Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ném Hài

Tiểu thuyết gốc · 2323 chữ

Điền Dã trông thấy người này, miệng "ô" một tiếng.

Sảng khoái ha, không ngờ Điền đường ca lai có khí phách lớn như vậy, dám chống đối lão phu nhân. Nhưng chắc không phải tự thân hắn, mà hẳn là Điền Hải đứng sau giật dây.

Quả nhiên Điền Kính Long sắc mặt đỏ như máu, người run rẩy đứng không vững, đoạn trộm nhìn sắc mặt cha mình, thấy Điền Hải hếch cằm, Điền Kính Long mới thở phào một hơi.

- Kính Long, ý cháu là...

Lão phu nhân khẽ nhướng mày.

Điền Kính Long vội gật đầu, khẳng khái:

- Đúng vậy, cháu không đồng ý để đường đệ tiếp nhận xưởng vải.

Mọi người tiếp tục nghị luận, lão phu nhân giao cho Điền Nhất Long xưởng vải cũng ngầm thừa nhận hắn là gia chủ kế tiếp. Sau khi Điền lão gia chết, xưởng vải tạm thời giao cho người anh khác mẹ của y là Điền Hải quản lý. Cha con Điền Hải không đồng ý giao lại xưởng vải cũng là chuyện dễ hiểu.

Đối với vị đường huynh trên danh nghĩa này, lần đầu tiên Điền Dã thấy thuận mắt, thầm cổ vũ cho đường ca. Thật ra hắn đâu cần xưởng vải hay tiền bạc gì của Điền gia, chỉ cần làm xong nhiệm vụ, hắc y nhân nhủ lòng thương đưa cho hắn thuốc giải rồi rời khỏi đây là được rồi.

Lão phu nhân vẻ mặt bình thản uống một ngụm trà, để Điền Kính Long đứng đấy nhất thời lúng túng, lão phu nhân không để mình vào mắt thì còn nói làm cái rắm gì.

Mãi một hồi, lão phu nhân nhìn hắn trầm giọng hỏi:

- Đây là ý kiến của cháu?

- Thì tất nhiên là...là...không phải, à không ý của cháu là...cháu thấy đường...đệ còn quá non yếu để...để tiếp nhận...

Đường Kính Long ấp úng, nói nửa ngày không nói nên lời.

- Cháu nói rõ xem nào.

Lão phu nhân dường như mất kiên nhẫn.

Điền Dã chợt xen miệng:

- Nãi nãi à, ý của đường ca là sinh ý ở xưởng vải đang dần ổn định, nếu đột nhiên thay lãnh đạo, mọi thứ dù ít hay nhiều rất có thể đảo lộn, xa rời quy đạo. Hơn nữa Long nhi tự mình cảm thấy không phù hợp với công việc kinh doanh, dù cháu sau này có đáp ứng được, Điền gia hiện tại cũng không cần một kẻ học việc nhưng lại  đứng năm ngón chỉ đạo. Như vậy, mọi người sẽ không phục. Có đúng không, đường ca?

- Đúng, đúng...

Điền Kính Long cũng chẳng quản vì sao đường đệ lại tự nhiên giúp mình, vội gật đầu như gà mổ thóc.

Thấy lão phu nhân hơi gật đầu, Điền Dã thở phào, hắn chỉ sợ bà không nghe lời mình. Đoạn nói tiếp:

- Huống chi mấy năm nay đại bá và đường ca vẫn làm rất tốt, nếu nay tự nhiên thôi thì thật không thỏa đáng. Vì sự phồn vinh của gia tộc Điền thị, thứ lỗi cháu không thể đảm đương trọng trách này được. Cháu tin đây không chỉ là ý kiến của đường ca, mà là lời trong lòng của toàn thể trưởng lão, thúc bá trong gia tộc. Mọi người, đúng thế phải không?

- Không phải tôi nha!

Đám trưởng lão Điền thị nghe hắn hỏi mình, liền bị dọa cho né ra xa, không ai dám ở gần cha con Điền Hải, khiến hai phụ tử nhà này mặt mày như ăn phải ruồi.

Mấy lão già cổ hủ này, sao không có chút nghĩa khí gì cả.

Điền Dã đột nhiên cự tuyệt quyền quản lý xưởng vải khiến cho An Tư vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ hắn lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, phải biết đây chính là bước đầu của vị trí gia chủ tương lai. Song nghĩ lại cũng hợp lý thôi, ai không biết Điền nhị gia là kẻ suốt ngày rong chơi làm bạn với tửu sắc. Bảo hắn cầm một cái cuốc ra vườn đào giun chưa chắc đã làm được, huống chi quản lý cả một xưởng sản xuất vài trăm mạng người.

Khác với cô cháu gái của mình, Tam di nương sắc mặt đen như nhọ nồi, chỉ hận không thể đứng dậy quật cho Điền nhị gia một cái chảo vào đầu cho tỉnh ngộ, tương lai của nàng để hết lên người hắn đấy. Sắc tiểu tử, mau tiếp nhận đi, nếu không đừng hòng leo lên giường của lão nương.

- Lời của Nhất Long rất hợp đạo lý.

Điền Hải đứng dậy ôm quyền:

- Đại nương, chư vị trưởng lão, huynh đệ đồng tộc. Không phải lão phu tham lam gì vị trí đứng đầu xưởng vải. Như Nhất Long điệt đã nói rõ ràng, Điền gia chúng ta cần nhất lúc này chính là sự ổn định, không những duy trì sinh ý nuôi sống hơn ngàn tộc nhân, hơn nữa còn phải có trách nhiệm đưa Điền gia phát dương quang đại theo lời nhị đệ dặn dò lúc lâm chung cũng như tâm nguyện của liệt tổ liệt tông Điền gia. Nói trước mắt, việc xưởng vải đột ngột đổi chủ sẽ khiến những khách hàng quen thuộc, đối tác làm ăn của chúng ta sinh ra tâm lý ngờ vực, từ đó sẽ dẫn đến tác động xấu, khiến bên ngoài hoài nghi nội bộ Điền gia lục đục.

Điền Hải đương lúc nói nhìn vào một hán tử mập mạp, Điền Dã quét qua người này, chỉ thấy hắn thân vận áo gấm, ngồi dạng hai chân, hai mắt híp nhỏ, đặc biệt để ria mép trông tận cùng hèn mọn.

Hắn nhếch mép khinh miệt, mẹ nó chứ nhìn mặt thôi cũng biết là gian thương.

Hán tử mập mạp tay cầm chén trà, chậm rãi gạt bã trà bám trên miệng chén, bộ dáng vô cùng nhàn nhã, giống như đang xem vở kịch gan cấn.

Lão phu nhân hừ lạnh:

- Cơ nghiệp tổ tiên giao lại cho con cháu sao có thể gọi là đổi chủ chứ. Còn nữa, Điền thị bao đời khi gia chủ lâm chung, nhi tử đủ mười tám phải thay cha gánh vác cơ nghiệp, sao đến đời cháu ta Long nhi lại đột nhiên thay đổi. Đây chính là trái với tổ huấn gia tiên bao đời Điền thị. Các ngươi cho rằng Long nhi không đủ tư cách đảm đương công việc ở xưởng vải, nhưng các ngươi có bao giờ nghĩ khi các ngươi bằng tuổi nó, các ngươi đang ở vị trí nào. Chuyện này đừng nói nữa, chừng nào thân già này còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ tuân theo di nguyện của tổ tiên.

Vẻ mặt lão phu nhân lãnh đạm, đầy cương quyết, ở trên người bà tỏa ra cái uy của gia chủ khiến tất cả phải câm nín.

Điền Dã thở dài, trong lòng đầy cảm động với người bà này của mình.

Điền Hải liếc mắt ra dấu với hán tử mập mạp. Hán tử mập mạp hừ lạnh, dứt khoát đặt chén trà xuống.

- Lưu tiên sinh, xin thứ lỗi, chuyện làm ăn của chúng ta...

Điền Hải ôm quyền cúi đầu.

Hán tử mập mạp gọi là Lưu Tông, cũng là một thương gia buôn vải có tiếng trong vùng. Lưu Tông khoát tay:

- Điền lão huynh, ngươi chớ vội. Lão phu có chút lời muốn nói với Điền lão phu nhân.

Nói rồi quay sang lão phu nhân:

- Lão phu nhân mạnh giỏi, để khỏi mất thời gian quý giá của quý vị ở đây, Lưu Tông xin nói mấy lời ngắn gọn.

Hắn ngừng lại vuốt ria mép hồi lại nói:

- Lưu Tông ta tuy không có thân thế gì cũng không quen biết nhiều nhân vật trong quan trường, nhưng cũng là một chủ hiệu kinh doanh vải có chút số má tại kinh thành. Thứ lỗi xin hỏi các vị ngồi ở đây có từng nghe qua một thương hiệu gọi là lụa Y Dương.

Lụa Y Dương?

Tứ phía tiếp tục xôn xao, nhiều quý tộc đến dự tiệc vội vàng giở cổ áo mình ra thì phát hiện có ba chữ "Y Dương Bố" thêu trên cổ áo.

Có người reo lên:

- Lụa Y Dương, có phải chính là hãng vải nổi tiếng nhất nhì kinh thành cũng như toàn mấy châu phía bắc không?

- Đúng rồi, thật không nghĩ đến ông chủ của một hãng vải danh tiếng lại bớt chút thời gian đến đây. Xem ra Điền tiên sinh không tầm thường mới kết giao được một nhân vật lớn như vậy.

-...

Điền Dã lè lưỡi, tiền vốn của Điền Hải bỏ ra lần này cũng thật lớn. Nhưng không biết lão phu nhân sẽ ứng đối thế nào.

- Các vị bằng hữu quá khen rồi, quá khen rồi, được ngộ kiến các vị ở đây là vinh hạnh của Lưu mỗ.

Lưu Tông ôm quyền khách khí nói. Sự xuất hiện của y, lập tức khiến mọi người càng thêm coi trọng cha con Điền Hải. Những trưởng lão khi nãy còn ủng hộ lão phu nhân đã bắt đầu có ý quay sang ủng hộ cha con Điền Hải.

Lưu Tông cao giọng nói:

- Thứ cho tại hạ nói thẳng, bằng vào danh tiếng của mình, thiên hạ cửu châu có biết bao cửa hiệu danh tiếng xếp hàng chờ được hợp tác, nhưng Lưu mỗ lại chọn hợp tác với Điền lão huynh đây, không phải vì danh tiếng Điền gia, mà bởi vì coi trọng Điền lão huynh, chúng tôi rất ăn ý trong chuyện làm ăn.

Lưu Tông đi quanh phòng khách một vòng, đến cạnh Điền Hải:

- Chẳng giấu gì các vị bằng hữu, Y Dương Bố chúng tôi từ lâu đã muốn mở rộng ảnh hưởng xuống các châu phía nam. Ta và Điền lão huynh đang thương thảo một phi vụ làm ăn lớn, nếu thành công phi vụ này sẽ thay đổi toàn bộ ngành vải phía nam.

"Oanh" tin tức này giống như một quả bom.

Điền Kính Long và Điền Hải nhìn nhau cười thầm.

Lưu Tông đập chiếc quạt trên tay xuống bàn, phẫn nộ nói:

- Vậy mà Điền gia các vị lại đột ngột muốn thay đổi người chủ trì, khiến cho vụ hợp tác có nguy cơ vỡ lở. Thứ cho Lưu mỗ thất lễ, đưa một thằng nhóc lên ngồi ngang hàng với Lưu mỗ, chẳng khác nào coi thường Y Dương Bố chúng tôi.

Đây là công khai chỉ trích lão phu nhân cũng như toàn bộ Điền gia.

Điền Dã hừ lạnh, hắn bắt đầu cảm thấy tức giận, bọn chúng muốn chủ trì xưởng vải thì mặc kệ bọn chúng, nhưng động đến hắn, hắn sẽ không ngồi yên chịu sỉ nhục.

Phốc!

Âm thanh giòn giã, một chiếc tú hài trực tiếp bay đến đầu Lưu Tông. Lưu Tông đỏ mặt, gân xanh nổi trên trán, phẫn nộ quát:

- Kẻ nào, kẻ nào vừa ném ta.

- Là bổn tiểu thư nhà ngươi đây.

Thanh âm nữ tử nghe như vàng anh, một tiểu cô nương khả ái đứng dậy tay chống hông.

- Không cho phép con heo mập nhà ngươi mắng nhị ca của ta.

Trên hai búi tóc của nàng mỗi bên treo hai chiếc chuông, nàng đưa tay lên huýt mũi, tiếng chuông lại ngân lên, thanh âm trong trẻo như giọng nói của nàng.

Tiểu muội tốt.

Điền Dã khẽ bật cười, trong lòng càng thêm yêu quý muội muội này, nghe thấy có người chế nhạo nhị ca mình liền ra mặt. Tiểu muội muội, muội thật có nghĩa khí, ca yêu muội mất thôi.

- Ngươi, ngươi, con bé này, sao ngươi dám...

Lưu Tông tức muốn nổ phổi, hắn đường đường là một ông chủ hiệu buôn lớn lại bị một đứa nhóc chọi dép vào mặt, thử hỏi sau này làm sao hắn đi lại trên giang hồ.

Chưa nói hết lời, nửa bên mặt hắn lại truyền đến cảm giác đau rát, một chiếc hài của nam giới rơi xuống sàn.

- Ai, ai, ai...

Lưu Tông uất ức gào lên.

- Là bổn thiếu gia.

Điền Dã chỉ vào mình nói:

- Xin lỗi nha, có con chuột chạy trên tóc ngài, tôi chỉ đuổi nó đi giúp, thật có lỗi quá. Tiểu muội, muội có thấy con chuột nó chạy đi đằng nào không?

- A, muội nhìn thấy rồi, nó ở ngay trên đầu Lưu tiên sinh, á, nó sắp chui vào tai ngài ấy rồi.

- Vậy còn chờ gì nữa, mau giải cứu Lưu tiên sinh, để nó chui vào tai e rằng làm tổ trong màng nhĩ mất.

- Huynh ngốc quá, màng nhĩ nhỏ như vậy, chuột làm sao có thể trú ngụ trong đó được, muội thấy nhất định con chuột này muốn chui vào đó ăn não Lưu tiên sinh.

- Thế thì nhanh lên cứu người.

- Nhị ca, đón lấy.

An Tư nhịn không được cười khúc khích, hai huynh muội này kẻ tung người hứng tùy ý mang Lưu Tông ra đùa bỡn, chỉ khổ Lưu tiên sinh chật vật tránh né giày dép vứt đến, cái bản mặt béo xệ đã sớm mếu máo, cầu xin tha thứ.

- Điền lão đệ, mau cứu mạng a...

- Hỗn láo, mau dừng tay.

Điền Hải sắc mặt tím như gan heo, Lưu Tông do hắn mời đến, tầm quan trọng của đối phương lúc này chẳng khác gì cọng rơm kéo lại vị trí chủ trì xưởng vải của hắn, nếu để Lưu tiên sinh chịu thêm nửa điểm ủy khuất, hắn đừng mơ trở mình.

- Đủ rồi!

Lão phu nhân sắc mặt âm trầm, vỗ mạnh xuống bàn.

Bạn đang đọc Tướng Công Ta Là Sắc Quỷ sáng tác bởi Wenroudexinlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wenroudexinlang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.