Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không vô thực

Tiểu thuyết gốc · 3162 chữ

“Quỷ thần ơi, đó là cái gì?” Toàn trường vô thức kinh hô, hình ảnh Cửu Đại Huyễn Long gầm rú trên bầu trời thật sâu ấn tượng đám người.

Mặc dù chỉ là hư ảnh, nhưng mỗi tôn Huyễn Long đều mang đến áp lực khủng khiến mà không phải một Chân Long Nhất Tộc có thể so sánh.

Bởi vì không chỉ áp chế về Huyết Mạch, chúng nó còn áp chế cả về loại lực lượng đang cấu thành nên chúng.

Như tôn Hỏa Long kia sở hữu loại Hỏa Hệ Nguyên Lực kì lạ đến nỗi có thể khiến các chủng tộc Yêu Thú chuyên sử dụng lửa cũng phải thần phục mà quỳ xuống. Phượng Hoàng Tộc hay Chu Tước Tộc các loại Thần Thú Tộc thì đỡ hơn một chút, không bị uy áp của nó ép phải quỳ.

Tương tự cho các tôn Huyễn Long khác.

Mà trong lúc đám người còn mải quan sát tình hình, Cửu Đại Huyễn Long đã theo lệnh Trần An Vĩ mà lao về phía Phượng Thiên Vũ đám người.

Xích Viêm Long và Lãnh Hàn Long nhắm tới hai vị thiên tài sở hữu Hỏa Hệ Nguyên Lực – Phượng Thiên Vũ và Chu Điềm Tử, lấy sự đối nghịch và áp chế của lực lượng cao cấp hơn để đối phó với các nàng.

Huyền Mộc Long cũng tương tự tìm đến Huyền Thiết, liên tục dùng long trảo của mình khắc vào cái mai rùa của hắn.

Hoàng Kim Long đối chiến Bạch Minh, ánh sáng trắng từ bạch kim của Bạch Hổ Tộc và ánh vàng của Hoàng Kim Nguyên Lực liên tục đan xen, thắp sáng cả một vùng trời trên chiến đài.

Tử Lôi Long lấy tốc độ của mình đối kháng với thiên phú Thôn Phệ của Cùng Đường, tạm thời lâm vào thế cân bằng.

Thanh Thủy Long lấy nước chế ngự Hóa Thực Thủy Dịch của thiếu chủ Hỗn Độn Tộc, cắt đi một phần lực lượng của hắn, khiến tên này dù khó chịu nhưng cũng chẳng thể làm được gì.

Bích Phong Long và Thiết Thổ Long hỗ trợ nhau đối chiến với thiếu chủ Thao Thiết Tộc và tiểu thư Đào Ngột Tộc, khiến bọn hắn cũng không mấy dễ dàng.

Long Hồn không phô trương thanh thế như các tôn Huyễn Long khác, nó nhẹ nhàng bay về phía Băng Phù Dung, ánh mắt trong suốt nhìn nàng.

Băng Phù Dung hít sâu một hơi, đại não cấp tốc chuyển động, bản thân nàng không phải Hồn Tu nên đối mặt với Long Hồn thực sự không có cách nào chống cự, nếu bị nó đánh trúng chỉ có con đường chết.

“Hù!” Bất chợt, từ bên trong Long Hồn, một tia linh hồn quen thuộc lao ra, như dọa ma mà lên tiếng.

Băng Phù Dung sắc mặt đại biến, đang định lách người né tránh thì chợt nhận ra linh hồn kia lại không ai khác chính là Long Nhược Thủy.

Nàng nhận biết vị tiền bối này là bởi vì trước đó khi giúp tên nam nhân kia đến nơi cực hàn nhất của Lãnh Hàn Đại Lục, nàng và mẫu thân bị Tuyết Vũ Băng Phong đả thương, rồi được hắn đem vào Bát Diện Thạch chữa trị, lúc đó vô tình nhìn thấy Long Nhược Thủy.

Mà khoan đã, không phải tiền bối đang ở trong Bát Diện Thạch sao?

Nói vậy…

Băng Phù Dung sau khi định thần lại, nhìn thấy Long Nhược Thủy tọa kỵ trên Long Hồn, dường như biết được điều gì đó, ánh mắt nhìn lấy thân ảnh chìm trong áo choàng đen kia càng thêm hứng thú.

“Tiểu nha đầu cũng nhanh nhạy đó!” Long Nhược Thủy mỉm cười hứng thú.

“Nam nhân đó mạnh tới mức này sao?” Băng Phù Dung đưa mắt nhìn lấy tám tôn Huyễn Long liên tục lao về phía Phượng Thiên Vũ đám người, nhìn thấy bọn hắn phải chật vật, nàng vô thức hỏi.

“Bí mật của tên đó còn nhiều lắm!” Long Nhược Thủy mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía nam nhân của mình ẩn chứa một tia nhu tình mật ý.

“Khốn nạn, những hư ảnh này là sao đây?” Tên thiếu chủ Hỗn Độn Tộc thở hổn hển nói, không được ăn khiến sức lực của hắn tụt dốc nhanh chóng, lại còn phải đối đầu với Thanh Thủy Long khiến hắn có cảm tượng như đánh vào đại dương, hoàn toàn không gây ra chút tổn hại gì cho nó.

“Hừ, con giun chết tiệt, xem bổn thiếu làm sao thôn phệ ngươi!” Cùng Đường cười gằn gầm thét.

Dứt lời liền động lấy ý niệm, trên tay hắn lập tức xuất hiện một viên hắc châu, nó vừa xuất hiện đã liên tục hút lấy không gian xung quanh, dù là thiên địa nguyên khí cũng không thoát khỏi lực hút của nó.

“Phệ Thiên Châu, đi đi!” Cùng Đường cười gằn, muốn nhanh chóng giải quyết Tử Lôi Long, không do dự triệu hoán ra pháp bảo tiện tay của mình, là một kiện Tôn Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo.

Cùng lúc đó, cái miệng rộng như chậu máu của hắn mở rộng, hấp lực từ bên trong tuôn ra như thủy triều, cùng với Phệ Thiên Châu, lực hút của hắn tăng lên gấp bội.

Grao!

Tử Lôi Long cảm thấy tốc độ của mình đang chậm lại, nhất thời tức giận gầm lên một tiếng, toàn thân bao trùm trong Tử Lôi Nguyên Lực, phóng về phía Cùng Đường một đạo Tử Lôi.

Bùm!

Đạo Tử Lôi lao về phía Cùng Đường, bị hắn thôn phệ lấy nhưng nó đã phát nổ trước khi hắn kịp hấp thụ, bất quá cũng chẳng gây cho hắn bao nhiêu sát thương, chỉ xây xát ngoài da.

“Hừ, con giun nhỏ, ngươi có thể tan biến rồi!” Cùng Đường cười gằn, đang định tiếp tục thôn phệ thì lại nghe tiếng mắng chửi bên tai.

“Ngu xuẩn, đối phó với đám hư ảnh này làm gì, tập trung vào tên nam nhân kia kìa!” Tiểu thư Đào Ngột Tộc cất giọng, giọng điểu không còn ỏn ẻn lẳng lỡ, mà thay vào đó là sự tức giận tới cực điểm.

Phượng Thiên Vũ lúc này cũng nhìn sang Chu Điềm Tử, không cần nói cũng biết đối phương đang nghĩ gì.

Các nàng là như vậy, thường ngày có thể nói là chẳng mấy ưa nhau, gặp nhau không đấu khẩu cũng là động thủ, nhưng khi chiến đấu cùng chiến tuyến, các nàng lại chính là người hiểu nhau nhất.

“Hừ, ngươi nợ ta lần này!” Chu Điềm Tử yêu kiều hừ một tiếng, đôi cánh Chu Tước lại một lần nữa rực sáng, vô tận hỏa diễm cấp tốc ùa về, bao phủ lấy toàn thân nàng, biến nàng thành một con chim lửa theo đúng nghĩa đen.

Cưỡng chế áp lực đến từ Xích Viêm Long và Lãnh Hàn Long, Chu Điềm Tử điều động Hỏa Hệ Nguyên Lực trong cơ thể, đôi cánh liên tục vũ động, thân ảnh đã lập tức biến mất, một mình đối chiến hai tôn Huyễn Long.

Phượng Thiên Vũ được đồng đội tạo cơ hội, không chần chừ liền lao về phía Trần An Vĩ, đôi cánh lấp lóe ánh sáng.

Xèo! Xèo!

“Hửm?” Chưa đi được bao lâu, Phượng Thiên Vũ đột nhiên cảm nhận được điều bất thường, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn lấy thân ảnh vừa xuất hiện trước mặt.

Đó không ai khác chính là Băng Phù Dung trong bản thể Bạch Tuyết Hải Phượng của nàng.

Những tiếng xèo xèo mà nàng nghe được cũng là do hỏa diễm đốt cháy băng tuyết mà tạo nên.

“Phù Dung, cô làm vậy là có ý gì?” Phượng Thiên Vũ yêu kiều quát, trong lòng đã đoán ra được phần nào đó.

“Mọi chuyện ta sẽ giải thích sau!” Băng Phù Dung hít sâu một hơi, Bạch Tuyết Nguyên Lực hội tụ nơi đôi cánh, thanh lãnh nói “Nếu cô muốn qua đó, thì phải đánh thắng ta!”

“Thích thì chiều!” Phượng Thiên Vũ hừ một tiếng, lập tức xông về phía nàng, Hỏa Cầu Phần Thiên một lần nữa được triển khai.

Băng Phù Dung sắc mặt không biểu tình, điều động Bạch Tuyết Nguyên Lực bao trùm lấy từng sợi lông vũ của nàng, biến nó thành những lưỡi dao sắc lẻm, có thể chém nát bất kì ai.

“Băng Tiễn Diệt Sinh!”

Theo tiếng quát thanh lãnh của nàng, từng chiếc lông vũ như có linh trí mà hội tụ thành một thanh Băng Tiễn cực kì khủng bố, nhắm thẳng về phía Phượng Thiên Vũ mà bắn tới.

Oành!

Băng Tiễn Diệt Sinh và Hỏa Cầu Phần Thiên triệt để va chạm, biến một nửa bầu trời thành hầm ngục băng tuyết lạnh lẽo, một nửa còn lại hóa thành biển lửa nóng bức.

Trận chiến giữa hai vị nữ phượng hoàng, một người là Tiểu thư Băng Phượng Tộc chưởng khống Bạch Tuyết Nguyên Lực, một người là Tiểu thư Hỏa Phượng Tộc chưởng khống Hỏa Hệ Nguyên Lực, vậy mà tạm thời lâm vào thế cân bằng.

Nhưng không quá lâu…

“Đến đây!” Phượng Thiên Vũ nhìn thấy thế công của mình bị ngăn cản, nhất thời tức giận thu hồi bản thể, lấy hình dạng nhân loại mà quát lên.

Hai tay nhanh chóng kết ấn, một đôi phượng hoàng chi dực hiện ra sau lưng, đẩy mạnh tốc độ vốn có của nàng.

Băng Phù Dung cũng không kém cạnh, đôi cánh Bạch Tuyết Hải Phượng tuyệt mĩ như ẩn như hiện sau lưng, tốc độ cũng không hề thua kém Phượng Thiên Vũ chút nào.

Nhìn thấy tình cảnh này, toàn trường không khỏi tự hỏi “Vì sao Băng Phù Dung lại đột nhiên giúp Đệ Nhất?”

Không chỉ bọn hắn mà ngay cả nhân vật chính cũng khá kinh ngạc khi nhìn thấy nàng vậy mà đứng ra chiến đấu với Phượng Thiên Vũ, ngăn cản nàng ấy tiến lại gần.

Trần An Vĩ cố tình để Long Hồn đến gần Băng Phù Dung là mong nàng có thể đừng tham chiến trận này, nào ngờ nàng vẫn tham chiến, chỉ là hiện tại nàng tham chiến vì hắn!

“Nhược Thủy, nàng hỗ trợ Băng Phù Dung, đừng để nàng ấy bị thương!” Động lấy ý niệm, hắn truyền âm cho Long Nhược Thủy.

“Hihi, lo lắng cho con gái người ta dữ ta?” Long Nhược Thủy bật cười khúc khích, truyền âm trêu chọc, bất quá cũng rất nhanh đên bên cạnh Băng Phù Dung, tùy thời có thể giúp nàng chiến đấu.

Trần An Vĩ lúc này mới chú ý tới tình cảnh các phương chiến trường khác.

Tử Lôi Long không còn bị Cùng Đường thi triển thôn phệ, nhưng ngược lại nó cũng không thể ngăn cản hắn rời đi, lúc này đang trên đường tới đây.

Hỗn Độn Tộc, Thao Thiết Tộc hai tên thiên tài đạt thành ăn ý cùng ngăn chặn Thanh Thủy Long, Bích Phong Long và Thiết Thổ Long tạo đường cho tiểu thư Đào Ngột Tộc hội họp cùng với Cùng Đường.

Ở phía bên này, Huyền Thiết lấy thân mình ngăn cản đòn tấn công của Hoàng Kim Long và Huyền Mộc Long, mở đường cho Bạch Minh dùng tốc độ của mình tiến về phía Trần An Vĩ.

Tính cả Băng Phù Dung đang ngăn cản Phượng Thiên Vũ, Chu Điềm Tử đang bị Xích Viêm Long và Lãnh Hàn Long kiềm chế, lúc này trước mắt hắn chỉ còn lại ba thân ảnh.

“Thật bất ngờ nha!” Trần An Vĩ mỉm cười, dường như đứng trước mặt hắn không phải là ba vị thiên kiêu hàng đầu của các chủng tộc Thần Thú vậy.

“Hộc… tên nam nhân khốn nạn, nô gia vốn muốn thu ngươi… vậy mà…” Đào Ngột Tộc tiểu thư thở hổn hển, oán trách.

Cùng Đường cùng Bạch Minh im lặng không nói, hiển nhiên sau một phen chật vật thoát khỏi sự vây khốn từ những con Huyễn Long kia, bọn hắn liền biết nam nhân trước mặt không đơn giản.

“Các ngươi nỡ bỏ mặc đồng đội như vậy sao?” Trần An Vĩ khẽ vuốt cằm, mỉm cười ẩn ý nói.

“Ngươi nói vậy là ý gì?” Cùng Đường híp mắt nhìn lấy kẻ trước mặt, thầm nghĩ kẻ này lại có âm mưu gì.

Từng quan sát trận chiến của kẻ tên Đệ Nhất này với đám thiên tài Long Tộc, tự thân trải nghiệm sự chật vật mà hắn mang lại, Cùng Đường cũng coi như rút ra được bài học cho bản thân, không còn dám khinh thường kẻ này.

“Không xong!” Bất chợt nghĩ ra điều gì, Cùng Đường nhanh chóng hét lớn “Hỗn Mang, Thao Ứng cẩn thận!”

Hỗn Mang và Thao Ứng là tên của hai tên thiếu chủ Hỗn Độn Tộc và Thao Thiết Tộc, lúc này đang cầm chân Thanh Thủy Long, Bích Phong Long và Thiết Thổ Long.

Nghe tiếng kinh hô của Cùng Đường, hai tên này còn chưa kịp nhận ra điều gì thì lại ngửi thấy một mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp không gian, kèm theo đó là một giọng nói yêu kiều thanh lãnh…

“Huyễn Hoặc Mị Hương!”

Dứt lời cũng là lúc hai tên này toàn thân cứng đờ, hai mắt mị đi vì mị lực, các loại nguyên thuật đang thi triển lập tức bị đình trệ vì sự mất tập trung.

Grao! Grao! Grao!!!

Không bỏ qua cơ hội khó có được, Thanh Thủy Long, Bích Phong Long và Thiết Thổ Long gầm lên một tiếng hưng phấn, đồng loạt phóng ra Long Pháo.

Oành!

“Không…” Theo hai tiếng hét không cam lòng của Hỗn Mang và Thao Ứng, bọn hắn bị dư ba quét trúng, bay thẳng ra khỏi chiến đài, mất đi quyền chiến đấu.

“Khốn nạn!” Cùng Đường tức giận gầm lên một tiếng, nhìn thấy thân ảnh Tiêu Yến vừa xuất hiện bên cạnh Trần An Vĩ, hắn liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Kia chắc chắn là thiên tài của Hồ Tộc, người luôn đứng sau Đệ Nhất.

Hắn vốn tưởng rằng y sẽ chẳng gây ra tác động gì quá lớn cho trận chiến này, nhưng hắn đã lầm, bởi lẽ trong chiến đấu chút phân tâm nhỏ nhoi cũng gây ra hậu quả khó lường.

Và Hỗn Mang hai kẻ kia chính là ví dụ hoàn hảo nhất cho việc này.

“Làm tốt lắm bảo bối!” Trần An Vĩ hưng phấn định ôm lấy giai nhân thì liền bị nàng trừng mắt mà rụt tay về.

Tiêu Yến có chút không tự nhiên khi nghe hắn gọi thân mật như vậy, bất quá cũng không phản ứng quá nhiều, nàng chỉ cần đứng sau lưng nam nhân này là được.

Oành!

Bất chợt lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên khiến Trần An Vĩ phải chú ý tới.

Phốc!

Băng Phù Dung bị dư ba đánh văng, bản thể bị thu hồi để lộ ra thân ảnh thiếu nữ có chút hư nhược, khóe môi tuyệt mĩ rướm máu.

Trần An Vĩ hơi kinh ngạc một chút, rồi không chậm trễ bắt lấy nàng giữa không trung, vừa điều động Phục Mệnh Thiên Mộc và Dưỡng Mệnh Hồ Thủy chữa trị cho nàng, vừa hướng ánh mắt nhìn về phía nữ nhân tên Phượng Thiên Vũ kia.

Chỉ thấy nàng lúc này như một vị thiên nữ chưởng khống hỏa diễm hùng mạnh, đôi cánh phượng hoàng sau lưng nàng không còn thuần một màu đỏ rực của lửa, mà nó lúc này như cầu vồng sau mưa, thất thải huyền quang bao phủ quanh thân.

Ở giữa ngực là một kiện pháp bảo loại dây chuyền, mặt dây chuyền là một viên thạch anh màu trắng bạc, từ khí tức có thể biết được nó là một kiện Tôn Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo có tác dụng chống lại các đòn đánh linh hồn.

“Tiểu Vĩ, xin lỗi…” Long Nhược Thủy kị trên Long Hồn bay ra từ cơ thể Băng Phù Dung, vẻ mặt đầy áy náy nói.

Trần An Vĩ lắc đầu, mỉm cười trấn an “Nàng đã cố gắng rồi!”

Long Nhược Thủy không phải Hồn Tu, lại chỉ còn ở dạng linh hồn thực lực đã không còn như xưa, dĩ nhiên không thể tổn hại tới linh hồn của một Phượng Thiên Vũ có pháp bảo phòng ngự.

“Được rồi, các vị khởi động xong rồi chứ?” Trần An Vĩ đặt Băng Phù Dung lên một chiếc giường nệm, đem Tiêu Yến cũng đặt lên đó, nhanh tay khắc lên một đạo Hộ Văn, lúc này mới hài lòng nhìn về phía Phượng Thiên Vũ bốn người, thản nhiên nói.

“Hừ, đừng khinh người quá đáng, bổn thiếu không tin ngươi thi triển loại nguyên thuật kia mà còn lực lượng!” Cùng Đường hừ lạnh một tiếng, hai tay vận dụng lực lượng muốn thi triển nguyên thuật của mình.

“Xưng bổn thiếu trước mặt ta?”

Hắn vừa dứt lời đã nghe được âm thanh rợn người vang lên bên tai, một quyền không chút báo trước đã lao vào mắt.

Phốc!

Cùng Đường thân thể khổng lồ bị lực phản chấn đánh văng xa cả trăm mét, khóe môi đầy máu, gương mặt lõm vào một chỗ lớn, xương sọ nát bấy, triệt để bất tỉnh nhân sự.

“Mạnh quá… nhanh quá… đây mới là sức mạnh thật sự của hắn sao?” Toàn trường đưa mắt nhìn cảnh này, không khỏi kinh dị.

Trước đó quan sát trận chiến giữa các thiên tài Long Tộc, tên Đệ Nhất này cũng lấy một thế công cực nhanh tiếp cận đối thủ, rồi giải quyết trong nháy mắt, hiện tại xem ra đó không phải sức mạnh thực sự của hắn.

“Một Cửu Tinh Nguyên Tông cảnh thực sự có thể làm được như thế này sao?” đám người vô thức tự hỏi, càng nghĩ càng cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng âm thầm cảm thấy mình may mắn vì không đắc tội với một kẻ như vậy.

“Cái danh Đệ Nhất này… quả không vô thực a…”

----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: [email protected]

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

Bạn đang đọc Vạn Vũ Đế Vương sáng tác bởi thanhyeuvan260917
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhyeuvan260917
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.