Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bao Nhiêu Tiền Cũng Không Mua Được Nhân Phẩm Của Ta

Tiểu thuyết gốc · 2841 chữ

- Nhị gia, chẳng lẽ ngài đã chán món khai động (bóc tem), giành ăn trước chính chủ rồi sao? Đừng có nói là ngài đã quen dùng chung "hầm xí" ở Túy Tiên lầu rồi đấy?

Lại Phúc lấy làm lạ hỏi. Dứt lời lập tức bị Điền Dã đạp một cước vào mông:

- Khai động cái đầu ngươi? Sao không đem cái lỗ của con mẹ ngươi đi khai. Ngươi cho rằng bổn công tử là con người đê hèn thô bỉ như thế hả?

Nhưng mẹ ta năm nay đã ngoài năm mươi rồi mà, chẳng lẽ nhị gia ngươi đột nhiên thay đổi khẩu vị, muốn "ăn" nữ nhân đã có gia đình?

Tên mập vẻ mặt đầy oan ức, rõ ràng ta đã làm theo lời công tử gia ngươi dặn dò rồi mà, tại sao còn trách móc ta chứ?

- Công tử gia, công tử gia...

Bất chợt phía sau có một thiếu niên đi tới, thiếu niên này chừng khoảng mười lăm mười sáu, dáng người gầy, thân bận y phục gia đinh màu xanh xám, hai tay bưng một chồng sổ sách chạy đến, hướng Điền Dã cung kính:

- Công tử gia, toàn bộ sổ sách ngài cần, Thuận Tài đã chuẩn bị xong xuôi, thỉnh công tử gia quan khán.

- Tốt lắm!

Điền Dã quay lại nhìn gã gia đinh tên Thuận Tài này, hắn gật đầu hài lòng, đây toàn bộ là những sổ sách liên quan đến việc kinh doanh, chi tiêu của gia tộc mấy năm gần đây, không nghĩ nhanh như vậy đã mang đến. Điền Dã dắt tay sau lưng, nhìn vào trong phòng, lát lấy ra một nén bạc đưa cho Thuận Tài, nói:

- Ngươi làm rất tốt, cảm phiền ngươi đem chồng văn kiện này đặt lên bàn trong thư phòng hộ ta.

- Đa tạ công tử gia.

Gã gia đinh tên Thuận Tài kia tay cầm nén bạc rối rít cảm tạ. Gã Lại Phúc bên cạnh thấy công tử gia hào phóng như vậy thì không giấu nổi vẻ hâm mộ. Hắn không biết công tử gia tự nhiên lại thay đổi lớn như vậy, nhưng thân làm tôi mọi nào dám hỏi nhiều, chỉ cho rằng công tử gia thời gian này muốn lấy sự tin tưởng của lão phu nhân nên làm bộ làm tịch, phỏng chừng một thời gian sau lại ngựa quen đường cũ mà thôi. Hắn không muốn tiếp tục ở đây chịu đấm ăn xôi, đành cúi đầu ôm quyền:

- Nhị gia, vậy tiểu nhân xin cáo lui.

Chỉ là hắn vừa quay lưng đi đã bị Điền Dã gọi lại:

- Đợi đã.

- Dạ, không biết nhị gia có gì phân phó.

Điền Dã ngẫm nghĩ một lát, tự cho rằng mình không nên xử lí quá tuyệt tình, tránh việc để người khác nghi ngờ. Hắn nhìn hai bình sứ trên tay đối phương, ho khan vài cái rồi nói:

- Để "chó đục tường" và "mẹ vợ yêu con rể" ở lại, bổn thiếu mượn nghiên cứu một lát.

Hai cái tên này cũng thật là quá bất nhã đi, đến một người mặt dày như hắn cũng tránh không khỏi cảm thấy có chút ngượng mồm.

- Dạ, dạ...

Lại Phúc nghe vậy thì vui hơn tết, chỉ cần công tử gia quan tâm đến loại xuân dược này chắc chắn vẫn còn trọng dụng hắn. Tên mập cầm hai bình sứ kính cẩn dâng lên. Cầm hai bình sứ trong tay, cảm giác khá nặng, tuy trước lúc chia tay, hắc y nhân cũng có cho hắn một vài bình xuân dược, ban đầu hắn còn không hiểu ẩn ý của người này, sau này mới biết đóng thế một kẻ như Điền Nhất Long không thể thiếu món này được. Chỉ là không biết cái của tên mập so với cái của lão hắc, của ai lợi hại hơn. Bình sứ đựng xuân dược của tên mập so với cái của hắc y nhân cho hắn thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần, cả hai đều được đạt bằng một cái nút làm bằng vải đỏ. Còn chưa kịp mở ra xem thử bên trong có gì thì Lại Phúc bên cạnh vội vàng bịt mũi ngăn cản:

- Nhị gia cẩn thận!

Điền Dã "a" một tiếng, lập tức nhớ ra loại xuân dược chỉ cần ngửi cũng có thể bị trúng phải. Hắn gật đầu một cái, trầm giọng nói:

- Bản thiếu đang thử ngươi đó mà, tưởng bổn thiếu không biết chắc, ngươi nghĩ với trí tuệ của ta còn không phân biệt được sao, được rồi, cho ngươi lui.

Nói xong thì dứt khoát đi vào trong nhà.

- Đợi đã nhị gia, ngài còn chưa...

Chữ "thưởng" chưa kịp nói ra đã bị Lại Phúc vội nuốt vào bụng. Cùng lúc tên gia đinh gọi là Thuận Tài cùng từ trong đi ra, lại nói tiểu tử này đi không thì thôi, đã thế vẻ mặt cực kì cao hứng, thậm chí đi qua còn lè lưỡi trêu ngươi một cái làm hắn tức muốn ói máu.

Xú tiểu tử, dám giành nhị gia với ông hả? Coi chừng ông cắt cái ấy của mày? Nhưng làm sao để giành lại nhị gia đây?

Mập mạp khẽ lay trán, nhị gia trong ấn tượng của hắn ngoài mỹ nữ ra thì chẳng quan tâm đến thứ gì khác. Nghĩ một hồi, đột nhiên đầu óc mập mạp bừng tỉnh, đúng rồi! Nhất định là mỹ nữ tầm thường nhị gia đã chơi chán rồi, hắn muốn tìm cái gì mới mẻ hơn, ta phải tìm một cô mỹ nữ thật xinh để làm hắn vui! Tên thư đồng đáng ghét, mi cứ đợi đấy, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sự lợi hại của bàn gia gia hà hà...

Lại Phúc cười hắc hắc, vô cùng đắc ý với ý tưởng này của mình. Nếu Điền Dã có mặt ở đây lúc này nhìn bộ mặt đắc chí của hắn, phỏng chừng sẽ thốt lên: "ác nô, ác nô!". Điền Dã có điều không biết, gã tên Thuận Tài trước đây chính là thư đồng của Điền nhị thiếu gia, phụ trách xách cặp mài mực, tuy nhiên người này thiên tính trọng tửu sắc mà bỏ bê học hành, Thuận Tài lại hay kể xấu y với lão phu nhân, thành ra bị y chán ghét, tìm cớ giáng xuống làm viên đinh (người làm vườn). Điền Dã triệu hắn về cũng chỉ là tình cờ thấy người này nhanh nhẹn, hợp với tính cách của mình mới triệu về làm chân sai vặt.

Thầm suy tính ổn thỏa, Lại Phúc không dám chần chừ một phút một giây, lập tức đi an bài mỹ nữ cho Điền Dã.

Sáng hôm sau, Điền Dã vẫn chưa thể đến thăm xưởng vải Điền gia, hắn bị "cấm túc" một ngày.

Cạnh hồ nước, trong một gian phòng chuyên dùng để dạy học. Điền Dã ngồi trên chiếc ghế, tay chống cằm, bộ dạng gật gù uể oải. Một người đàn ông trung niên mặc thanh bào, đầu đội mão, tay cầm cuốn sách, miệng liên tục thuyết giảng những điều y tâm đắc.

- Khổng Tử nói người quân tử trong tâm phải bảo trì chính trực, thuần khiết chính là căn nguyên của nhân loại. Bên ngoài phải tỏ ra khiêm cung thận trọng, bản thân thủ hộ tâm trí, miệt mài vận dụng nhân nghĩa, tránh xa hạng tiểu nhân bất học vô thuật...

Y là phu tử được lão phu nhân thỉnh về dạy học cho Điền Dã, nghe đâu trước kia cũng là một lão phu tử rất có danh tiếng trong vùng, mấy mươi năm trước cũng từng suýt soát giành giải trạng nguyên, tương truyền năm đó sở dĩ do bài thi thiếu mất một chữ, thành ra đành ngậm ngùi về nhì, điều đó trở thành tiếc nuối vô hạn trong cuộc đời của y, từ đó về sau nản lòng thoái chí lui về ẩn cư, lấy ngâm thơ dạy học làm thú vui.

Chỉ là điều này Điền Dã đâu hề quan tâm, cho dù vị phu tử này không phải kẻ về nhì mà về nhất được đích thân hoàng đế đề bút ngự ban đi nữa, cũng đâu có tác dụng gì với Điền Dã chứ. Hắn vốn là người sống ở thời hiện đại, thế giới mà công nghệ vi tính, trí tuệ nhân tđã phát triển, bắt hắn đi học tam tự kinh, đạo Khổng Mạnh chẳng khác gì nước đổ đầu vịt. Càng nghe Điền Dã càng cảm thấy ù tai, thầm than lão phu nhân cũng thật là nghiêm, mới nói hôm qua, hôm nay đã bắt hắn kiệt lực học hành. Một hồi, Điền Dã ngáp dài một hơi, cái tên Thuận Tài chết tiệt nói là ra ngoài lấy hòn mài mực sao đi mãi chưa thấy về, chắc lại mượn cớ chuồn đi chơi.

Thất tiểu thư bị lão phu nhân cấm cửa không cho ra ngoài, cả ngày ở cùng bà vú học tập thêu thùa, nha hoàn Hoàn nhi thì lo việc trên dưới phủ, đến cả Tam di nương An Kiều Nguyệt cũng phải ngài đên trực hương án trong từ đường... Điền Dã thầm ai oán, Điền phủ lớn như vậy nhưng không tìm thấy một người cùng tâm sự.

Hắn vừa gật gù tức thì bị phu tử dùng cuốn kinh thư cầm trong tay gõ mấy cái vào đầu hắn:

- Đừng sao nhãng, trò hôm nay phải học thuộc hết cuốn kinh này.

Điền Dã bị làm cho giật mình chồm dậy, lại thấy lão phu tử cầm quyển sách dắt sau lưng, miệng giảng bài, không ngừng đi qua đi lại xung quanh làm hắn chóng mặt.

Nhưng chỉ vài phút sau, Điền Dã tiếp tục ngủ gật, hắn lại bị phu tử gõ đầu ngồi dậy, sau đó lại tiếp tục ngủ gật, cứ như vậy đến lần thứ sáu, hắn chịu không nổi nữa, lười biếng ngáp một cái, ngồi sõng soài dựa vào ghế, nói:

- Này lão sư, những thứ thầy vừa giảng, tôi đã nghe qua không biết bao nhiêu lần rồi, có cái gì khác hay ho hơn không?

Lão phu tử "ồ" một tiếng, y rất ngạc nhiên vì Điền Dã lại nói câu này với mình. Cũng không vì thế mà tức giận, đoạn thâm ý đáp:

- Trò nói vậy là vẫn chưa thuộc bài rồi, Đức Không Tử dạy chúng ta khiêm tốn lấy đức làm đầu, thế nhân bên ngoài có rất nhiều điều mới lạ dù ta dùng cả đời phiêu du cũng không hiểu thấu hết, chỉ có tiền nhân Khổng Mạnh dùng tài trí của mình truyền lại cho đời sau. Không được kiêu ngạo, người quân tử tuyệt đối không được phép kiêu ngạo...

Lão phu tử lại thuyết giáo hắn một hồi, cho rằng vị học trò này quá mức càn rỡ rồi.

- Chung quy vẫn chỉ là những lý thuyết dài dòng.

Điền Dã cầm cây bút tùy ý vẽ lên giấy một vài đường, lát nhìn phu tử nói:

- Ý của tôi là thầy có thể dạy những điều thực tế hơn tỷ như làm sao vận hành một quán cà phê sao cho lúc nào cũng buôn may bán đắt, hay là chinh phục một cô gái vừa xinh đẹp vừa cao ngạo, hoặc chí ít làm cách nào để "cưa" đổ một thiếu phụ vừa mới ly hôn chồng...

Điền Dã liệt kê một tràng, kỳ thực hắn cũng chỉ muốn xua tan đi nỗi buồn tẻ một chút, ngờ đâu lão phu tử nghe xong mấy lời hắn nói, mặt mũi đỏ bừng, cầm sách chỉ chỏ:

- Trò...trò...sao trò có thể nói những lời đại nghịch vô đạo như vậy, ở đâu ra cái ả thiếu phụ to gan lớn mật dám bỏ chồng chạy theo người khác như vậy, thật là không có một chút lễ nghĩa liêm sỉ...

Lão phu tử tựa hồ đối với những thiếu phụ bỏ chồng cực kì phản cảm.

Điền Dã thầm thở dài, cũng không trách được, con người sinh ra ở thời này đều có suy nghĩ như vậy, đối với những phụ nữ ly dị chồng đều bị thế nhân dèm pha nhân phẩm, cho rằng họ mới chính là nguyên nhân khiến trượng phu ruồng bỏ, thậm chí những phụ nữ có chồng chẳng may qua đời, muốn tái hôn cũng chẳng hề dễ dàng, dù được cũng không được gia đình bên người chồng mới coi trong, đại đa số chỉ có thể làm lẽ, ngược lại những người phụ nữ ở góa suốt đời lại rất được xã hội coi trọng, thậm chí về già họ còn được triều đình ban thưởng kim bài liệt nữ treo trước cửa phòng, lấy đó làm điều vinh hạnh.

Điền Dã cũng lười nói nhảm với phu tử, hắn trực tiếp lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn:

- Lão sư à, hôm nay tôi thấy thầy cũng mệt rồi, có một chút lễ mọn mong thầu nhận lấy làm phí trà nước.

- Trò...trò dám coi thường ta à!

Lão phu tử gân giọng:

- Người đọc sách chúng ta coi trọng nhất là gì, chính là lễ nghĩa đạo đức, xem nhân phẩm như mạng sống, sao có thể vì chút tiền mà bán rẻ nhân phẩm của mình. Trò cầm về đi, ta coi như không nhìn thấy, nếu trò cố chấp không chịu tỉnh ngộ đừng trách ta mang chuyện này nói cho lão phu nhân.

Lão phu tử nói một cách khẳng khái, tỏ vẻ quân tử không màng danh lợi, song chưa nói hết mặt mày liền cảm thấy choáng váng.

- Trò...trò dám đánh ta?

- Đâu có...là ta đang giúp thầy đuổi ruồi đấy mà.

Lão phu tử sờ lên mặt, chỉ thấy trên đó dính một tờ ngân phiếu to đùng. Y cầm lấy tờ ngân phiếu, ực một tiếng không tự chủ nuốt nước bọt, đoạn lại cao giọng mắng:

- Trò thật là không ra gì hết, tưởng có chút tiền có thể mua chuộc được tấm lòng kiên trung son sắt của ta chắc, nói cho trò biết, người quân tử chúng ta coi tiền tài như đống phân, danh dự mới là lẽ sống... A trò lại đánh ta nữa...

Điền Dã lần này dùng vài tờ ngân phiếu đập vào mặt y:

- Như vậy đã đủ mua danh dự của thầy chưa?

Lão phu tử hai lỗ mũi bị dập đến nở hoa, trợn mắt mắng:

- Trò đừng có mà loạn, danh dự lão phu đáng giá ngàn vàng, cho dù bao nhiêu tiền tài đi nữa cũng không lay chuyển được, trò đừng có giở trò hèn hạ mua chuộc ta, vì trò phạm lỗi nên số ngân phiếu này thầy sẽ...tịch thu.

Phu tử nọ miệng giảng đạo lý nhưng tay không quên nhanh chóng thu hết đống gân phiếu bỏ vào tay áo làm Điền Dã không khỏi thầm khinh bỉ y một phen, đúng là không thể nhìn bản tính con ngựa thông qua những gì họ nói.

Phu tử à, khẩu vị của thầy thật lớn, mấy chục tờ ngân phiếu mà vẫn chưa chịu ngừng lại để bàn tay ta ê ẩm hết!

Mãi đến khi phu tử thấy Điền Dã bất ngờ lấy ra một nén vàng toan đập vào mặt y, y mới vội vã ngăn lại:

- Ấy đừng, tha cho thầy một mạng, thầy còn cần bộ mặt này đi kiếm ăn.

Y bị Điền Dã dùng ngân phiếu đập vào mặt, mặt mũi sớm đã sưng vù như cái đầu heo, chỉ sợ hắn dùng thỏi vàng này đập vô mặt, vàng bạc thì thích thật nhưng mặt mũi e rằng sẽ hỏng hết.

- Hai thầy trò chúng ta đều là người quân tử nên nhẹ nhàng dùng lễ đối đãi với nhau.

Phu tử cười nham nhở, cầm lấy cục vàng bỏ vào tay áo.

- Ha Ha, đúng vậy nên dùng lễ nghĩa.

Điền Dã nhìn đối phương, một tay chỉ chỏ, đoạn cả hai nhìn nhau cười hèn mọn.

Lão phu tử ho khan vài cái, dắt tay sau lưng ôn tồn nói:

- Nhất Long à, thầy giảng đến đây trò đã thuộc hết chưa?

Điền Dã kính cẩn đáp:

- Dạ thưa lão sư, nhờ lão sư tận tình chỉ bảo trò đã thuộc được bảy tám phần rồi ạ.

Lão phu tử gật gù:

- Tốt tốt! Thuộc bảy tám phần là tốt rồi, hôm nay chỉ học đến đây thôi, ngày mai à không ngày mốt ta học tiếp.

Nói xong liền phẩy tay ý bảo đi về.

- Dạ, học trò xin cung tiễn lão sư.

Vừa nói hắn vừa đưa cho lão phu tử chiếc khăn lau mấy vết bầm tím trên mặt.

Bạn đang đọc Tướng Công Ta Là Sắc Quỷ sáng tác bởi Wenroudexinlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wenroudexinlang
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.