Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Thích Trước Kia Của Điền Nhị Thiếu Gia

Tiểu thuyết gốc · 3167 chữ

Thiếu nữ mặt đỏ như ráng chiều, nàng không lường trước được công tử gia lại chú ý đến nàng. Ngay cả tiểu nha đầu Điền Ngọc Nương cũng phải bỏ xuống miếng thịt đầy dầu mỡ, theo dõi một cách thích thú.

Lão phu nhân nhìn thiếu nữ nọ, nét mặt bà trở nên hiền hòa, lòng cũng có chút cao hứng, trầm giọng hỏi:

- Hoàn nhi tiểu nha đầu, cháu của ta muốn ngươi tạm thời đi theo giúp nó, không có vấn đề chứ?

Thiếu nữ được Điền Dã chọn lại chính là Hoàn nhi. Tuy từ nhỏ đã đi theo hầu hạ lão phu nhân, thay bà quản việc trên dưới phủ, song nàng không quen việc mình cùng lúc được nhiều người chú mục, thành ra không tránh khỏi có chút bối rối. Hoàn nhi cúi đầu khẽ "vâng" một tiếng:

- Lão phu nhân có phân phó, Hoàn nhi xin tuân theo.

- Tốt, tốt...

Lão phu nhân liên tục gật đầu, vẻ mặt tỏ ra hài lòng, đoạn bà quan sang nhìn đứa cháu trai yêu quý:

- Vậy thì ta yên tâm giao Long nhi lại cho ngươi, thời gian này ngươi hãy giúp đỡ nó, nếu chẳng may có bất kỳ ý muốn nào gây tổn hại đến lợi ích tồn vong của Điền gia, cứ tùy ngươi xử lí không cần phải thông qua ta.

Ách, đây chẳng phải đang cảnh cáo ta sao!

Điền Dã nghe vậy liền lè lưỡi, hắn bắt đầu nghi ngờ việc mình đề nghị để Hoàn nhi theo sau trợ giúp mình sai lầm đến nhường nào, đại khái đây chẳng khác nào tự mua giây buộc mình cả. Hắn cười hà hà nói:

- Nãi nãi yên tâm, con chỉ "mượn" nàng một thời gian, vài bữa nữa sẽ đem trả nàng cho nãi nãi đảm bảo không làm mất một sợi lông tóc nào.

Công tử gia đúng thật là...

Hoàn nhi càng nghe càng đỏ mặt, chỉ hận không thể lập tức chạy khỏi đây.

Nhưng biểu tình của nàng, Điền Dã lại mặt tỉnh bơ, kì thực từ khi phục sinh ở thế giới này, Điền Dã đã có ý tưởng sẽ kinh doanh ở đây, bất quá phần lớn thời gian bị hắc y nhân điều khiển nên đành tạm gác qua một bên. Nay đã ly khai kẻ thần bí này, cộng thêm việc trở thành người kế vị chức vị gia chủ tiếp theo của gia tộc tài phú, chi bằng làm thử một vố lớn, mà suy đi nghĩ lại, Hoàn Nhi là người phù hợp nhất, nàng không những nhanh nhẹn thông minh mà còn rất am hiểu tình hình kinh doanh của Điền gia nữa, không chọn nàng thì chọn ai?

Tuy nhiên trong mắt lão phu nhân thì đi theo một hướng khác: cháu trai mình có ý tứ với nha hoàn bên cạnh mình nên nhân chuyện này đòi người. Không trách được, tính tình trăng hoa ong bướm của cháu mình, lão phu nhân đương nhiên biết rất rõ.

Tốt cho tên tiểu tử sắc đảm thật lớn! Lão phu nhân khẽ trừng mắt với Điền Dã nhưng trong lòng cao hứng, dù gì cũng chỉ là một tiểu nha hoàn thôi, nếu cháu mình thích, cứ tùy tiện lấy luôn không trả cũng được.

Thấy lão phu nhân đã gật đầu đồng ý, Điền Dã vui mừng khôn xiết, ôm quyền thi lễ nói:

- Đa tạ nãi nãi thành toàn!

Lão phu nhân không đáp lời chỉ khẽ phẩy tay ý bảo hắn ngồi xuống, bà quay lại nhìn đám trưởng lão, đồng tộc Điền gia, bộc bạch nói một câu:

- Có còn ai lên tiếng phản đối gì nữa không?

Còn có thể làm được gì nữa sao?

Đám trưởng lão, tộc đệ, tộc thúc ba mặt nhìn nhau, dù không cam lòng nhưng cũng chỉ đành thuận nước đẩy thuyền. Một lão ẩu khoảng ngoài bảy mươi đứng ra nói:

- Phu nhân đã có sự lựa chọn, chúng trưởng lão chúng tôi cũng không có thêm lời dị nghị. Nhất Long tuổi trẻ tài cao, lại là trưởng tử của Nhị đệ, để con kế nghiệp cha âu cũng là điều dễ hiểu. Tôi đại diện chư vị trưởng lão ở đây, dù đã có tuổi nhưng cũng xin nguyện dốc lòng giúp sức.

Lão ẩu nói xong liền thở dài chậm rãi ngồi xuống ghế.

Hết thảy đều đã an bài, lão phu nhân thông qua buổi tiệc tẩy trần này tuyên bố để cháu trai kế vị chức vụ gia chủ. Điền Điền Dã không khỏi bội phục bà, không những có thể ép đám trưởng lão bụng đầy mưu mô kia hưởng ứng mà còn thẳng tay không nể mặt đuổi tên họ Tống ra khỏi cửa.

Chốc lát cả sảnh đường, đại điện vang lên những tiếng cười nói vui vẻ. Đám thương gia, khách khứa, quan lại địa phương thi nhau đến trước mặt Điền Dã chúc rượu, dường như họ chẳng hề bị ảnh hưởng bởi những chuyện náo động vừa nãy, ánh mắt nhìn Điền Dã cũng thay đổi, không còn có ý xem thường hắn nữa, trong mắt mọi người lúc này hắn chẳng khác gì một con vịt đẻ ra trứng vàng cả.

Việc Điền Nhất Long là kẻ đam mê tửu sắc coi tiền tài như phân thổ khắp cái vùng này có ai là không biết. Những người này đến chúc rượu chủ yếu là muốn kiếm chút lợi lộc, ai mà biết đến lúc say thằng này tự dưng kí vài tấm chi phiếu vài chục vạn lượng thì sao, không nhanh chân để thằng khác nó giành mất, lúc đó mỡ cũng không có mà húp.

Đương nhiên với một kẻ lõi đời như Điền Dã, suy nghĩ của đám gian thương này không thể qua mặt được hắn, hắn không tỏ rõ thái độ ngay, chỉ im lặng nhìn bọn họ rồng rắn chen nhau đến. Nực cười nhất là có kẻ muốn đề cử nhi nữ của mình cho hắn làm thiếp, thậm chí có kẻ còn dâng cả ái thiếp của mình mong hắn thu nhận. Đối với thái độ nhiệt tình của đám người này, Điền Dã chỉ còn biết lắc đầu, hắn xưa nay chỉ nhận vật chất chứ không nhận người, ai mà biết con gái ai thiếp của các ngươi xinh hay xấu, đến lúc đó nếu không hợp nhãn thì có phải Điền gia ta nuôi người lấy phân không.

Bất quá Điền Dã không đến mức ngu nói lời cự tuyệt ra việc tránh để bọn họ mất mặt. Chi bằng nhân cơ hội này đề xuất mấy giao ước kinh doanh có lợi cho Điền gia. Đám thương gia kia thấy vậy, suy nghĩ một lát thì gật đầu đồng ý, dù gì trong suy nghĩ của họ, Điền nhị thiếu gia là tên óc bã đậu, có ba đầu sáu tay cũng không đấu nổi những kẻ lọc lõi trong giới gian thương bọn họ. Nhất thời, bọn họ trở nên niềm nở, miệng không ngừng tán dương Điền nhị gia thiếu niên tuấn kiệt, thiên tài trong giới thương nhân, đã vậy còn dúi vào tay hắn một đống ngân phiếu, vàng bạc.

Tất nhiên người ta đã có lòng thành, Điền Dã không thể từ chối rồi.

Ôm một đống ngân phiếu, vàng bạc, bộ dạng Điền Dã hân hoan trở về phòng. Ở kiếp trước của hắn, số tiền này đủ để hắn thoải mái tiêu sài trong vòng cả một năm, vậy mà chỉ đơn giản nói một vài câu xã giao đã kiếm được một đống tiền, làm đại thiếu gia của một nhà tài phú quả nhiên lợi ích không thể đong đếm.

Đang đi đột nhiên hắn nhớ đến nữ tử mặc y phục màu tím, đặc biệt có đôi mắt đen câu hồn tên là An Tư kia. Trong bữa tiệc vì quá mải mê giao thiệp cũng không để ý đến nàng, không biết nàng giờ này đã đi đâu mất, bất quá nhớ đến nàng là cháu gái của An Tam nương, có lẽ vẫn còn ở lại phủ vài ngày.

Nghĩ đến Tam di nương, Điền Dã không tự chủ nuốt một miếng nước bọt, phải công nhận là người phụ nữ này có một thân hình cực kì đẫy đà, chẳng những thế tư thế trên giường còn rất phong tao nữa, ả chính là liều thuốc kích thích giết bao tế bào của nam nhân, khiến người ta không làm chủ được mà đắm chìm sâu vào nhục dục. Chỉ có điều sau cái đêm điên cuồng đó cũng không thấy ả chủ động đến tìm Điền Dã nữa, thành ra làm hắn có chút tiếc nuối.

Ả đãng phụ này chẳng lẽ ngoài mình ra còn lén lút tư thông với gã nam nhân nào khác?

Nghĩ đến đây, Điền Dã cũng không hiểu vì sao mình có chút gì đó ghen tuông, hắn không có chút tình cảm gì với Tam di nương, điều này là thật, nhưng ba người đàn ông ăn chung một cái máng, nghĩ thế nào cũng thấy không thoải mái.

Đang lúc mải mê suy nghĩ, chợt thấy phía trước cổng có một bóng đen, bộ dạng lén la lén lút, đó là một nam tử khoảng gần ba mươi, thân hình khá to béo, mặc bộ quần áo gia đinh. Người này vừa trông thấy Điền Dã, nhất thời kinh hỉ, vội chạy đến:

- Công tử gia, công tử gia...

Lại Phúc không thuộc hàng ngũ gia đinh cao cấp như Hoàn nhi, vì thế không được phép đi vào yến hội của gia tộc, chỉ đành đứng ở đây đợi công tử gia hơn ba tiếng đồng hồ.

- Tìm ta có chuyện gì không?

Điền Dã lãnh đạm hỏi, người này trước là  tay chân thân tín của Điền nhị thiếu gia. Hắn không muốn tiếp xúc nhiều, tránh để đối phương phát giác ra sơ hở. Lần trước hắn còn có ý điều người này đi chỗ khác làm việc, nhưng vì mải mê lo quá nhiều sự tình nên quên khuấy đi mất.

Lại Phúc đi đến trước mặt, Điền Dã nhìn dáng vẻ mập mạp của hắn, má phính to đến mức hai con mắt hẹp lại, bụng lớn như mang bầu thì lấy làm lạ, hắn bụng thầm nhủ, người này tuy là gia đinh nhưng còn béo tốt hơn cả chủ tử, dám cá cả cái Điền phủ mấy trăm người cũng không ai béo tốt bằng người này, xem ra đi làm người ở, không phải ai cũng lao động khổ sở.

Lại Phúc thở hắt một hơi, giống như chỉ chạy vài bước cũng có thể làm khó hắn vậy, đoạn đáp:

- Nhị gia, việc ngài giao phó, tiểu nhân đã hoàn thành.

Hắn vừa nói vừa lấy ra trong áo một vật, Điền Dã chỉ thấy đó là những tấm thiệp màu đỏ, được trang trí tỉ mỉ, nhìn giống như là thiệp cưới.

- Đây là...

Điền Dã hơi nhướng mày, hắn mở một tấm thiệp ra, bên trong toàn là những văn tự cổ, có chữ đọc được có chữ không, lại lật thêm một vài tấm khác, tuy không hiểu hết nhưng nhìn bên trong có ghi danh tự nam nữ, sinh thần bát tự thì đây quả nhiên là thiệp cưới.

- Ai sắp thành thân vậy? Là bằng hữu bổn thiếu à? Vậy có phải quà cáp gì không? A...sao ngươi lại nhìn ta như vậy?

Thấy Lại Phúc nhìn mình ngơ ngác, Điền Dã liền lấy làm lạ. Chẳng lẽ mình nói sai gì sao, ở đây đi mừng cưới lại không cần quà.

Lại Phúc nuốt nước bọt, đảo mắt nhìn chung xung quanh tựa hồ cảnh giác người đi qua, thấy không có ai, hắn liền cười nham nhở, thấp giọng nói:

- Nhị gia, ngài đã quên rồi sao, lần trước ngài đã phái tiểu nhân đi làm một công việc bí mật?

- Bí mật?

Điền Dã nghe vậy thì tròn mắt, nhưng trong giây lát kìm lại lòng hiếu kì. Lại Phúc gật đầu, cười thần bí:

- Không sai, là một công việc cực kì bí mật, không những có liên quan đến tiền đồ sau này của nhị gia mà còn vận mệnh của toàn thể mấy trăm sinh mạng của Điền gia.

- Chuyện gì vậy? ngươi đừng úp mở nữa, nói mau lên.

Điền Dã càng nghe càng thấy hiếu kì, chẳng lẽ là đào được bảo tàng? Không đúng, nếu vậy thì tên mập này đã sớm ôm theo bảo vật cao chạy xa bay, hà cớ gì chia cho mình. Hay là trước kia chủ tớ nhà này buôn lậu vũ khí, tư thông với địch? Không được, nếu là việc thông địch bán nước, lão tử tuyệt đối không làm.

Trong lòng Điền Dã không ngừng liên suy diễn, nét mặt không giấu nổi vẻ chờ mong.

Lại Phúc cười nham nhở, ghé sát vào người hắn, gật đầu nói:

- Nhị gia đoán không sai, đó chính là bảo vật, những món bảo vật vô giá mà chỉ có người đầu óc thông thái như ngài mới nghĩ ra.

- Cái gì chứ, do bổn thiếu nghĩ ra.

Điền Dã vừa nghe đã nhướng chặt lông mày, nắm ngay cổ áo tên mập:

- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Còn lề mề thì đừng trách bổn công tử không nhân từ.

- Ấy, ấy...Nhị gia đừng nóng, tiểu nhân nói, tiểu nhân nói...

Lại Phúc không hiểu vì sao từ lúc công tử trở về, tính cách lại đột ngột thay đổi lớn như vậy, bình thường ngày nào cũng đều triệu hắn vài lần, nhưng dạo gần đây lại lãnh đạm đến kì lạ, y như trở thành một người khác vậy. Tên mập nào dám nhiều lời, Điền Dã thấy hắn có vẻ thành thật mới buông cổ áo hắn ra:

- Nói đi!

Lại Phúc cười khổ, chỉ vào xấp thiệp cưới, đáp:

- Bí mật nằm ở chỗ thiệp hồng này.

Thiệp hồng? Ta nghĩ ra rồi, rất có khả năng tài bảo được giấu dưới gầm giường tân nương. Tại sao mình nghĩ không ra nhỉ? Chắc chắn tên mập đã thông qua một vài tin nghe ngóng, phát hiện ra trong nhà bọn họ có giấu tài bảo, hắn bảo ta đi dự hôn lễ, tuy mất một khoản không  nhỏ nhưng nếu mọi việc thuận lợi, đào được tài bảo, mấy khoản tiền mừng cưới chẳng khác gì muối bỏ biển, tiền tài từ nay về sau chính là bất khả hạn lượng. A, tên mập này mặc dù xấu trai nhưng cũng không đáng ghét cho lắm!

Điền Dã càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt, phát hiện công tử gia đột nhiên nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng, tựa như ngắm thiếu nữ khỏa thân, cái bản mặt nục của tên mập hơi đỏ lại. Hắn lại khôi phải bộ dáng hể hả, tranh thủ vuốt đít ngựa:

- Nhị gia quả là anh minh thần võ, không những ngọc thụ lâm phong ngay cả Phan An, Tuấn Ngọc cũng không sánh bằng mà trí tuệ thiên tư trác tuyệt của ngài đến Gia Cát Khổng Minh còn phải chào thua. Người phàm làm sao hiểu được, chỉ có ngài mới nhìn ra diễm phúc mà bọn họ không thấy, được ngài hưởng dụng làm phúc tinh ba đời của những nữ tử trên trần thế...

- What? Ý ngươi là sao?

- Không sai!

Lại Phúc giơ một tay rồi nắm chặt:

- Đúng vậy, bảo tàng của ngài chính là mỹ nữ, đặc biệt hơn đó đều không phải những mỹ nữ bình thường, đó là những tân nương đang chuẩn bị động phòng...

Điền Dã vừa nghe xong mấy lời này nhất thời muốn té xỉu. Lại Phúc thấy vậy thì tưởng rằng hắn còn có điều lấn cấn, cười thần bí nói:

- Nhị gia ngài yên tâm, tiểu nhân đã có chuẩn bị hết rồi, cũng nhờ nhị gia ngài cao minh đã sớm cho người trà trộn vào đám khách khứa, đợi khi tân lang dẫn tân nương vào chuẩn bị động phòng sẽ lập bị người của chúng ta đánh ngất, đến lúc đó tân nương của hắn để mặc ngài thỏa chí hưởng thụ. Ha ha, định nghĩa bảo tàng của nhị đại gia quả thật cao minh, cái đó của trinh nữ đáng giá ngàn vàng mà mấy chục trinh nữ ngủ với ngài như vậy, cộng lại chẳng phải mấy chục vạn lượng vàng sao, chẳng phải kho báu còn gì, nhị gia ngài thật có phúc, tiểu nhân thật sự ngưỡng mộ ngài... Ủa, sao sắc mặt nhị gia có vẻ không tốt? Nhị gia đang lo lắng hành động của chúng ta sẽ bị người ta phát giác chứ gì? Vậy thì ngày yên tâm...

Bảo tàng đáng giá vạn lượng vàng cái đầu ngươi, tên mập đáng chết, ngươi thật là khả ố...

Điền Dã dở khóc dở cười, nói đi nói lại vẫn chỉ là vấn đề nữ nhân. Hắn đồng thời cũng thầm mắng Điền nhị thiếu gia trước kia là một tên biến thái, mặt người dạ thú, không những hoang dâm vô độ còn tàn nhẫn làm hại biết bao nhiêu thiếu nữ  lương thiện, hắn không biết trước kia hai chủ tớ bọn này đã giở trò đê tiện này bao nhiêu lần, những thiếu nữ kia sau khi bị kẻ này hại đời chắc chắn sẽ khó sống nổi.

Tên mập trong lúc giới thiệu kế hoạch "vĩ đại" của hắn thì thuận tay móc vào tay áo, chốc lát lấy ra hai chiếc bình sứ màu trắng trên thân dán giấy đỏ. Hắn chỉ vào một bình sứ, nói:

- Nhị gia đừng lo, nếu "con mồi" sẽ không chịu phục tùng mà phản kháng, ngài xem chỉ cần ngài pha một giọt "chó đục tường" vào chén rượu của bọn họ, tiểu nhân đảm bảo dù có là liệt nữ cũng trở thành dâm phụ, đến lúc đó muốn chúng ả phục vụ ngài thế nào mà không được. Còn lọ này thì mạnh hơn, chẳng giấu gì nhị gia đây chính là thuốc gia truyền trăm đời trong nhà tiểu nhân gọi là "mẹ vợ yêu con rể", loại này chỉ cần ngửi thấy chưa đến nửa khắc toàn thân sẽ ngứa ngáy động tình, nóng đến chịu không nổi. Chẳng giấu gì nhị gia, ngày xưa ông nội tiểu nhân lấy được bà nội cũng dùng loại thuốc này. Còn có...

- Đủ rồi, đủ rồi...

Điền Dã càng nghe tên mập nói thì càng cảm thấy đau đầu, vội vàng xua tay ngăn không cho gã lảm nhảm nữa.

Bạn đang đọc Tướng Công Ta Là Sắc Quỷ sáng tác bởi Wenroudexinlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wenroudexinlang
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.