Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tính hủy diệt

Phiên bản Dịch · 1363 chữ

Sắc trời tối mịt, ở phía xa tiếng sấm vang rền, sóng biển cuộn trào dữ dội ở dưới chân. Ngay sau đó, trời bắt đầu mưa tí tách, trận mưa không hề nhỏ, rơi xuống mặt người vẫn có chút đau.

Trước mắt Thập Tam có chút mơ hồ, sau khi lau hết nước trên mặt, đi theo phía sau hét lớn:

- Sư huynh! Đợi ta với!

Tạ Dật Trần không hề đi chậm lại, có lẽ là hắn không hề nghe thấy, chớp mắt

chỉ còn lại bóng lưng, sau đó biến mất trong sương mù, Thập Tạm thở dài.

Sư huynh bay nhanh thật đấy, hoàn toàn theo không kịp luôn.

Từ sau khi Lâm sư muội tự trở về, sắc mặt của Tạ Dật Trần trở nên vô cùng đáng sợ, thậm chí Thập Tam có dự cảm, nếu như Sở Vân Sanh có nguy hiểm gì, Tạ Dật Trần chắc chắn sẽ khiến cho cả phái Hạnh Lương, từ già tới trẻ đều phải bồi táng. Mặc dù nhìn khắp Tiên giới, ai ai cũng đều nói Tạ Dật Trần anh tuấn lạnh lùng, cởi mở ngay thẳng, nhưng Thập Tam quanh năm ở bên cạnh Tạ Dật Trần thì lại cảm thấy, đây chỉ là một phần rõ nhất trong tính cách của Tạ Dật Trần mà thôi, hắn luôn cảm thấy người sư huynh này có một vài thứ mang tính hủy diệt từ trong xương tủy.

Chỉ là vẫn chưa có ai kích thích nó mà thôi. Thập Tam có linh cảm, cái người này sẽ là Sở Vân Sanh.

Tạ Dật Trần đi một vòng quanh đỉnh núi.

Không có nàng.

Hắn cau chặt mày, chỉ đành tìm tiếp xuống dưới, khi tới giữa núi thì thấy một mảnh vải nhỏ được treo trên chuôi của thanh kiếm đang cắm vào trong núi, mảnh vải đã bị thấm nước mưa ướt sũng. Tạ Dật Trần cầm mảnh vải lên nhìn thử.

Đây là mảnh vải trên quần áo của Sở Vân Sanh, sáng hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, hắn nhớ rất rõ.

Lòng Tạ Dật Trần nặng trĩu.

Hắn không dám dừng lại quá lâu, vì lo cho tính mạng của Sở Vân Sanh, hắn lập tức quay người đi xuống, tới được cửa hang động của núi Thiên Lang, hang động này hắn rất quen thuộc, ở bên trong có Tranh, tuy rằng Tranh đã bị hắn thu phục, nhưng rất khó đảm bảo sẽ không có gì ngoài ý muốn xảy ra.

Nếu như Tranh mà tỉnh thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.

Tạ Dật Trần bước vào trong động.

-

Tuy rằng Tranh chỉ được ăn no một nửa, nhưng vẫn thấy rất vui, rất vừa lòng. Đúng lúc muốn quay đầu tìm Sở Vân Sanh để chúc mừng, thì lại không thấy người đâu nữa, nó “Ngao” lên một tiếng với hang động trống rỗng, đáng tiếc vọng lại chỉ có tiếng của nó mà thôi. Thế là nó vẫy vẫy đuôi, đột nhiên, nó cảm thấy như bản thân đã vẩy trúng cái gì đó, nhanh chóng quay đầu lại nhìn.

Sở Vân Sanh đang thoi thóp nằm ở đó.

Tranh cúi đầu dùng mũi ủi ủi nàng.

Không có phản ứng.

Nó lại dùng một bên sừng ủi nàng.

Vẫn không có phản ứng gì.

“Ngao!” Tranh khịt mũi, chậm rãi tiến lại gần Sở Vân Sanh, ngửi ngửi rồi thở ra khò khò, đi quanh hang động vài vòng, lại trở về bên cạnh Sở Vân Sanh, từ từ nằm bò xuống, há miệng liếm vết máu trên mặt Sở Vân Sanh.

Khi Tạ Dật Trần bước vào trong hang động nhìn thấy cảnh tượng như thế, hắn vô cùng tức giận, cầm lấy thanh kiếm trong tay nhắm vào đầu của Tranh mà ném.

Thanh kiếm trúng vào lưng của nó, máu tươi lập tức trào ra.

Tranh đang liếm vết thương cho Sở Vân Sanh bị đau tới mức run rẩy cả người, hai chi trước ngã sấp trên mặt đất, cuộn tròn lại, ngẩng đầu gào lên một tiếng rồi quay đầu.

Lại thấy Sí Diễm kiếm của Tạ Dật Trần bay tới vách hang động rồi bật trở lại, quay về trong tay của Tạ Dật Trần, trong chốc lát Tạ Dật Trần dịch chuyển tới trước mặt của Tranh, chém mạnh vào răng nanh của nó.

Tranh lại gào lên một tiếng, tức giận tới mức lỗ mũi nở to, Tạ Dật Trần chỉ cảm thấy vẫn chưa đủ, đạp thẳng vào mũi nó.

Vào lúc Tranh định dùng hai chi trước bắt lấy Tạ Dật Trần, thì lại đụng vào đôi mắt lạnh lùng vô tình của Tạ Dật Trần, cả người nó run rẩy, giống như nhớ lại trận đại chiến mà bản thân thua triệt để vào mấy tháng trước. Nó lùi về phía sau, con ngươi lưu ly lộ ra những tia sáng kỳ lạ.

Hưng phấn lại sợ hãi.

Cổ họng Tranh phát ra tiếng gầm thét, định dựa vào lần này để chứng minh bản thân không phải là kẻ thua cuộc. Thế nhưng, rất rõ ràng, Tạ Dật Trần hoàn toàn không có ý muốn muốn đánh nhau với nó, hắn gấp gáp chạy tới xem Sở Vân Sanh bây giờ như thế nào, đi đến cạnh người Sở Vân Sanh, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nhỏ nhẹ gọi:

- Sở Vân Sanh.

Sở Vân Sanh không hề phản ứng.

Lòng Tạ Dật Trần lạnh đi vài phần, giơ hai tay ra ôm lấy nàng, cảm nhận được nàng vẫn còn một chút hơi ấm, hắn tiến sát tai nàng gọi thêm lần nữa:

- Sở Vân Sanh?

Sở Vân Sanh có lẽ đã nghe thấy, rên lên một tiếng.

Tạ Dật Trần lập tức ôm nàng chặt hơn, nhẹ giọng nói:

- Thật xin lỗi, ta đến trễ rồi.

Tranh ở bên cạnh vẫy đuôi nhìn Tạ Dật Trần vừa ôm vừa bế Sở Vân Sanh, nó thở mạnh, đôi mắt lưu ly cũng trợn lên, chậm rãi tiến lại gần dùng mũi đẩy đẩy Tạ Dật Trần.

Tạ Dật Trần mặc kệ nó.

Thế là Tranh lại dùng sừng chọc vào người hắn, trông bộ dạng là muốn đuổi hắn đi.

Sắc mắt Tạ Dật Trần lạnh lùng, hạ giọng nói:

- Ngươi chán sống rồi à?

“Ngao!”

Tiếng gào này của Tranh rất lớn, âm thanh vang dội trực tiếp khiến cho Sở Vân Sanh kinh hãi, nàng chậm rãi mở mắt, không ngờ người trước mắt lại là Tạ Dật Trần, hai mắt nóng ran, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Nàng ôm lấy cổ của Tạ Dật Trần không buông tay:

- Hu hu hu, sư huynh, sao lại là huynh, ta đã chết rồi sao? Xuất hiện ảo giác rồi à?

Hiện giờ nàng rất yếu, đến tiếng khóc cũng rất nhỏ.

Trái tim của Tạ Dật Trần như bị người khác bóp nghẹt.

- Nàng chưa chết, ta dẫn nàng về.

Sở Vân Sanh ở trên núi Thiên Lang cũng đã khoảng sáu bảy canh giờ rồi, lúc này linh khí hầu như đã hết, cả người lạnh run, ôm lấy Tạ Dật Trần ấm áp dù thế nào cũng không chịu buông tay.

Tạ Dật Trần nắm lấy cánh tay của nàng, ba ngón tay lạnh lẽo đặt trên cổ tay của Sở Vân Sanh. Mạch tượng rất yếu, nhưng may mà ổn định, hắn cũng yên tâm hơn một chút.

Sở Vân Sanh kéo tay của Tạ Dật Trần đặt vào vùng bụng đang chảy máu không ngừng của mình, nước mắt ứa ra:

- Sư huynh, đau quá.

Tạ Dật Trần lúc này mới để ý tới máu chảy không ngừng trên người Sở Vân Sanh, sắc mặt lạnh lùng:

- Là ai làm nàng bị thương? Là Đường Uyển kia sao?

Sở Vân Sanh gật đầu, vẫn ôm chặt lấy Tạ Dật Trần, ngẩng đầu lên nhìn góc ghiêng anh tuấn của hắn, hiện giờ chỉ cảm thấy, hoá ra nhìn cái đẹp không những no mắt, mà còn có thể làm giảm cơn đau nữa.

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.