Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin Ban Nàng Cho Ta

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Đầu tóc của Lưu Tông rối lên như tổ quạ, khuôn mặt đỏ bừng như trái cà, trông rất tức cười. Hắn sửa lại y phục trên người, trừng mắt nhìn hai huynh muội Điền Dã. Chỉ thấy Điền Ngọc Nương lè lưỡi, làm mặt xấu, Lưu Tông lại càng thêm phẫn nộ, tay cầm cây quạt chỉ trỏ:

- Điền gia các ngươi thật quá đáng. Lão phu nhân, bà cũng nên cho Lưu mỗ một lời giải thích thỏa đáng. Trong giới thương nhân, Lưu mỗ dù gì cũng là chủ một hiệu buôn lớn, lại làm đến chức hội trưởng hội thương nhân kinh thành, hôm nay đến đây cũng đại diện cho hội. Điền gia các ngươi cậy đông hiếp yếu, khinh khi Lưu mỗ cũng chính là hạ nhục toàn thể giới thương nhân kinh thành.

Lưu Tông không hổ là một con buôn lõi đời, vừa mở miệng liền vơ hết đám thương nhân kinh thành về phía mình. Điền gia xử lý không khéo, e rằng sẽ đắc tội với với bọn họ, sau này muốn đến kinh thành làm ăn cũng khó.

- Lưu lão huynh, chỉ là hiểu lầm, trẻ nhỏ quản giáo chưa nghiêm, mong huynh bỏ quá cho...

Điền Hải mếu máo như muốn khóc, vội vàng cứu vãn quan hệ. Song chỉ nhận được một cái phẩy tay:

- Điền huynh đừng nói nữa, nếu chuyện hôm nay không giải thích rõ ràng thì cũng đừng nghĩ đến việc làm ăn nữa.

Lưu Tông rõ ràng là muốn ép lão phu nhân xuống nước.

Điền Dã yên lặng, giờ không phải là lúc hắn lên tiếng, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển giây lát, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không thấy chuyện này đơn giản như vậy.

Đầu tiên, tại sao Lưu Tông lại chủ động tìm đến cha con Điền Hải đề nghị hợp tác?

Cứ cho là Điền gia đủ điều kiện đáp ứng yêu cầu của y, hoặc đó chỉ là dựa vào danh tiếng bao năm gây dựng. Nhưng như vậy là chưa đủ, các châu phía nam thiếu gì những gia tộc kinh doanh vải danh tiếng khác, sinh ý cũng rất mạnh, hà cớ gì lại rải thảm chào mời một Điền gia đang xuống dốc.

Thứ hai, Lưu Tông đích thân đến đây không ngoài có chủ đích từ trước, Điền Dã đoán rằng có lẽ người này muốn thăm dò tình hình Điền gia, quan trọng nhất là giúp cha con Điền Hải dọn đường, tạo sự ủng hộ của các trưởng lão trong tộc.

Mà mục đích cuối cùng của Lưu Tông là biến phụ tử Điền Hải ngày càng lệ thuộc vào mình, dần dần trở thành thế yếu. Nói nôm na, y mượn thế lực và danh tiếng của Điền gia ở phương nam kiếm lợi ích cho mình. Nghe thì giống như hợp tác đôi bên cùng có lợi, nhưng thực tế Điền gia đang ở thế yếu. Lưu Tông muốn mượn nồi cơm của Điền gia nấu cơm cho mình, cơm dù nấu được bao nhiêu, Lưu Tông cũng gần như hưởng hết.

Điền Dã nghĩ đến các công ty, tập đoàn ở thời hiện đại, không biết ở xã hội cổ đại có tương đồng không, một khi lâm vào khủng hoảng lập tức liền có rất nhiều những con cá mập lớn tranh giành nuốt chửng, tình cảnh của Điền gia bây giờ cũng giống như vậy.

Điền Dã nhìn ra được nhưng có lẽ còn có người nhìn ra sớm hơn.

Quả nhiên lão phu nhân lãnh đạm nói:

- Lưu tiểu hữu, thân già này tuy giờ đứng lên còn khó khăn nhưng thời ta và tiên phu còn xuân xanh, cũng đã kinh qua không biết bao nhiêu địa phương, đừng nói chỉ là một kinh thành nhỏ nhoi, mà nơi nào có dấu chân thương nhân, nơi đó đều có chúng tôi. Thứ cho lão thân dám hỏi, không biết Lưu tiểu hữu đã từng đi đến cao ly nhộn nhịn, đôn hoàng đầy nắng gió hay thậm chí là miền đất Ba Tư xa xôi? Nam Dương, Ả Rập, Áo Tư Mạn...ngươi từng nghe qua chứ?

- Ta...

Nội tâm Lưu Tông kinh hãi, tuy ở kinh thành hắn cũng có số má, nhưng chỉ ở kinh thành và các khu vực lân cận mà thôi. Trước kia Lưu Tông không ít lần nghe nói đến các cuộc hải trình lênh đênh trên đại dương mang theo rất nhiều hàng hóa sản vật đến các vùng đất xa xôi trao đổi vàng bạc đem về. Hắn cũng rất hiếu kỳ, cũng muốn bản thân một ngày nào đó thực hiện những chuyến đi dài ngày. Nhưng hắn lại không có dũng khí đánh đổi toàn bộ gia tài để đổi lấy một chuyến đi không rõ thành bại, bất kỳ lúc nào cũng có nguy hiểm rình rập.

Điền Dã trộm nhìn sắc mặt lão phu nhân, thật không nghĩ một bà lão tuổi đã xế chiều, sinh mạng lúc nào cũng như ngọn đèn trước gió, dành hết tình yêu cho con cháu, lại có kiến thức rộng như vậy, xem ra bà có một tuổi xuân thật oanh liệt.

Đôi mắt Lão phu nhân như lóe tia sáng, bà càng nói như càng trẻ ra vài chục tuổi, đoạn thâm ý nói:

- Khắp thiên hạ này chỗ nào không có bằng hữu thâm giao, môn sinh của lão gia ta, không hợp ý người này, tự khắc sẽ có người tốt hơn, hết thảy bất quá thành tâm hay không thôi. Hôm nay lão thân rất biết ơn các vị bằng hữu nể mặt tiên phu mà đến, thật sự dù moi hết tim gan cũng khó biểu đạt đáy lòng. Tuy nhiên, những kẻ không có thành ý, mang theo dã tâm mà đến, xin thứ lỗi lão thân không tiễn.

Lão phu nhân ý tứ rất minh bạch, một lời lệnh trục khách.

Lưu Tông hừ lạnh, ngay cả chiếc quạt cũng không cần, ném mạnh xuống đất, quay lưng bỏ đi.

Vốn dĩ ngày hôm nay muốn dùng cái uy của mình hù dọa Điền gia một phen, tiện thể thâu tóm một số hạng ngạch ở phía nam, ngờ đâu trái lại mặt mũi lại đi quét rác, mình trở thành kẻ cố tình gây rối, đã thế con bị lão phu nhân giáo huấn một trận, mối hận này khó mà nuốt trôi được.

Điền Hải định cản Lưu Tông lại, bất quá sợ lão phu nhân nên lại thôi.

Lưu Tông rời đi vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Điền Dã. Điền Dã cười nhẹ, tay cầm lên một chiếc dép khiến Lưu Tông kinh hãi, vội vàng bỏ chạy.

Đợi khách khứa hết bàn tán, lão phu nhân trầm giọng hỏi:

- Giờ còn ai có ý kiến gì nữa không?

Đâu còn ai khác chứ! nhìn hai phụ tử Điền Hải mặt mày ủ rũ như đưa đám. Điền Dã thở dài, xem ra cờ đã đến tay không phất cũng phải phất.

Lão phu nhân nhìn hắn nói:

- Vậy từ giờ trở đi, Long Nhi chính thức tiếp quản vị trí chủ trì xưởng vải cũng như toàn bộ các cơ sở kinh doanh của Điền gia. Bất quá...

Bà nói đến đây thì ngừng lại:

- Lão thân cũng là người công bằng, vì để tránh hiềm khích không đáng có cho nên thời gian này Long nhi vẫn cần phải kèm cặp, tạm thời chỉ cho phép quản lý một số cơ sở, số còn lại vẫn do phụ tử Kính Long duy trì, đổi lại phải có trách nhiệm kèm cặp theo sát Long nhi.

- Cảm tạ Đại nương (nãi nãi) thành toàn.

Hai cha con Điền Kính Long nghe vậy thì kinh hỉ, vội vàng khấu đầu. Chỉ cần không tước hết quyền lợi của bọn họ, ngày dài tháng dài, không thiếu cơ hội giành lại.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp vui được bao lâu, một âm thanh vang lên, thiếu chút nữa đánh ngã bọn họ.

- Đợi đã...

Hơi bất ngờ đó lại là Điền nhị gia, người vẫn luôn chối bỏ vị trí tiếp quản xưởng vải.

Điền Nhất Long chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?

Điền Hải nhíu mày âm trầm hỏi:

- Nhất Long, cháu có ý gì? Chẳng lẽ đến lời của nãi nãi, cháu cũng không phục?

- Ta không nói ngươi.

Điền Dã lắc đầu, quay sang lão phu nhân:

- Nãi nãi, cháu có một điều kiện.

- Điều kiện?

Lão phu nhân hơi biến sắc.

- Không sai?

Điền Dã gật đầu:

- Bảo cháu tiếp nhận công việc kinh doanh ở xưởng vải cũng được nhưng cháu cần một người trợ lý.

- Trợ lý?

Mọi người trong phòng ba mặt nhìn nhau, rất nhiều người không minh bạch ý tứ của Điền Dã là gì. Hắn nhắm mắt thở dài một hơi, xem ra cần phải tổ chức một khóa phổ cập ngôn ngữ thời đại mới cho những người ở đây. Dạy cho họ biết: Shop manager, thư ký, trưởng phòng, giám đốc, chủ tịch...

Tất nhiên không phải ai cũng không biết, vẫn có nhiều người dựa vào nghĩa của hai từ ghép từ đó suy ra. Tiêu biểu như đường ca Điền Kính Long của hắn, nhanh nhảu thốt lên:

- Ta được không?

- Mẹ của ngươi luôn đi.

- Hứ, không cho thì thôi.

Lão phu nhân ngẫm nghĩ một hồi, nhịn không được khẽ bật cười, rất nhanh gật đầu:

- Được, Long nhi cháu muốn ai đi theo trợ giúp mình, nhưng nãi nãi nói trước, thân già này không phải lúc nào cũng đủ sức theo cháu được đâu.

- Tất nhiên không phải, cháu sẽ không gây phiền hà đến nãi nãi.

Điền Dã có chút dở khóc dở cười.

Lão phu nhân nói:

- Trong số những người ở đây, chỉ cần là người của Điền gia chúng ta, cháu cứ tùy ý lựa chọn. Người được lựa chọn tất nhiên sẽ phải toàn tâm toàn ý nghe theo cháu ta sai bảo.

- Đa tạ nãi nãi.

Điền Dã đưa mắt nhìn xung quanh, xem xét từng người một. Những tộc nhân được hắn để ý, lòng đều hồi hộp, cầu mong mình sẽ được lựa chọn, đi theo nhị đương gia rất rõ ràng là một cơ hội tốt để bản thân ngày sau phát dương quang đại. Lúc nhìn sang Tam di nương, nàng cũng nháy mắt ra dấu với Điền Dã, hồ mị tử thậm chí còn thè ra cái lưỡi dài liếm bờ môi anh đào của mình, ý tứ không cần giải thích cũng biết. Nhưng Điền Dã ngay lập tức lướt qua, để cho nàng sầu mi kiếm khổ. Đùa sao? Để mẹ kế của mình đi làm trợ lý cho mình, kẻ điên dùng đầu gối cũng hiểu bên trong có mập mờ. Huống chi, để nàng ta lúc nào cũng đi theo bên cạnh mình, Điền Dã sẽ suốt ngày ở trên giường "chinh phạt", tâm trí đâu mà lo chuyện làm ăn.

Sau cùng, hắn nhìn sang một thiếu nữ. Nàng nhanh nhẹn, lại ở trong Điền phủ đã lâu, sự hiểu biết về kinh doanh có lẽ còn hơn hắn, rất phù hợp với tiêu chí đề ra ban đầu.

Thiếu nữ thân vận thanh y, nàng có gương mặt trái xoan, dù không trang điểm nhưng lúc nào trông cũng khiến người ta động dung, càng ngắm nhìn nàng lại càng cảm thấy yêu thích.

Điền Dã nhìn nàng khẽ cười, thiếu nữ đỏ mặt, nàng cúi mặt, có vẻ hơi mất tự nhiên.

- Long nhi, ý của cháu là muốn...

Lão phu nhân nhìn thiếu nữ đầy thâm ý.

- Đúng vậy!

Điền Dã thở ra một hơi, đứng trước mặt thiếu nữ nọ, mắt không chớp, nói:

- Cháu muốn xin nãi nãi ban nàng cho cháu.

----

Bạn đang đọc Tướng Công Ta Là Sắc Quỷ sáng tác bởi Wenroudexinlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wenroudexinlang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.