Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nỗ lực

Tiểu thuyết gốc · 1787 chữ

"Keng! Keng! Keng!" Ba tiếng chuông dài vang vọng khắp đỉnh núi.

"A, đến rồi. Nhanh lên núi thôi."

Tiếng chuông báo hiệu cuộc tuyển chọn sắp sửa bắt đầu. Dòng người ồ ạt cùng tiến lên phía đỉnh núi. Trong xã chẳng khác nào cảnh tượng đàn kiến tiến lên chỗ cao tránh lũ. Chen lấn, xô đẩy là điều tất yếu xảy ra.

"Linh Nhi, cầm lấy tay ta nha!"

"Oa! Ta thấy rồi! Thấy cổng môn phái ở phía xa kia. A Bảo ngươi nhìn rõ không."

"Ta! Ta không thấy được gì hết."

Cứ thế đoàn người nối đuôi nhau lên trên. Khung cảnh cũng dần hiện lên trước mắt mọi người.

"Cổng vào thật là lớn. Ta chưa thấy cánh cổng nào hoành tráng như vậy."

Quả thật cổng vào này to thật. Đệ tử tông môn cũng lấy làm tự hào vì cánh cổng này. Cao. Cao lắm. Chả biết nó cao bao nhiêu nhưng nhìn hai cây cột hai bên đâm thủng mây như nâng cả trời thì hiểu. Mỗi câu cột đều được điêu khắc hình rồng. Con rồng cuồn cuộn khí khế ngưng như thực chất, nhè nhẹ tạo ra một nguồn uy áp chấn bức mọi người. Dòng người cũng trở nên tĩnh lẵng hơn khi đi đến đâyy. Trên hai cột có bảng gỗ đen to lớn, hai chữ nổi"Trung Trần" uy nghiêm, lại còn toả ra một thứ ánh sáng vàng nhàn nhạt.

"Thật đúng là khí thế của tông môn tiên đạo." Không biết bao nhiêu người cảm thán xuýt xoa.

Mọi người đều tập trung hết tại ngày sau cổng. Một sảnh đường to lớn chứa được cả mấy vạn người. Khung cảnh hết sức tráng lệ khiến cho A Bảo chỉ có ngây ngốc đứng nhìn.

"Hoan nghênh các vị đạo hữu từ khắp nơi đổ về Trung Trần phái ." Âm thanh to rõ vang vọng làm bừng tỉnh tâm trí A Bảo. Người phát ra tiếng nới là một vị nam tử được boa bọc trong lớp hào quang sáng chói.

"Là ai vậy???"

"Là chưởng môn nhân-Thiên Không chưởng môn"

"Là ngài ấy thật sao"

"Đúng vậy đấy."

"CÁC VỊ, ta xin tự giới thiệu ta là Trần Thiên Không- người sẽ chủ trì buổi tuyển chọn ngày hôm nay. Chúng ta sẽ cố gắng đảm bảo hết an toàn cho mọi người- công bằng, nghiêm minh. Nhưng cũng mong các vị đạo hữu cản trọng, không phải lúc nào chúng ta cũng có mặt kịp thời.Tu tiên là trái mệnh trời nên tất nhiên là phải có những hung hiểm mà người thường không cách nào thực hiện được. Sau đây, ta xin mời Bảo Nam trưởng lão- người chấp chưởng an ninh nơi đây nói qua về thể lệ cuộc thi."

" Cuộc tuyển chọn ngày hôm nay sẽ có ba vòng lần lượt là Thiên phú, Nỗ lực và may mắn. Thiên phú là kiểm tra tư chất các ngươi. Nỗ lực là kiểm tra sức chịu đựng, ý chí các ngươi. Còn may mắn chính là dựa vào vận may có một số người không qua có thể dựa chút may mắn làm kí danh đệ tử tông môn."

"Các ngươi hiểu rõ hết chưa."

"Rõ" tiếng "rõ" vang vọng khắp núi rừng nơi đây.

" Xếp hàng! Đưa lệnh bài rồi đăng kí dự thi." Một vị sư huynh áo xanh cất giọng. Cứ thế hàng người dài xếp đến chỗ quầy tiếp nhận tạm thời.

"Có cả vạn người như vậy không biết tông môn sẽ tuyển chọn bao nhiêu người đây? "

"Điều này thì không liên quan, đủ tư chất vào thì bao nhiêu tông môn cũng thu. Ta nghe nói có năm chỉ thu nạp trăm đệ tử thôi vì tư chất quá kém ."

"Thật là khó lường nha! Không biết với tư chất của ta liệu có được không?"- Một Góc nào đó đang bàn luận.

CỬA THỨ NHẤT: THIÊN PHÚ

Hiểu đơn giản chính là tư chất bản thân. Tư chất càng cao thì tốt độ tu luyện, khả năng tấn cấp sẽ càng nhanh. Tuy nhiên điều này cũng không có nghĩa là tư chất thấp không thể có thành tượng cao. Đan dược sung túc, cố bản bồi nguyên, nỗ lực không ngừng, tu thành tiên nhân. Điều này đã được nhiều kẻ tư chất thấp kém chứng minh. Tuy nhiên chọn người thiên phú tốt thì tốc độ bồi dưỡng nhanh hơn, cũng đỡ tiêu hao đan dược hơn. Thế nên mới có vòng thi này. Cách thức tham gia quả thật có chút đơn giản rồi: Chỉ cần đứng trước mặt trưởng lão bổn môn, họ có thể dễ dàng sàng lọc ra tư chất tốt xấu.

A Bảo thì thảm rồi. Từ trước đo đã được nhận xét là không đủ tư chất rồi còn gì. Hiển nhiên cậu không thông qua vòng này. Cậu cũng không cảm thấy buồn bởi cậu cũng biết trước kết quả này rồi. Hoặc một phần cũng bởi Dung Nhi cũng trượt kìa ( đúng là chỉ cần có người đồng hành là ta đây chả sợ gì cả nhỉ:>>>>>)

CỬA THỨ HAI: NỖ LỰC

Vòng thứ hai này đơn giản cung không kém. Bảo Nam trưởng lão chỉ nói một câu: "Lên được đỉnh núi trước mặt trời lặn, các ngươi sẽ là ngoại môn đệ tử"

"Không cạn bẫy, không nguy hiểm, các ngươi chỉ cần dựa vào sức bản thân leo lên ngọn núi."

Đoàn người lại một lần nữa nhiệt huyết sôi trào, rông rắn kéo nhau leo núi.

"Dung Nhi, từ từ thôi đừng nên dùng sức quá mức. đến cuối sẽ không còn sức mà leo đâu. Cứ đợi cho bọn họ lên trước."

Lên sau còn có không khí mà thở chứ. Lên cao đã loãng rồi mà còn đông nữa thì nó cứ hải gọi là ối dồi ôi. A Bảo tự tin như thế cũng có lí do: Cậu sinh ra, lơn lên nơi núi rừng, ngày nào cũng cùng cha leo núi hái thuốc. Nói về khoản leo núi nầy thì cậu tự tin ở đây không mấy ai vượt qua được mình. Tự tin là thế nhưng mà mệt là không chịu được. Leo phải đến mấy canh giờ rồi mà hình dáng cánh cổng cũng không thấy nữa. Nhiều người nản chí đã bắt đầu bỏ cuộc. A Bảo mồ hôi nhễ nhại ngồi trên gốc cây.

"Dung Nhi, ta nóng qua rồi! Mệt chết người ta mất"

"Lúc đầu ngươi tự tin lắm mà' Dung Nhi thở hổn hển phát ra từng tiếng.

"Nhưng ngươi có cảm thấy nền đất này nóng quá mức rồi không"

"Đúng thực sự như vậy a! Chạm vào vào có khi bị bỏng không nhỉ??"

Một suy nghĩ chớt loé ra trong đầu A Bảo

"Dung Nhi ngươi có nhớ người bán giầy không?"

"Uầy, giờ là lúc nào rồi. Mấy tên đó chỉ là mấy tên lừa đảo."

"Khoaan đã! Hắn ta nói đúng. Quả thật là có vòng thi có nhiệt độ cao này"

"A! Ngươi nghe thấy ư"

"Tất nhiên rồi. Ta đâu có bị điếc."

Dung Nhi quay ra nhìn A Bảo bằng một ánh mắt đầy khẩn cầu

"Ngươi có mua đúng không"

"Đúng vậy. Nè đưa cho ngươi một đôi"

A Bảo lấy từ trong tay nải một đoi giày. Đôi giày này nhì cũng không khác bình thường là bao. Khác nhau ở chỗ khi lật đế chiếc giày lên sẽ thấy ấn kí tông môn. Đồ tông môn phiên bản real rồi. Đế giày đã được gia cố nên có thể chịu được nhiệt đọ cao. Linh Nhi không nói nhiều lập tức xỏ đôi giày này vào. Ngay lập tức có một cảm giác thoải mái khó miêu tả bằng lời. Mát lạnh như cho chân vào dòng suối, mềm mại không có chút cảm giác đau chân nào. Thậm chí khi bước đi còn có cảm giác nhẹ nhàng tiết kiệm được sức lực.

"A Bảo huynh, Nam nhân đại trượng phu thì phải nhường nữ nhi chúng ta đúng không. Cảm ơn huynh!!! Sau này tiểu muội chắc chắn sẽ có báo đáp."

"Không cần đâu. Ngươi cũng đã giúp đỡ ta nên ta tặng lại ngươi là phải rồi."

"Thật là sảng khoái nha!" Dung Nhi vẻ mặt dễ thương ninh nọt

"Vậy ngươi đợi ta tí. Ta thay giầy rồi chúng ta lên đường luôn"

"Ngươi có hai đôi???"

"Ừ. Không thì ta đã không đưa cho ngươi rồi"

Dung Nhi không nói gì, chỉ là nụ cười trên mặt có hơi cứng nhắc.( A, thù này ta ghi ngươi rồi)

Giày tốt tốc độ cũng nhanh hơn không ít mà lại đỡ tốn sức hơn. Hai người lại càng có động lực bước tiếp. Thế nhưng mặt trời cũng sắp xuống núi rồi mà vẫn chưa thấy đích đâu.

"A Bảo, ta mệt quá rồi. Ta không đi được nữa hay chúng ta dừng lại đợi vòng ba thử xem sao?"

A Bảo lắc đầu từ chối. A Bảo cũng đã nghe rõ rồi: vòng ba chỉ dựa vào may mắn thôi. A Bảo không muốn đánh cược. Đây là hy vọng mà chú tư đã nhường cho cậu, cậu không thể từ bỏ giũa chừng được. Cạu lại tiếp tục bước đi, không một ai bên cạnh. Bước chân của cậu ngày một nặng nề. Mõi bước chân đều thấm đẫm mồ hôi. Đầu cậu bắt đầu quay cuồng.(Đấy! Thiếu hơi gái là yếu ngay!). Cậu sinh ra ảo giác rồi, cậu nhìn thấy cổng lớn đích phía trước mặt. Cậu thatatj sự hoa mắt ư?-"không". Cậu đến trước cánh cổng thật rồi. Thế nhưng trong giây phút ấy cậu lại gục ngã. Kiệt sức rồi!. Mắt cậu đã bắt đầu khép lại.

"A, sư phụ vị tiểu huynh đệ này thật sự nỗ lực đó. CHúng ta có nên:>>>>>"

VỊ trưởng lạo nọ tiến lại gần A Bảo

"Cậu thiếu niên cậu tên gì?"

Không một tiếng đáp lại. A Bảo đã ngất đi rồi.

"Vô duyên! Vô duyên! Ta muốn thu nó làm đệ tử nhưng xem ra hai ta không hợp nhau rồi."

Đơn giản là A Bảo mất ngay cơ hội tu tiên trong tầm tay.(Tự nhiên đến đây tôi nghĩ là nếu đi giày ngay từ đầu chặng thì chác còn ít sức để trả lời. AI nghĩ giống tôi không ạ)

Theo quy định tông môn, phải qua được cánh cổng thì mói được coi như hoàn thành. Và như vậy A Bảo TRƯỢT vòng thứ 2

Bạn đang đọc Vạn Kiếp Tu Tiên sáng tác bởi Luyentt2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luyentt2
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.