Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Cang Phục Ma

Phiên bản Dịch · 1903 chữ

Cái hồ lô sinh bệnh này thật tốt à nha, thấy ai không vừa mắt liền ném cho 1 cái, hành hạ hắn 3 ngày 3 đêm, nghĩ thôi cũng thấy sảng khoái rồi.

Chu Bát Chá tự nhủ phải vào trong trò chơi tìm thử, xem có cách nào kiếm thêm không, làm thêm mấy cái nữa, sau này không biết chừng còn nhặt được mấy loại cao cấp hơn, hành hạ 6 ngày, liệt giường 9 ngày, ốm nguyên cả tháng, nguyên cả năm.

“Vừa rồi ngươi đi đâu đấy?”

Nhiễm Thu Nhiên thấy Chu Bát Chá biến mất một lúc, bây giờ lại lượn trở về đây, nghi ngờ hỏi.

“Ta đi WC.”

Chu Bát Chá thuận miệng nói dối, hắn cũng không nói cho Nhiễm Thu Nhiên rằng vừa rồi cha nàng có đến trường tìm, dù sao thì người cũng đã đi rồi.

Nhiễm Thu Nhiên cũng không nghĩ nhiều, nói với Chu Bát Chá: “Ngươi thay chúng ta giám sát người dựng sân khấu, ta muốn dẫn Yến Nhi tỷ về ký túc xem mèo.”

Từ khi Chu Bát Chá đưa cho nàng đám mèo con kia, nàng ngày nào cũng chụp hình và quay video khoe với Yến Nhi tỷ, làm cho người kia đã sớm thấy thèm, đáng tiếc là trong nhà không thể nuôi được, bây giờ có chút cơ hội, phải đi nắn vuốt đám mèo đó một chút.

Hai nữ nhân rời đi, đến ký túc nghịch mèo, Chu Bát Chá ở lại giám sát thi công sân khấu, cảm thấy nhàm chán, hắn dùng Vọng Khí Thuật quan sát xung quanh, nhìn khói bốc lên từ dòng người qua lại.

Bạn học kia vẫn đang không ngừng ho khan đầu đầy khói xanh bốc lên, sao không đeo khẩu trang vào đi, có biết cảm cúm là bệnh truyền nhiễm không a?

Ô? Hứa Tĩnh tại sao lại liếc mắt đưa tình với Vương Siêu bên khoa điện lực thế kia, nàng không phải là đang cặp với quản lý Trương à? Trương Nam thế nào lại cùng bí thư Diêu Tinh có khói hồng bốc lên nhỉ, 2 người bọn họ là ngoại tình với nhau à? Diêu Tinh không phải là người yêu của Vương Siêu sao? Đây là cái tứ giác tình yêu gì đây, aizz, thật loạn, loại quan hệ nam nữ bá đạo thế này với trai tân như ta mà nói, còn quá sớm để tiếp xúc a.

Ai ôi, Bành lão sư bên tuyển sinh, đầu đầy khí xám xui xẻo mãi không tan, nghe nói y mới vừa ly hôn xong, không biết có phải là gặp phải sao thuỷ nghịch hành không a, xui xẻo tận mạng luôn.

Chu Bát Chá mở Vọng Khí Thuật hết nhìn trái lại nhìn phải, xem được không ít chuyện của người khác, cũng không còn thấy nhàm chán nữa.

A? Chu Bát Chá giật mình một cái, hắc khí? Hắc khí mà Vọng Khí Thuật của hắn nhìn thấy là tượng trưng cho tử vong.

Hắn nhìn về phía mới thấy hắc khí, khói đen nồng nặc báo hiệu tin dữ đang bốc lên trên đầu của một cán sự năm nhất thuộc hội học sinh, bọn hắn đã từng gặp vài lần, cũng có nói chuyện qua mấy câu.

Tiểu cán sự kia mới vừa giúp dàn hợp xướng chuyển nhạc cụ, mồ hôi đầy đầu, bây giờ đang ngồi cạnh sân khấu nghỉ mệt, mà ngay tại phía sau y, là một cái loa thùng cao hơn đầu người vừa to vừa nặng.

Không biết là ai đem cái loa này dựng tạm ở đây, lại không dựng chắc chắn, lắc lư bấp bênh, đồ vật nặng như vậy, nếu như đổ xuống liền sẽ gây ra nguy hiểm, ví dụ như bây giờ, Chu Bát Chá mắt thấy cái Loa đang nghiêng đi, không đến 10 giây, thực ra có thể còn ít hơn 5 giây, cái loa lớn kia chắc chắn sẽ đổ từ mép sân khấu xuống.

Mà ngay phía dưới loa, là tiểu cán sự kia đang ngồi quay lưng lại nghỉ ngơi, không hề chú ý tới nguy hiểm ở phía sau, đồ vật nặng như vậy từ trên sân khấu đổ xuống, góc độ vừa vặn đè lên sau ót và xương cổ của y, chắc chắn là chấn thương cột sống, ít nhất thì cũng bị liệt, Chu Bát Chá nhìn trên đầu y thấy tử khí bắt đầu ập xuống rồi!

“AHHH! Cẩn thận!”

Xung quanh có tiếng nữ sinh hét lên, hiển nhiên là có người đã phát hiện ra Loa bị đổ, nhưng mà không kịp nữa rồi, tai nạn xảy ra quá nhanh, mắt thấy cái loa lớn kia sắp đập vào cổ của tiểu cán sự rồi.

Đùng, màng loa phát ra một tiếng bass trầm thấp, Chu Bát Chá không biết đã xuất hiện ở đó từ khi nào, đang lấy nửa người chống cái loa kia lên, mắm môi mắm lợi, má, thật là nặng.

Lần này cũng may là hắn có Vọng Khí Thuật, đã sớm thấy hắc khí báo hiệu tử vong, nên kịp thời phản ứng cứu người, bằng không thì hôm nay sợ là đã xảy ra chuyện lớn.

Tiểu cán sự đang ngồi bị âm thanh làm cho sợ hết hồn, còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn lại phía sau, cả người phát lạnh, thiếu chút nữa là chết rồi, cái loa vừa to vừa nặng như vậy, nếu là không có Chu Bát Chá ra tay, y thực sự không dám nghĩ đến hậu quả.

Lúc bấy giờ mấy người ở gần cũng kịp thời phản ứng, nhanh chóng chạy tới giúp đỡ, phụ Chu Bát Chá một tay, đem Loa đẩy ngược lại trở về dựng chắc chắn, cuối cùng cũng đã tránh được một thảm kịch phát sinh.

Chu Bát Chá lại dùng Vọng Khí Thuật quan sát, hắc khí đã không còn nữa, lúc này hắn mới yên tâm.

Người phụ trách lắp đặt sân khấu ở đây liền bị khiển trách, tiểu cán sự chạy tới cảm ơn Chu Bát Chá, học sinh xung quanh nghị luận ầm ĩ, mấy việc lặt vặt thì bỏ qua không nói, nhưng Chu Bát Chá lại chú ý đến cái loa kia.

Hắn nhíu mày quan sát hiện trường một chút, có dấu vết kéo cái loa kia lưu lại trên sân khấu, nguyên bản nó cũng không phải là đặt ở vị trí nguy hiểm như vậy, là do có người cố ý? Hay là?

Bàn tay của Chu Bát Chá vươn về phía cái loa, định xem xét kỹ hơn chút nữa, đột nhiên! Có dị biến xảy ra!

Một cỗ mùi hôi thối tanh tưởi từ bên trong Loa bốc ra, sau đó Chu Bát Chá cũng cảm giác bàn tay của hắn nóng rát giống như bị bỏng vậy, tiếp theo chỗ bị bỏng lại sinh ra lở loét, từ đầu ngón tay bắt đầu lan dọc về hướng cánh tay.

Đây là gì?! Chu Bát Chá kinh hãi hất tay, nhưng không thể vẩy nó ra được, bên trong cái loa kia giống như là có thứ tà ma ô uế gì đó, đang trả thù Chu Bát Chá vì phá hoại kế hoạch của nó.

Chu Bát Chá mắt thấy lở loét đang lan ra, cảm thấy không ổn rồi, bây giờ cũng không thể lo việc che dấu hay là quan tâm xung quanh có bao nhiêu người nữa, tay hắn đưa vào Thao Thiết Dạ Dày, định lấy Chổi Trừ Uế ra.

Nhưng ngay lúc đó, bên tai chợt nghe một phật âm vang vọng.

“Kim cang phục ma!”

Vọng Khí thuật nhìn thấy trước mắt phảng phất có một làn khói vàng hoá thành một bàn tay phật bằng kinh văn, bay vào trong loa, tay phật hung hăng bóp mạnh, giống như là đã tiêu diệt được ngọn nguồn gây ra chuyện quỷ dị này, lở loét trên cánh tay của Chu Bát Chá bắt đầu cấp tốc biến mất.

Tai hoạ đã trừ, bàn tay phật liền biến mất, phật âm cũng từ từ tiêu tan, Chu Bát Chá nhìn theo hướng âm thanh phát ra, Vọng Khí Thuật của hắn chỉ kịp nhìn thấy ở phía cửa ra vào, phật quang pháp tướng loé lên một cái rồi biến mất.

Người hắn muốn tìm, đã biến mất trong đám đông.

Là người chơi, Chu Bát Chá không có chứng cứ, nhưng trực giác mách bảo hắn là như vậy, người vừa rồi giúp hắn, chính là một người chơi trong 《 Tục Thế 》.

Đối phương là ai? Có phải là người mà hắn chưa từng gặp, người đưa cho hắn tờ giấy kia, ‘Người Chốn Đào Nguyên’ không?

Hơn nữa, cái loa vừa rồi là có chuyện gì xảy ra? Mùi hôi thối tanh tưởi kia là thế nào? Tay hắn vừa rồi vì sao lại đột nhiên bị lở loét?

Chu Bát Chá lại ngủi ngửi cái loa, đã không có mùi gì nữa, bàn tay phật vừa rồi Vọng Khí Thuật nhìn thấy, dường như đã thanh tẩy sạch sẽ thứ ô uế kia rồi.

Quá tà môn, Chu Bát Chá nhíu mày, vừa rồi đột nhiên phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn, mới phát hiện hắn còn quá nhiều thứ không biết.

Hắn lấy điện thoại ra, xem 《 Tục Thế 》 một chút, trực giác nói cho hắn biết, tất cả những chuyện lạ vừa rồi, chắc chắn là đều liên quan đến cái trò chơi này.

Từ khi Chu Bát Chá phát hiện trò chơi này có thể mang vật phẩm đến thực tế, và cũng đang có không ít người chơi trò chơi này như hắn, liền có linh cảm trong tương lai chắc chắn sẽ phát sinh biến cố rất khó lường.

Những đạo cụ và kỹ năng đặc thù trong trò chơi, làm cho người ta có sức mạnh siêu nhiên, không xảy ra biến cố lớn mới là vô lý.

Chỉ là Chu Bát Chá cũng không ngờ tới, sự việc này lại tới nhanh như vậy, đột ngột như vậy, hôm nay nếu không có người ra tay giúp hắn, cũng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm thế nào.

Chậc, Chu Bát Chá suy nghĩ trong lòng, chắc phải bỏ thêm nhiều thời gian khám phá trò chơi này, hắn bây giờ chỉ là từ trong trò chơi kiếm phần thưởng, còn lại cũng không biết gì khác.

Mà nếu muốn tìm hiểu về trò chơi, Chu Bát Chá có hai con đường.

Đầu tiên là cùng người chơi khác giao lưu, hỏi một chút tin tức, những người chơi khác có lẽ sẽ biết nhiều hơn hắn một chút.

Còn một lựa chọn nữa, đó là đi nhờ cậy vào chính phủ và các cơ quan chức năng, hôm trước Dân Điều Cục để lại điện thoại cho hắn, chắc chắn là cũng biết ít nhiều gì đó.

Chu Bát Chá cầm tờ giấy hôm trước Trần Kiến Thiết đưa cho hắn, do dự không biết làm thế nào, cuối cùng cũng không gọi, hắn quyết định trước tiên đi Đại Tế Táo, tìm người chơi khác hỏi một chút rồi tính.

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.