bi Gia

Phiên bản Dịch · 1858 chữ

“Lựa chọn thứ hai, Hà Thần sẽ tặng cho ngươi một món bảo vật xem như là quà cảm tạ, cũng sẽ cho phép ngươi mua đồ tại gian hàng của Hà Thần.”

Chu Bát Chá lựa chọn cái thứ hai, cho dù chỉ được chút đồ ban thưởng vô dụng, hắn cũng không muốn gia nhập vào cái thế lực không đáng tin cậy này.

“Gian hàng của Tân Bình Hà Thần đã mở ra.”

“Gian hàng của Tân Bình Hà Thần hôm nay có bán: ( Thỉnh thoảng sẽ được bổ sung hàng )”

“Lưới Vớt Xác, vật dụng thường dùng của đội vớt xác trên Thuỷ Quỷ Hà, có thể dùng vớt thi thể dưới nước, một số thi thể chìm trong nước có mang theo bảo vật đáng giá trên người, lưới vớt xác chất lượng phổ thông, rất dễ dàng hư hao, là vật phẩm tiêu hao, giá: 100 tàn hương.”

“Ốc Thuỷ Quỷ Hà, ốc đồng sống trong lớp trầm tích của Thuỷ Quỷ Hà, lớn lên tại lòng sông chồng chất thi thể, rất giàu âm khí và protein, là một loại thuốc trân quý, giá: 20 tàn hương.”

“Cá Tiểu Quỷ Khô, cá trong Thuỷ Quỷ Hà phơi khô, bởi vì quanh năm ăn lông tóc của thi thể, ẩn chứa rất nhiều âm khí từ xác chết, là thức ăn ưa thích của mèo đen trừ tà và thú trấn mộ dạng mèo, giá: 10 tàn hương.”

Cái thể loại mèo gì đây a, đồ ăn cũng quý giá như thế, ta phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể giải quyết một con Phúc Thọ Lão, kiếm ra được 10 tàn hương, một con cá khô của ngươi liền có giá 10 tàn hương.

Chu Bát Chá nhìn gian hàng của Tân Bình Hà Thần, cái này cũng giống như là cửa hàng đặc thù hoặc là thương nhân chỉ có ở bản đồ này, hắn là nhờ vào đội trưởng đội vớt xác nên mới có thể mua được đạo cụ đặc thù ở đây.

Tiền tệ dùng để giao dịch chính là tàn hương.

Tàn hương, không chỉ là điểm để tăng thuộc tính, nó còn là loại tiền tệ được sử dụng chủ yếu trên mảnh đất Tục Thế này.

Khó trách tại sao Thực Cốc Giả lại bị trục xuất, Chu Bát Chá đột nhiên hiểu ra được, ta đây không khác gì với máy in tiền hình người, thực sự là có thể làm lũng đoạn thị trường a.

Nhưng mà làm lũng đoạn thị trường chính là huyết mạch Thực Cốc Giả, không liên can gì đến Chu Bát Chá, trên người hắn một chút tàn hương cũng không có, đồ vật bên trong gian hàng của Tân Bình Hà Thần, một món cũng không mua nổi.

A, nghèo rớt mồng tơi, Chu Bát Chá tự nhủ trò chơi này không chỉ là tràn đầy cạm bẫy ác ý nhằm đến người chơi, lại còn rất keo kiệt bủn xỉn a.

Gian hàng của Tân Bình Hà Thần này, thực sự không liên quan gì đến Chu Bát Chá, hắn bây giờ cũng chỉ nghĩ đến bảo vật của Hà Thần, nhưng mà…

“Tân Bình Hà Thần cần chút thời gian, để chuẩn bị phần thưởng cho ngươi, ngày mai ngươi có thể tới nơi này để nhận.”

Má, thừa nước đục thả câu đúng không, đây là dùng mồi để dụ ta chứ gì.

Chu Bát Chá trong lòng ngứa ngáy, nhưng cũng hết cách, sau đó thì cái đội trưởng đội vớt xác cũng không còn hiện ra lựa chọn nào khác để đối thoại, hắn chỉ có thể đi nơi khác dạo chơi, đợi ngày mai lại đến.

“Ngươi lựa trọn đi bến đò trúc dạo chơi.”

“Ngươi tại bến đò nhìn thấy vài người có xăm hình Hà Thần quỷ dị, bọn họ là người hành nghề vớt xác trên Thuỷ Quỷ Hà.”

“Bên trong Thuỷ Quỷ Hà thường xuyên có người chết đuối, phú quý bần tiện dạng người gì cũng có, nhưng người vớt thi ở đây chỉ chia ra làm hai loại, một loại là thi thể có người nhà mua, loại còn lại thì không có.”

“Thi thể có người nhà, giá cả được ghi công khai, tiền trao cháo múc, có rất nhiều quy củ khác nhau, có quy củ là không lấy tiền trước không xuống nước, còn có đặt ra mức giá sàn rất cao không trả hơn thì không mang thi thể lên bờ, nhưng có một quy củ tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận, đó là không động tới đồ vật trên thân thể người chết.”

“Người khi còn sống không thể bỏ những vật ngoại thân, khi chết đi trên người ắt sẽ có tiền tài lưu lại, khi người vớt xác bàn giao tiền tài của người chết, kiêng kỵ nhất chính là nảy sinh lòng tham, người thân gia quyến dùng tiền vớt thi thể, cũng liền gánh luôn phần nhân quả của thi thể đó, nếu động vào đồ đạc chính là phạm vào điều cấm kỵ, sớm muộn cũng sẽ có chuyện xảy ra.”

“Vậy thì loại thi thể nào có thể động? Là loại thi thể không có người nhà, không ai bỏ tiền mua, đồ vật trên thi thể loại này chiếu theo lệ cũ, chết đuối ở đâu thì thuộc về thần sông nơi đó, người vớt xác là tín đồ của thần sông, Thần tự nhiên phải ban những thứ này để nuôi sống họ.”

“Người vớt xác không có tiền, có thể xuống nước vớt xác, Hà Thần sẽ chúc phúc cho ngươi, nếu muốn vớt nhiều, vậy phải xem số mệnh, xem có thực sự thành tâm hay không, bằng không thì đem cả sông hút khô cũng không kiếm được chút vàng bạc nào.”

“Ngươi có cần người vớt xác giúp ngươi vớt 1 lần hay không?”

“Xác định vị trí vớt, cung cấp thân phận hoặc manh mối cụ thể như là tên họ, người vớt xác sẽ căn cứ vào nhu cầu của người mà xác định vị trí cần vớt, giá cả thì sẽ căn cứ vào thân phận của thi thể mà thay đổi.”

“Vớt ngẫu nhiên, 500 tàn hương một thi thể, tài vật trên thi thể vớt được sẽ thuộc về ngươi.”

Cái gì đây? Gacha vớt xác?

Chu Bát Chá nhìn đến ngẩn ra, giá 500 tàn hương thực sự là muốn lên trời, với cái giá này thì không biết gacha ra cái gì a, không biết có bảo hiểm banner không a, dựa vào hiểu biết của Chu Bát Chá với cái trò chơi này, thì cái này 8 phần chính là bẫy lừa tiền người chơi.

Đương nhiên, coi như đây là cạm bẫy lừa tiền, lừa gạt cũng là lừa người có tiền, Chu Bát Chá trong túi một tàn hương cũng không có, liệt vào danh sách để lừa cũng không xứng.

Chậc, chuồn thôi chuồn thôi, Chu Bát Chá chán nản rời đi.

“Ngươi đi lang thang, lại trở về bên cạnh Thuỷ Quỷ Hà.”

“Thực Cốc Giả anh hùng vĩ đại a, ngươi mang hy vọng hùng tâm tráng chí cao xa muốn trở thành Tục Thế Chi Chủ, nắm giữ tín niệm lợi hại như vậy bước lên hành trình, lại phát hiện…”

“Tất cả mọi người thế mà cư nhiên lại nói chuyện tiền nong với ngươi?”

“Được rồi, anh hùng thì cũng có lúc quẫn bách, nhìn Thuỷ Quỷ Hà trước mặt, nếu như ngươi có mấy cái Lưới Vớt Xác, dù cho không nhờ vào những người vớt xác kia, cũng có thể làm chút thu hoạch, chẳng qua là sẽ có chút nguy hiểm, phía dưới Thuỷ Quỷ Hà thần bí khó lường, nhưng vấn đề là ngươi ngay cả Lưới Vớt Xác cũng không mua được.”

Lưới Vớt Xác, gian hàng của Tân Bình Hà Thần có bán, nhưng đắt kinh khủng, giá 100 tàn hương 1 cái, lại là vật phẩm tiêu hao.

Chậc chậc, Chu Bát Chá đi dạo một vòng, Thuỷ Quỷ Hà cũng chỉ có những thứ này, khác biệt hoàn toàn với Thiêu Hương Trấn.

Ngươi đi dạo trên đường ở Thiêu Hương Trấn liền sẽ có Phúc Thọ Lão tới cắt thận của ngươi, ở Thuỷ Quỷ Hà thì an toàn hơn nhiều, ngươi chỉ cần không thò tay xuống sông, sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng mà nơi này đâu đâu mở mồm cũng là đòi tiền.

Bản đồ Thuỷ Quỷ Hà này phương pháp tương tác tìm kiếm vật phẩm chủ yếu chính là vớt xác, phần thưởng và bảo vật hẳn là đều giấu ở dưới lòng sông, cần vớt xác để lấy lên, mà vớt lên thì cần phải có Lưới Vớt Xác hoặc thuê người vớt xác, đều cần phải chi tiền.

Người vớt xác thì giá cả rất đắt, 500 tàn hương một lần, nhưng chắc chắn sẽ vớt được thi thể, hơn nữa lại an toàn.

Lưới Vớt Xác thì rẻ hơn một chút, 100 tàn hương một cái, nhưng không đảm bảo sẽ vớt được thi thể, có thể sẽ không vớt được gì, hơn nữa tự mình vớt xác, khẳng định sẽ gặp nguy hiểm, có thể sẽ bị kéo xuống nước chết đuối giống lần trước.

Logic đại khái chính là như thế.

Sau khi Chu Bát Chá suy nghĩ rõ ràng, quay đầu định về Thiêu Hương Trấn, tính làm vài con Phúc Thọ Lão, cảm thấy đây là một cái bản đồ để tiêu tiền, là chỗ dành cho kẻ có tiền, hắn là tên nghèo kiết xác tới đây hóng hớt làm gì.

Nhưng mà, ngay trước khi rời đi.

“Táo Quân thiên phú phát động.”

Chu Bát Chá hai mắt lập tức toả sáng, Ồ, còn được một món hời.

“Ngươi tại bờ sông Thuỷ Quỷ, phát hiện một cỗ thi thể ngẫu nhiên trôi dạt lên bờ, ngươi tiến đến xem xét, cách ăn mặc đặc thù này, không có tóc, trên đầu lại có vết tấn hương, đây là một tăng nhân thuộc miếu hệ của Tây Truyện Mật Tàng Chân Quân, một trong 12 cổ lão yêu ma quỷ quái.”

“Ngươi có lựa chọn tiến đến tìm tòi lục soát thi thể hay không?”

“Ngươi tiến đến lục soát thi thể, phát hiện thi thể này đã khô quắt, là do toàn bộ thần huyết chảy hết mà chết, ngươi tại trên thân của thi thể này phát hiện một cái mõ bằng gỗ đã mục nát, ẩn ẩn bên trong cái mõ này là cảnh thế phật âm mơ hồ.”

“Tàn lưu phật âm của Từ Bi Gia ( nguyên liệu ), khi Từ Bi Gia truyền dạy phật pháp, giảng kinh sách trên Tục Thế, từng tại Cảnh Thế Thiền Viện làm vỡ một cái mõ, bên trong mõ lưu lại một tia từ bi pháp tắc yếu ớt, có thể dùng để thăng cấp tục thuật của ngươi.”

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.