Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cho nên mới lấy lòng nàng trước sao?

Phiên bản Dịch · 1094 chữ

Giữa ấn đường của Tạ Dật Trần ẩn chứa sát khí, hắn hỏi:

- Nàng ta đâu?

Sở Vân Sanh còn chưa lên tiếng, Tranh ở bên cạnh đã ợ lên một tiếng vô cùng lớn.

Sở Vân Sanh chỉ vào Tranh nói nhỏ:

- Nó ăn rồi.

- Hời cho nàng ta rồi

Tạ Dật Trần ôm lấy Sở Vân Sanh, nói:

- Đi thôi, chúng ta ra ngoài, trị thương cho nàng.

Nghe thấy hai người họ lại ra ngoài, vốn dĩ Tranh đang cúi đầu nhìn chằm chằm Sở Vân Sanh đột nhiên ngẩng đầu lên, chắn trước mặt bọn họ, Tạ Dật Trần có chút khó chịu, mặt tối sầm nói:

-Tránh ra.

Dẫu sao cũng là một đối thủ mà nó không đánh lại, Tranh vẫn có hơi sợ Tạ Dật Trần, sau khi nó thở mạnh biểu thị không hài lòng thì cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng dùng mũi chạm vào cánh tay của Sở Vân Sanh, hất cánh tay đang che ở bụng của nàng ra, liếm lên đó.

Tạ Dật Trần đang chuẩn bị lấy kiếm giết chết con súc sinh được voi đòi tiên này, thì nghe thấy Sở Vân Sanh ngạc nhiên kêu “A” một tiếng.

- Sao thế?

- Nó…nó…

Sở Vân Sanh chỉ vào Tranh, mở to mắt

- Nó có thể trị thương!

Nàng vừa nói vừa để lộ vết thương ra:

- Chàng xem, sư huynh.

Tạ Dật Trần nhìn qua, lỗ máu lớn nhìn thấy mà kinh kia quả thật đã khép lại được một chút.

- Đau đớn cũng giảm bớt luôn nè!

-

Trong hang động rất yên tĩnh, nếu nghe kỹ còn có thể nghe được tiếng những cơn sóng cuộn trào mãnh liệt của Trảm Kình Hải, bọt sóng đập vào bờ biển, khí thế không hề nhỏ.

Sở Vân Sanh nhắm mắt, gần như nằm gọn trong lòng Tạ Dật Trần, Tranh thì ở một bên cúi đầu liếm vết thương cho nàng. Vết thương ở bụng từ to bằng nắm đấm đã trở nên bé như móng tay.

Tay của Tạ Dật Trần nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, chậm rãi giúp nàng độ khí.

Sở Vân Sanh chỉ cảm thấy cả người tê dại, vô cùng thoải mái, giống như một con mèo lười vươn vai, thở dài nói:

- Sư huynh, làm sao bây giờ? Lần này ta vẫn chưa tìm thấy thần khí.

Tạ Dật Trần bình tĩnh nói:

- Không tìm thấy thì thôi, không sao cả.

Sở Vân Sanh cũng không quá xem trọng việc lấy thần khí, chỉ là tất cả các vị thượng tiên đều có, dù cho tiên thuật có kém tới mức nào cũng sẽ có được một cái gậy sắt, cả cái tiên giới này, hàng vạn năm nay, chỉ có mỗi nàng là hoàn toàn không được bất kỳ thần khí nào bằng lòng lựa chọn, trong lòng nàng hơi nóng vội, vẫn luôn lo lắng bản thân khác người.

Nàng mở mắt:

- Sư huynh, huynh nói xem ta có phải là quái thai không?

Sắc mặt của Tạ Dật Trần cứng lại:

- Là ai nói hả? Là Đường Uyển kia sao?

- Không phải, nàng ta mắng ta là bao cỏ, chỉ là ta cảm thấy nếu như bản thân không có một thần khí nào thì chắc chắn có điều kì lạ.

Tạ Dật Trần im lặng, Sở Vân Sanh nghe thấy tiếng gió kêu sóng vỗ ở bên ngoài, đột nhiên nói:

-Sư huynh, huynh nói xem liệu thần khí thuộc về ta liệu có phải là cái ở dưới đáy biển không? Táp Đạp Lưu Tinh kiếm ấy.

Tranh nằm bò ở bên cạnh bất chợt cứng đờ ra, sau đó lập tức tăng nhanh tốc độ liếm vết thương của Sở Vân Sanh, lần này dường như còn có thêm ý nịnh nọt, Sở Vân Sanh sờ đầu nó, đột nhiên cảm thấy con vật khổng lồ này cũng khá đáng yêu.

Tạ Dật Trần hạ mi mắt, im lặng một lúc lâu, không biết hắn đang nghĩ gì, ánh mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy, hắn luôn như thế, khiến cho Sở Vân Sanh không biết hắn đang nghĩ gì.

Hắn đột nhiên hỏi:

-Nếu như nàng lấy được Táp Đạp Lưu Tinh kiếm thì nàng sẽ làm gì?

Vấn đề này nghe rất kỳ lạ, Sở Vân Sanh cau mày, nghiêm túc nghĩ một lúc, nói:

- Còn có thể làm gì, cùng lắm thì là cầm lấy kiếm đi một vòng khắp tiên giới, khoe khoang một tý thôi.

Tạ Dật Trần nhếch môi, không hề nói chuyện.

Sở Vân Sanh lại nói:

-Sư huynh, khi chúng ta ra ngoài có thể mang cả Tranh cùng đi không? Nó dễ thương lắm.

Ánh mắt Tạ Dật Trần hung ác:

- Không được.

- Vì sao không được?

- Nàng cảm thấy nó đáng yêu, nhưng người khác thì chưa chắc.

Ồ, cũng đúng, Tranh dù sao cũng là hung thần, nếu như làm người khác bị thương, thì không tốt chút nào.

Sở Vân Sanh vừa đánh vừa giết một ngày một đêm, mệt mỏi vô cùng, được một lúc thì nặng nề ngủ mất, sau khi ngủ chỉ cảm thấy lạnh hơn một chút.

Năm cái đuôi của Tranh lắc đi lắc lại, vừa mềm mại lại ấm áp, Sở Vân Sanh nửa tỉnh nửa mơ, hất khỏi tay Tạ Dật Trần, tóm lấy đuôi của Tranh, coi mấy cái đuôi như là gối và chăn, thoải mái ngủ thiếp đi.

- …

Tạ Dật Trần nhìn bên cạnh trống không, sắc mặt càng lạnh lùng, nhìn vẻ mặt Tranh vô tội, lại âm thầm sử dụng tiên thuật làm ấm xung quanh mình.

Quả nhiên, một lúc sau, Sở Vân Sanh đang ngủ mê thì cảm nhận được phía bên hắn ấm hơn, thế là híp chặt mắt lăn trở về, tóm lấy cánh tay của Tạ Dật Trần, tìm tư thế thoải mái nhất làm ổ trong lòng của hắn.

Tạ Dật Trần cúi đầu hất mấy sợi tóc ở trên mũi nàng đi, tay phải nắm lấy cổ tay nàng, độ khí từng chút một.

Sở Vân Sanh thoải mái chặc lưỡi.

Hai canh giờ qua đi, vết thương trên người nàng biến mất hoàn toàn, Tranh lắc lắc đầu. Đột nhiên Tạ Dật Trần lườm nó một cái, sau đó mở miệng nói:

- Sao hả, ngươi phát hiện nàng là thiên mệnh thần nữ, tương lai sẽ là chủ nhân của Táp Đạp Lưu Tinh kiếm, cho nên mới lấy lòng nàng trước sao?

Bạn đang đọc Vai Ác Hắn Là Phu Quân Trước Của Ta của Thập Nhị Sơn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Netcoma_102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.