Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách không mời mà đến

Phiên bản Dịch · 1833 chữ

Bữa trưa ở phủ đệ Cơ Thi Trạch rất ngon, ngon hơn ở Tử Thần Tông nhiều.

Vương phủ luôn là nơi phồn hoa ở thế tục, không phải tu sĩ bình thường nào cũng có thể hưởng thụ được, cho dù Cơ Thi Trạch chỉ là Vương Nữ phủ đệ.

"Ta cảm thấy về sau ta sẽ nhớ đầu bếp phủ đệ của ngươi lắm." Giang Vân Hạc nâng ly rượu.

"Nếu như thích, Giang đạo hữu cứ tới đây thường xuyên, cùng đạo hữu trò chuyện rất vui vẻ." Cơ Thi Trạch cười nói, trong mắt có ý cười.

Cơ Thi Trạch tuy ngoại hình không tính là nổi bật, nhưng cũng tính là xinh đẹp, hơn nữa khí chất cao quý, tài trí đều rất tốt, khiến người khác vô cùng dễ chịu. Ngôn từ, cử chỉ như gió nhẹ thổi vào mặt, không chút khó chịu.

"Vậy ta cũng không khách khí."

"Không cần khách khí."

"Ta là người rất dễ tin tưởng vào người khác, ngươi nói như vậy, vậy ta sẽ không khách khí. Nếu là lời nói khách sáo, hiện tại thay đổi vẫn còn kịp."

"Đạo hữu cảm thấy ta là người không giữ lời hay sao?" Trong mắt Cơ Thi Trạch ẩn hiện một tia oán trách.

Nhìn thấy Giang Vân Hạc không nói mà nhìn chằm chằm vào mình, Cơ Thi Trạch sóng mắt lưu chuyển:

"Đạo hữu sao lại nhìn ta như vậy?"

"Ta nhớ Chu Thụ Nhân từng nói nữ nhân càng xinh đẹp thì càng gạt người." Giang Vân Hạc chống cằm, thoải mái nhìn chăm chú đối phương: "Ta phải nhìn trong lòng ngươi."

"Đạo hữu thấy cái gì?" Cơ Thi Trạch buồn cười hỏi, cũng không có hỏi Chu Thụ Nhân là ai.

"Nếu như nói con mắt là cửa sổ tâm hồn, ngươi khẳng định có tâm hồn đẹp nhất, mới có đôi mắt xinh đẹp như vậy."

Đôi mắt của Cơ Thi Trạch rất biểu cảm, giống như biết nói, lông mi rất dài, khiến người khác chú ý.

"Miệng nam nhân đúng là quỷ gạt người." Cơ Thi Trạch cười nhẹ nhàng nói.

"Vậy ngươi muốn nghe nói thật hay nói dối?" Giang Vân Hạc hỏi ngược lại.

"Lời nói dối." Cơ Thi Trạch vô ý thức lên tiếng.

"Ta vừa rồi đều là lừa gạt ngươi. Có muốn nghe nói thật không?"

"Ta biết vì cái gì mà nhiều thiên kiêu đều cảm mến ngươi." Đôi mắt Cơ Thi Trạch lóe lên, trong ánh mắt đầy trêu chọc Giang Vân Hạc.

Giang Vân Hạc cười không trả lời, không chút nào để ý đến vấn đề này.

Điều này chưa bao giờ là trở ngại, mà còn giúp tăng thêm điểm, có một số người thích cải trắng giảm giá, còn phú hào khẳng định là thích cướp trân bảo.

"Ngày khác ta tặng ngươi một bức họa được không? Ta thích sưu thập những thứ đẹp nhất trong thiên hạ."

Giang Vân Hạc lúc này tràn đầy tính xâm lược, hắn đối với tiết tấu trong cuộc chiến này rất nắm chắc.

Trong cuộc chiến này, tiết tấu rất trọng yếu, đôi khi trái tim phụ nữ như là đóa hoa Bồ Công Anh đang bay, nếu như ngươi hành động quá vội, gió sẽ thổi bay đi rất xa, nếu như quá chậm, sẽ bay qua bay lại rồi biến mất.

Cơ Thi Trạch chớp mắt, không muốn nhìn Giang Vân Hạc, hình như đang tránh né ánh mắt của hắn, khóe miệng cười khẽ: "Nếu như tranh ngươi vẽ không đẹp thì sao?"

"Vậy ta sẽ vẽ đến khi nào ngươi hài lòng mới thôi!"

Cơ Thi Trạch trầm mặc không nói, ngẩng đầu nhìn Giang Vân Hạc, cảm giác ánh mắt Giang Vân Hạc như muốn nhìn thấu đáy lòng mình.

Khóe miệng cười nhạt.

"Đối với tài làm thơ, ta bội phục . Còn tài vẽ tranh, ta ngược lại rất chờ mong, liệu nó có tuyệt vời như tài làm thơ của đạo hữu hay không?"

Giang Vân Hạc cười.

Câu trả lời của Cơ Thi Trạch giống như điều hắn muốn.

Còn về kỹ năng vẽ như thế nào thì không quan trọng

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, nhất thời không ai nhắc đến chuyện mượn sách, mãi cho đến nửa canh giờ sau, Giang Vân Hạc làm dịu đi tâm tình của Cơ Thi Trạch, bầu không khí cũng đã đủ, mới đề xuất đi xem tàng thư của Cơ Thi Trạch.

Với thân phận cùng tầm mắt của Cơ Thi Trạch, không thể một ngày là xong, cần phải lên men mấy ngày.

Hôm nay chỉ cần bầu không khí tốt đẹp, sau đó lưu lại ấn tượng thật tốt.

Phải biết, thời gian sẽ làm đẹp mọi thứ, một chút thời gian và không gian ấp ủ, sẽ để một thứ gì đó trong lòng nàng mọc rễ nảy mầm, lần sau sẽ dễ dàng hơn.

Đương nhiên, thời gian này cần phải nắm chắc, nếu như quá ngắn, quá trình lên men sẽ không hiệu quả, nếu như quá dài, sẽ có một số thứ dần biến mất đi.

Nó giống như tiết tấu trong chiến tranh.

Cơ Thi Trạch đưa Giang Vân Hạc tiến vào tàng thư điện, đột nhiên có hạ nhân đến báo: "Huyền Chủ, Đạo Tây Quận Vương chi tử Cơ Lăng tới chơi."

"Nói với hắn, hôm nay thân thể ta không tốt, không thể gặp." Cơ Thi Trạch trực tiếp trả lời, sắc mặt không đổi nhưng đôi mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Giang Vân Hạc cũng hơi kinh ngạc, Cơ Lăng, hắn vậy mà đến rồi!

Vừa mới gây ra đại hoa, Thủy Quân mới lui binh mấy ngày, cứ nghĩ hắn sẽ bị cấm túc một đoạn thời gian, thứ nhất là trừng trị, thứ hai cũng là vì bảo hộ, thật không nghĩ nhanh như vậy đã đến đây.

Xem ra Cơ Lăng ở Đạo Tây Quận Vương phủ thật sự rất được sủng ái, khó trách lại có thể gây ra họa lớn như vậy.

Nhưng đây là cơ hội của mình, khiến người khác làm theo ý mình.

Mặc dù không thích giết người, nhưng chính mình dù sao cũng đã hứa hẹn, là lấy danh tiếng Tử Thần Tông để bảo đảm, lại nhờ Mỹ Nhân Xà thuyết phục, mới để Thủy Quân lui binh.

Giang Vân Hạc đối với danh tiếng vẫn rất xem trọng.

Còn tại sao Cơ Lăng tới đây, nhìn phản ứng Cơ Thi Trạch, ngược lại hắn có chút suy đoán, khoảng tám chín phần chính xác.

Phải biết Cơ Lăng cùng Cơ Thi Trạch mặc dù là cùng họ, nhưng Đạo Tây Quận Vương được ban cho họ Quận Vương.

"Đạo hữu, theo ta." Cơ Thi Trạch xem như chưa có gì xảy ra.

Giang Vân Hạc trên đường đi, nhìn thấy người hầu nha hoàn, đều là dùng Chân Thực Thị Giới dò xét một phen, đáng tiếc không phát hiện mục tiêu nào khả nghi.

Cơ Thi Trạch xác thực cất giấu không ít sách, một tòa kiến trúc chiếm diện tích gần ngàn mét vuông, bên trong đặt hai kệ khổng lồ cao bốn mét, rộng ba mét, trong cùng là từng hàng ngọc giản, tiếp đến là thẻ tre, quyển da thú, sách da thú, thư tịch làm bằng vải lụa, sách phổ thông đặt ở trên mười hai cái kệ.

Giang Vân Hạc liếc mắt, thậm chí còn thấy một số quyển sách về võ thuật phàm nhân.

Nơi này chỉ là thư viện nhỏ, hơn nữa mỗi kệ đều có trận pháp ngăn sâu bọ và bảo hộ thư tịch.

Giang Vân Hạc là người rất thích xem sách, nhìn thấy tàng thư, hắn đối với Cơ Thi Trạch đặc biệt tán thưởng.

Ánh mắt tán thưởng của hắn, cũng làm cho Cơ Thi Trạch cảm giác thật thoải mái.

Nó không giống với ánh mắt tham lam, ham muốn, cẩn thận từng li từng tí, hoặc là xen lẫn những thứ khác của người khác.

"Đạo hữu thích cái nào thì cứ lấy." Cơ Thi Trạch nói.

Giang Vân Hạc nhìn từng giá sách, rút từng quyền ra xem, nhưng không bao lâu truyền đến thanh âm tức giận của một nam tử từ xa: " Lão cẩu, ngươi cản ta làm gì? Thi Trạch muội muội thân thể không tốt, bổn công tử muốn đến thăm. Vì Thi Trạch muội muội, ta tha cho ngươi tội chết, còn không mau cút đi?"

Cơ Thi Trạch cau mày.

"Lấy những quyển này đi." Giang Vân Hạc rút ra ba quyển bản thân cảm thấy hứng thú hướng Cơ Thi Trạch ra hiệu. Cười nói:

"Đạo hữu hình như đang gặp phiền phức."

Cơ Thi Trạch khẽ gật đầu: "Ngày khác sẽ cùng đạo hữu tâm sự."

"Đối với những quyển sách này, ta sẽ thường xuyên đến." Giang Vân Hạc lần này thực sự nói thật.

Đáng tiếc, hôm nay mọi thứ đều tốt, nhưng bị người khác quấy rầy.

Trên thực tế, hạ nhân vừa báo xong, tâm tình Cơ Thi Trạch liền chịu ảnh hưởng, không khí ban đầu của cả hai cũng bị phá vỡ.

"Biến!" Nơi xa lại truyền tới tiếng quát to, còn có âm thanh động thủ.

Cơ Thi Trạch cau mày, có chút tức giận, liền hướng nơi xa đi tới.

Giang Vân Hạc không còn lựa chọn nào khác đành phải đuổi theo.

"Cơ Lăng, lén xông vào phủ của ta, lại đả thương người trong phủ đệ của ta, ngươi muốn làm cái gì?" Cơ Thi Trạch vội vàng đi tới thì thấy một thanh niên nam tử mặc áo bào trắng lao ra, có tướng mạo tuấn mỹ, nhưng thần thái rất là lỗ mãng, nhìn thấy Cơ Thi Trạch lập tức cười to nói:

"Thi Trạch muội muội, ngươi sao lại nói ta lén xông vào phủ của ngươi? Nghe nói Thi Trạch muội muội thân thể không khỏe, ta tự nhiên phải đến đây thăm một phen, nhưng lão cẩu lại ngăn cản ta, không biết có mục đích gì? Tuy nhiên, nhìn mặt mũi ngươi, ta bỏ qua cho hắn."

Cơ Thi Trạch mặt tái xanh.

Giang Vân Hạc ở trong góc mười giây.

Hắn không muốn gặp mặt Cơ Lăng. . . Nếu có thể, hắn còn muốn cùng Cơ Lăng trở thành bằng hữu, để dễ dàng đâm sau lưng. Thêm vào đó hắn không có mâu thuẫn với Cơ Lăng, Cơ Lăng chết cũng sẽ không ai hoài nghi hắn.

Nhưng, Cơ Thi Trạch quan trọng hơn.

Giang Vân Hạc từ trong góc đi ra, sắc mặt Cơ Lăng trở nên khó coi, đôi mắt nhìn Giang Vân Hạc, lại nhìn Cơ Thi Trạch, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc.

"Tốt tốt tốt, quả nhiên là thân thể không tốt."

Bạn đang đọc Yêu Nữ Xin Tự Trọng (Bản Dịch) của Tụ Lý Tiễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nghiệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.