Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhạc phụ và chuyến phiêu lưu kỳ thú trong WC

Phiên bản Dịch · 1974 chữ

“Ui, ban ngày ban mặt, hai người đã dính vào nhau như vậy rồi.”

Một vị thiếu phụ Tân Thành nào đó từ phía sau đi tới, sau đó liền đặt tay lên vai Chu Bát Chá và Nhiễm Thu Nhiên, thò đầu vào giữa hai người, không giấu nổi nụ cười hiền hoà, vừa rồi chắc là chốn ở chỗ nào đó, rình trộm hai người nửa ngày rồi.

“Này nhóc, nhất là ngươi đó, nhìn thì tưởng là ngoan ngoãn thật thà, thì ra cũng nhiều trò vặt lắm à nha, được đấy.”

Lý Yến - Yến Nhi tỷ chỉ ngón tay thon dài với bộ móng đắt tiền về phía Chu Bát Chá cười nói.

Chu Bát Chá tâm hồn treo ngược cành cây, không hiểu gì hết, không nghe thấy gì hết.

“Yến Nhi tỷ, nơi đông người, chú ý hình tượng.”

Nhiễm Thu Nhiên biểu lộ rất chuẩn mực lời nói cũng rất nghiêm túc, nhưng ý đồ dùng vẻ ngoài nghiêm túc che giấu tâm tư của nàng, khi kéo tay Yến Nhi tỷ khỏi vai của Chu Bát Chá đã lộ ra mất rồi.

Hah, Còn sợ bị người khác chạm vào hàng của mình, trêu đám trẻ tuổi thật vui, Yến Nhi tỷ thoả mãn cười, có tuổi rồi, rất thích xem mấy trò này.

Yến Nhi tỷ hôm nay sở dĩ có mặt ở đây là bởi vì sân khấu của buổi dạ hội này, bao gồm cả dàn âm thanh ánh sáng đều là mượn từ Hải Thanh Nhạc Khí của nàng.

Nếu là tính giá thị trường, thuê một bộ này mỗi ngày phải tốn 5-6 vạn, thời gian thuê là 2 ngày, một ngày tập dượt, một ngày biểu diễn chính thức, tính thêm cả công lắp đặt, cũng phải hết 10 vạn đồng.

Số tiền kia, trường học không cho.

Kinh phí cho buổi dạ hội đón tân sinh viên, là do học sinh tự lo, chủ yếu trong đó là văn phòng tuyển sinh và hội học sinh gánh, mà đại đa phần đều chính là ngoại liên bộ - của hội học sinh, dù sao “kiếm tiền” chính là nhiệm vụ của bọn họ.

Nhưng mà 10 vạn đồng đối với một tổ chức của học sinh mà nói, không phải là một số tiền nhỏ, trước đó cũng không có chi tiêu thoải mái đến như vậy, cố gắng chịu đựng làm nho nhỏ chút là được rồi, hai năm gần đây mới có thể làm lớn đến vậy, quy mô của dạ hội chào đón tân sinh viên càng ngày càng hoành tráng, năm sau tốt hơn năm trước, để làm được điều này đều phải kể đến công lao của lão đại của ngoại liên bộ, Nhiễm Thu Nhiên.

Giống như lần này tiền thuê trang thiết bị cần đến 10 vạn đồng, là chính nàng dựa vào quen biết với bà chủ Lý Yến của Hải Thanh nhạc Khí, nên mới mượn được miễn phí.

Cái này chẳng qua là một góc của núi băng mà thôi, còn có lễ hội trường, hội thao, đường chạy sắc màu… đủ loại hoạt động ở đại học, Nhiễm Thu Nhiên lập nghiệp từ hai bàn tay trắng góp nhặt được rất nhiều quan hệ với các nhà tài trợ, năm ngoái ngoại liên bộ được tuyên dương là ngoại liên bộ xuất sắc nhất trong lịch sử từ khi thành lập trường đến giờ, cũng là bởi vì có Nhiễm Thu Nhiên, một nhân tài như vậy gánh vác nó.

Đây chính là sự cách biệt giữa người với người, nếu như Hoàng Đào kia nghĩ rằng ai hăng hái bê bàn chuyển ghế thì đó là người ưu tú, vậy thì có thể đổi vị trí một chút, xem có có thể đảm đương được cái chức hội trưởng này hay không.

Mặc dù Hoàng Đào rất nghe lời và siêng năng làm việc, còn Chu Bát Chá thì là một tên lười biếng ỷ lại, nhưng Hoàng Đào kia coi như có làm cho đống bàn ghế kia nở hoa thì Yến Nhi tỷ cũng sẽ không đến vỗ vai hắn như Chu Bát Chá, mặc dù rất tàn khốc, nhưng đó chính là bản chất của xã hội này.

Công việc lắp đặt đã đến giai đoạn thử âm thanh và ánh sáng, Nhiễm Thu Nhiên cùng với Yến Nhi tỷ vừa đứng giám sát vừa nói chuyện riêng, Chu Bát Chá không muốn nghe, viện cớ bận việc chuồn đi.

Chu Bát Chá nói là bận việc, thực tế chính là đi lượn giết thời gian, không ngờ khi đến cửa ra vào, lại trùng hợp nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang lén lén lút lút.

Chu Bát Chá vốn là định giả bộ không nhìn thấy, quay đầu rời đi, nhưng đối phương đã nhìn thấy và nhận ra hắn: “A! Là ngươi phải không?”

Nhiễm Chí Thành liền đi tới cầm tay của Chu Bát Chá, giữ người ở lại, rạng rỡ, nhe răng cười nói:

“Ngươi là bạn trai của khuê nữ nhà ta đúng không?”

“Ta không phải, người đừng có lấy cớ làm thân.”

Chu Bát Chá diện vô biểu tình hai tay đẩy ra, ngươi là ai? Ta không biết, ngươi đi ra đi, đừng lại gần ta, thật là kinh tởm.

“Ai nha, không dám nhận sao, ngày hôm trước chính ngươi ra mặt thay cho nha đầu kia giữ tay của ta lại, ta nhớ rất kỹ mặt của ngươi, ngươi không trốn được đâu, tiểu tử nhà ngươi lúc đó rất mạnh tay nha.”

Nhiễm Chí Thành mặt cười bỉ ổi, vỗ vỗ Chu Bát Chá, vẻ mặt muốn dàn cảnh bắt vạ người ta.

“Chàng trai ngươi là có phúc lắm mới cua được con gái ta nha, khuê nữ nhà ta vừa xinh đẹp lại có tiền, ngươi nói xem ngươi có cần cảm tạ người làm cha này không?”

Chu Bát Chá cau mày: “Ta nghe nói người từ khi Nhiễm hội trưởng mới 8 tuổi đã thiếu nợ, vứt bỏ vợ con trốn nợ khắp nơi, Nhiễm Thu Nhiên tự mình phấn đấu được như bây giờ, làm gì còn liên quan gì đến nhau?”

Nhiễm Chí Thành lắc đầu nói: “Ngươi suy nghĩ quá thiển cận rồi, ta dù sao cũng là đấng sinh thành của nàng, không có người cha này, nàng có thể tồn tại được sao, không được ta sinh ra, nàng có thể có thành tựu như hôm nay sao, sao ngươi lại nói là không liên quan gì đến ta?”

Chu Bát Chá nghe vậy nheo mắt lại, nói: “Ông đúng thật là không biết xấu hổ nhỉ, những lời hôm đó tôi nói ở trung tâm thương mại, một câu ông cũng không nghe thấy sao.”

Nhiễm Chí Thành cười xoa xoa tay, bản chất vô lại thể hiện ra: “Ta nói với ngươi, cha mẹ chính là đấng sinh thành, huyết nhục tương liên, nàng là cốt nhục thân sinh của ta, quan hệ máu mủ ruột thịt là không thể thay đổi được, con cái không thể chọn được cha mẹ, bẩn thỉu bần tiện cỡ nào cũng phải chấp nhận, nói khó nghe một chút, nếu ngày nào đó ta muốn uống máu ăn thịt của nàng, nàng là con gái, dù có ra sao thì cũng phải hiếu kính cho ta.”

Lời này không phải là lời mà người làm cha mẹ có thể nói ra, Chu Bát Chá lắc đầu, quả thực là như vậy, con cái không thể chọn cha mẹ, có một số bi kịch của cuộc đời ngay khi sinh ra đã được định sẵn rồi.

Nhiễm Chí Thành hoàn toàn không để ý mặt mũi nữa: “Ngươi cho ta ít tiền đi, không cần nhiều đâu, trước tiên cho ta 2000 đồng được rồi, ngươi chơi con gái ta, ta là cha lấy chút tiền của ngươi, cũng là lẽ đương nhiên, huống chi ngươi có thể tới lấy của nàng, nàng bây giờ có tiền như vậy, ngươi đòi tiền chắc chắn nàng sẽ cho ngươi, khi nào thiếu tiền ta lại tới tìm ngươi, đôi bên cùng có lợi.”

Chu Bát Chá dùng ánh mắt như nhìn một thứ rác rưởi để nhìn lão ta: “Không có tiền.”

“Không có tiền? Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ vào, không đưa tiền ta liền nằm trên đất ăn vạ, ta làm ầm lên ở đây, có ai tới hỏi, ta liền nói cho họ biết ta là cha của Nhiễm Thu Nhiên, là khuê nữ bất hiếu không phụng dưỡng cái thân già này, để cho giáo viên và các bạn học đến xem, dù sao ta cũng không sợ mất mặt, ta phải xem xem liệu nàng có da mặt dày như ta hay không, còn muốn giữ chút hình tượng trong trường hay không.”

Nhiễm Chí Thành là một tên vô lại thối nát, đánh bạc cả chục năm, nợ nần chồng chất, là một con bạc khát nước không còn để con gái vào mắt, có thể mang nàng đi đặt cược lấy tiền, cũng đừng mong thấy được một chút điểm tốt gì ở chỗ hắn nữa.

Trường hợp này nếu như là người bình thường, dính vào liền phiền phức muốn chết, tính tình yếu đuối một chút chắc sẽ cầu viện Nhiễm Thu Nhiên, còn nếu là người cứng rắn chắc chắn sẽ xảy ra va chạm gà bay chó chạy, nhưng Chu Bát Chá chỉ nhìn Nhiễm Chí Thành một cái, nói một câu như thế này:

“Thế thì ngài phải giữ gìn thân thể, đừng để bị bệnh nhé.”

Nói xong Chu Bát Chá quay người rời đi, không thèm nhìn lão nữa.

Nhiễm Chí Thành ban đầu là sững sờ, sau đó lập tức biến sắc, tiểu tử thối không coi lời ta nói ra gì đúng không, tưởng là ta không dám làm, đang hù doạ ngươi thôi đúng không? Ta đây liền làm loạn lên cho các ngươi xem.

Nhiễm Chí Thành không biết xấu hổ, trong lòng liền nghĩ như thế, định là ngay tại chỗ này khóc lóc om sòm, làm cho khuê nữ mất hết mặt mũi, thế nhưng không nghĩ rằng, còn chưa kịp khởi động, cảm giác trong bụng đột nhiên quặn thát kêu lên ọc ọc như dời núi lấp biển, đau kịch liệt không thể chịu được!

“Ai u! Ai u! Haah! Đau bụng quá!”

Ai u không được! Cơn quặn thắt càng ngày càng nhanh, Nhiễm Chí Thành cảm giác gồng cơ đít thít cơ mông cũng không giữ lại được nữa rồi, phải nhanh chóng tìm nhà WC!

Nhiễm Chí Thành đau bụng không thể chịu được, lúc này cũng không nghĩ đến chuyện đòi tiền con gái nữa rồi, chạy đi tìm nhà WC, hắn nghĩ là đi xong một bãi, sau khi dễ chịu rồi lại đi đòi tiền, nhưng hắn lại không ngờ rằng…

Một lần đi WC này, liền kéo dài 3 ngày.

Ở phía cửa ra vào, Chu Bát Chá nhìn Nhiễm Chí Thành đang ba chân bốn cẳng tìm nhà WC, sau đó lại nhìn vào đồ vật trong tay mình.

“Hồ Lô Sinh Bệnh ( Thượng phẩm ), thuộc về miếu hệ chế tạo hồ lô của Nam Dương Tà Linh Chân Quân, một trong 12 cổ lão yêu ma quỷ quái, có tác dụng làm cho người khác bị bệnh nằm liệt giường 3 ngày.”

Chu Bát Chá trước đây từ trong giếng cổ ở Thiêu Hương Trấn lấy được tiền tài của người chết, trong đó có 3 cái hồ lô này, không nghĩ tới bây giờ lại có dịp phải dùng một cái.

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.