Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phế Tích của Nam Dương Ốc

Phiên bản Dịch · 1635 chữ

Bãi Tha Ma này Chu Bát Chá đã biết từ trước, lúc đó vì chế tạo binh khí cho Hỷ, cần tim của Phóng Huyết Nương, hắn bám theo một con nên đã đi tới đó, còn phát hiện ra hài tử của thám trưởng cũng đã chết, hắn liền chôn nhóc nhuộm vải đó tại nơi đây.

Lúc ấy, Chu Bát Chá cũng đã thử thăm dò qua cái bản đồ Bãi Tha Ma này, kết quả gặp phải nhắc nhở rằng bản đồ này có tà ma, muốn đi Tang Sự Thành chỉ có thể đi đường vòng, hiện tại đã qua đi mấy tháng, tà ma vẫn như cũ, chặn đường không cho người qua lại.

Hết cách, chỉ đành có thể đi đường vòng.

Từ Hỷ Thành đi tới Tang Sự Thành, ngoại trừ con đường đi qua Bãi Tha Ma này là gần nhất, còn có 2 con đường nữa có thể đi, chẳng qua là phải đi xa hơn một chút, vòng qua một vài nơi khác.

Một con đường là hướng tây nam, đi 3 ngày, qua một ruộng muối.

Một con đường là hướng đông bắc, đi qua một ngọn núi, sau đó là Bán Nhĩ Thôn.

Chu Bát Chá cũng không biết hai nơi này, cũng chưa từng nhận được tình báo liên quan, những chỗ nổi danh như Bắc Bình Thành, Quan Đông Thành, Giang Nam Đạo… thường xuyên xuất hiện trong mô tả của đủ loại đạo cụ, trong lời nói chuyện của các NPC, còn có thể ở Trà Lâu của Thuyết Thư Nhân tìm tới không ít tin tức.

So sánh với hai địa danh nhỏ bé không đáng chú ý kia, khác biệt rất lớn, chính vì thế mà nơi đó cũng tương đối thần bí.

Chu Bát Chá chọn đại một đường, đi về hướng đông bắc, đến Bán Nhĩ Thôn thử xem.

“Ngươi lựa chọn đi con đường hướng Đông Bắc bên ngoài Hỷ Thành.”

“Ngươi mới vừa xuất phát, trên đường liền gặp phải một người bán hàng rong.”

“Xe của người bán hàng rong rơi vào trong vũng lầy, hắn không thể tự đẩy ra được, ngươi có muốn tiến đến giúp hắn một chút không? Hay là làm như không thấy rời đi?”

Chậc, Chu Bát Chá nhìn mấy cái lựa chọn này, trong lòng tự nhủ có muốn giúp hay không? Dựa theo cái kiểu của thế giới này, hắn luôn cảm giác lòng tốt của mình sẽ bị người lợi dụng.

Nghĩ một chút, Chu Bát Chá cảm thấy vẫn là qua hỗ trợ thử xem sao, vạn nhất lại có thể phát động sự kiện thì sao, bị lừa cùng lắm thì chết một lần, hôm nay Linh Dược Hồ Lô của hắn vẫn còn chưa dùng.

“Ngươi tiến lên giúp người bán hàng rong đẩy xe, có thêm ngươi hỗ trợ, xe lừa rất nhanh liền ra khỏi vũng bùn, người bán hàng rất cảm kích ngươi, cũng không kỳ thị ngươi là Thực Cốc Giả, còn định đưa cho ngươi chút quà cảm ơn.”

Ôi, Thực Cốc Giả rơi lệ, Chu Bát Chá trong lòng tự nhủ, lại gặp được một người tốt trong cái thế giới Tục Thế đầy ác ý này.

“Người bán hàng rong rất cảm kích ngươi, nhưng mà, không may con lừa của hắn bởi vì vừa nãy rơi vào vũng bùn nên bị kinh sợ, chạy loạn.”

“Ngươi bị xe lừa đụng trúng, nghiền qua.”

“Ngươi đã tử vong.”

ĐM, Chu Bát Chá chủ quan rồi, vẫn là cao hứng quá sớm, hắn đã sớm biết đây không phải là chuyện tốt gì, đúng là trò chơi rác rưởi.

Chu Bát Chá dùng Linh Dược Hồ Lô khôi phục tinh thần, một lần nữa xuất phát từ điện thờ Hỷ Thành, vốn nghĩ rằng chết một mạng coi như phí mở đường, nhưng mà không ngờ.

“Xe lừa của người bán hàng rong đang đỗ tại con đường phía trước chờ ngươi.”

Má! Đây là thế nào? Giết một lần chưa đủ còn định chặn cổng tiếp tục giết đúng không? Chu Bát Chá tự nhủ ta chắc chắn sẽ không chịu thiệt nữa, cùng lắm thì bị Chân Quân Chú Ý, gọi Tục Thần ra xử lý ngươi là được.

“Người bán hàng rong thấy ngươi đến đây, mặt mũi tràn đầy áy náy, con lừa bướng bỉnh này là mới mua nên không nghe lời, không quản được nó, làm cho ân nhân bị thương, y sẽ bồi thường cho ngươi vài thứ, ngươi có chấp nhận lời xin lỗi và thông cảm cho y hay không? Hay là lấy cứng đối cứng gọi Tục Thần ra lấy mạng của y?”

“Nếu như ngươi hại tính mạng y, không chấp nhận lời xin lỗi, một xe lừa hàng hoá đều sẽ thuộc về ngươi, còn về con lừa đám chém vạn đao kia, cách đây vài dặm là một cửa tiệm, có thể giúp ngươi làm thịt lừa nướng.”

Khá lắm, thịt lừa nướng cũng nghĩ ra được, Chu Bát Chá tự nhủ cái trò chơi rác rưởi này thật là thất đức.

Hắn chắc chắn sẽ không lựa chọn làm hại tính mạng của người bán hàng rong, bên trong Tục Thế rất hiếm khi gặp được người tốt, hắn cũng chưa điên tới mức như vậy, huống chi một người bán hàng rong cũng không có mấy đồ tốt.

“Ngươi thông cảm cho người bán hàng rong, y vô cùng cảm kích và áy náy, liền tặng cho ngươi 10 thẻ Hương Đuổi Tà.”

“Hương Đuổi Tà ( Vật phẩm tiêu hao ), được làm ra từ những nguyên liệu của vùng núi Quan Đông, có khả năng xua đuổi một ít súc vật bất thường như Hoàng Bì Tử, Chó Đào Mộ, Dạ Miêu Tử, Yến Ba Hổ công hiệu rất thần kỳ, công hiệu của mỗi thẻ hương sẽ có thể kéo dài một ngày.”

Chu Bát Chá trong lòng tự nhủ đây là đồ tốt, có thứ này hắn sẽ không cần lo lắng đi đường bị súc sinh cắn chết nữa.

“Người bán hàng rong lại một lần nữa xin lỗi ngươi, đây là lần đầu y đánh xe lừa, trước đó đi bán đặc sản vùng núi cũng là đi xe lửa, đường sắt Quan Đông - Bắc Kinh rất thuận tiện, cho đến khi Quan Ngoại bắc Mã phát động quân đội, oanh tạc súng đạn làm đường sắt đứt gãy, y không thể chở hàng bằng đường sắt nữa, lại sợ những đặc sản vùng núi này hỏng mất, nên mới mua xe lừa, không nghĩ tới con lừa này lại bướng bỉnh như vậy, làm xảy ra sự cố, đụng phải ân nhân, thực sự là y rất áy náy.”

“Người bán hàng rong nói cho ngươi thêm chút tin tức, xem như là bồi tội, trên đường khi y đi xe lừa tới đây, có lạc vào một vùng núi, tình cờ phát hiện được một phế tích của một ngôi nhà kiểu Nam Dương.”

“Nam Dương Ốc là kiến trúc đặc biệt ở khu vực nam Dương, Cổ Sư Vu Sư hàng đầu của miếu hệ Nam Dương Tà Linh, vô cùng xem trọng nơi ở và việc xuất hành ra ngoài, có thể là do tố pháp, có Nam Dương Ốc xuất hiện ở vùng núi lân cận, có nghĩa là nơi này đã từng có Vu sư của miếu hệ Nam Dương Tà Linh.”

“Mặc dù bây giờ không biết tại sao lại bỏ hoang, nhưng có thể vẫn còn lại một số đồ vật, chỉ là, trong Nam Dương Ốc thường thường đều sẽ có cơ quan, ám độc rất nhiều, người bình thường không có khả năng vào được bên trong.”

“Người bán hàng rong mặc dù phát hiện ra Nam Dương ốc, nhưng y quý trọng tính mạng, không dám vào trong dò xét, nhưng ngươi là Thực Cốc Giả, là nhà thám hiểm trời sinh, có lẽ sẽ hứng thú với chỗ như vậy, nên người bán hàng rong mới đem vị trí của Nam Dương Ốc, vẽ thành bản đồ đưa cho ngươi.”

“Ngươi đã nhận được: Bản đồ vị trí của Nam Dương Ốc.”

“Người bán hàng rong mới vừa dứt lời, xe lừa bên cạnh đã bắt đầu xao động không yên ổn, vì để tránh cho xảy ra việc gì bất trắc, y vội vội vàng vàng tạm biệt với ngươi, sau đó liền rời đi.”

Chu Bát Chá nhìn qua thu hoạch của sự kiện này, dường như là đã mở được một bản đồ ẩn, vừa vặn lại tiện đường, cái Nam Dương Ốc này nằm ngay trên đường đi đến Bán Nhĩ Thôn, hắn liền tiện thể đi thăm dò một chút, xem có thứ gì tốt hay không.

“Ngươi đang trên đường đi.”

“Một con Hoàng Bì Tử hoang dã đi ngang qua, nhưng bởi vì ngươi đang sử dụng Hương Đuổi Tà, trên người có mùi làm cho nó cảm thấy khó chịu, nên nó đã rời đi.”

“Ngươi tiếp tục gấp rút lên đường.”

“Táo Quân thiên phú phát động, ngươi phát hiện ở ven đường có một mộ phần đổ sụp, hiếu kỳ đi tới quan sát, phát hiện bên trên mộ phần mọc ra mấy cây lúa.”

“Ngươi đã nhận được: Cây Lúa trên mộ.”

“Cây lúa trên mộ ( Nguyên liệu chế tạo binh khí ), có thể dùng để cường hoá Chổi Trừ Uế, để thăng một chút uy lực.”

“Ngươi tiếp tục gấp rút lên đường.”

“Ngươi dựa vào bản đồ của người bán hàng rong đưa cho, bên trong sơn lâm hoang dã tìm được Phế Tích của Nam Dương Ốc.”

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.