Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật được hé lộ

Phiên bản Dịch · 1773 chữ

Chương 4: Bí mật được hé lộ

Thân hình cô như một lần khói lướt qua, nhanh chóng chắn trước mặt Chu Chửng.

Cô ta nhíu máy, cười mỉm, khua tay múa chân trong thật quyến rũ.

Chu Chửng định xoay người chạy trốn nhưng dường như dưới chân bị cái gì đó nắm chặt lấy, cúi đầu xem thử, chỉ thấy hai làn khói hồng đang quắn lại hai mắt cá chân.

Bàn chân hắn dính chặt trên sàn nhà như vừa bị đổ keo.

“Người như vậy là không nghe lời, ta đây là chỉ muốn phạt người.”

Nữ yêu che miệng cười, nhìn trên rồi nhìn dưới người Chu Chửng, khen:

“Thật là một làn da đẹp, trắng trẻo, đẹp trai ngời ngời. Nếu mà ở thế giới khác ăn mặc như thư sinh thì không biết sẽ làm bao nhiêu cô nàng say đắm nhưng hôm nay lại gặp ta.”

Chu Chửng họng đầy nước bọt, đột niên vẻ mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, hét lớn:

"Thiên địa có chính khí! Tạp nhiên phú lưu hình!"

Lúc đầu nàng ta nhăn mày bày tỏ sự khó hiểu, sau đó nhận ra Chu Chửng đang làm gì, lập tức cười đến nghiêng ngả, kẹp ngọc trai trên đầu cũng lắc lư theo.

Ta đi!

Trên internet lan truyền phương pháp chỉ dẫn quả thật vô dụng!

Chu Chửng trong lòng nhất thời phát lạnh, không chấp nhận số mệnh, cúi người, lớn tiếng nói:

“Toà nhà của ta đang được giám sát và bảo vệ! Ngươi muốn làm cái gì!”

“Làm gì ư? Ngươi còn không hiểu sao?”

Yêu nữ ẩn hiện hình bóng một con rắn nước uốn mình về phía trước, xoay nửa vòng trước mặt Chu Chửng, rồi nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai:

“Người đẹp trai xuất chúng, ta rất lấy làm vui. Muốn làm vợ chồng một ngày, kết một đêm duyên phận, người sợ ta sao?”

“Sợ. Sợ chứ”

Chu Chửng đầu óc xoay vòng, cố gắng nở một nụ cười:

“Nếu đã vậy, tôi vẫn có thể quen em nhưng trước tiên, chúng ta có thể thử làm bạn với nhau. Sau một thời gian cảm thấy thực sự thích nhau thì ta có thể…

“Cố gắng thuyết phục bản thân vượt qua ranh giới của hai thế giới.”

Động vật thì không thể nhưng ít nhất chồn thì có thể.

Ánh mắt hắn mười phần chân thành, cố gắng bày tỏ sự chân thành của bản thân đối với đối phương.

Khoé miệng của nữ thân hơi hơi co giật, có chút không hài lòng với cuộc đối thoại bình tĩnh của Chu Chửng với mình, thì thầm vào tai hắn:

“Đại nhân thực sự hiểu sao, vẫn là ta đang đùa giỡn người, người có chắc là muốn cùng với ta một đêm.”

Đồng tử Chu Chửng co rút lại lần nữa.

Khoan đã, giết người hàng loạt?

Hắn không biết nói gì nữa, móng tay yêu nữ chầm chậm dài ra, chạm vào giữa chân mày của Chu Chửng, lúc này vô cùng hài lòng ngắm nhìn biểu cảm của hắn.

Nàng cực kỳ thích cảm giác treo ghẹo, hành hạ con mồi như vậy.

Khi nỗi sợ hãi về những điều chưa biết đang đến gần và chính mình biết không thể làm gì, trái ti, của hắn trực tiếp sụp đổ.

Đây là niềm vui sở thích của nàng.

Nhưng lạ thay, hôm nay yêu nữ lại có chút thất vọng.

Nam nhân trước mắt này có vẻ sợ hãi, vậy mà gương mặt không có chút biểu hiện gì, thay vào là nét chết lặng.

Chu Chửng thấy bàn tay kia từng chút từng chút tiến đến, chẳng hiểu tại sao trong lòng lại nổi lên một tia tức giận.

Cơn giận dữ này bùng nổ không biết lí do như thể nó sẽ tuôn ra khỏi cơ thể ở giây tiếp theo.

Những ngón tay của yêu nữ không hiểu tại sao run lên, nàng cau mày nhìn về phía người nam nhân da trắng kia, đôi mắt hai người dường như trống rỗng, ẩn giấu điều gì đó…

Xíu…uu

Đột nhiên có một cơn gió lướt qua, yêu nữ không thể né ra kịp, trơ mắt nhìn móng tay mình bị bắn vỡ bởi một mũi tên màu xanh!

“Ai đó!”

Thân hình nữ nhân chợt tối sầm lại, đôi mắt đầy tức giận, trừng về phía hồ cá.

Nhân cơ hội ấy, một cánh tay nhỏ phía sau Chu Chửng thò ra, một vệt sáng vàng chạm vào cánh tay hắn, kéo hắn lùi về phía sau.

Chu Chửng chỉ còn cảm thấy hoa mắt, cơn tức giận trong lòng đã tan biến lúc nào rồi, đại não dần khôi phục suy nghĩ.

Không kịp suy nghĩ chuyện gì vừa xảy ra với mình thì trước mắt, bàn tay của yêu nữ đã trở nên sắc nhọn, lao về phía mình nhanh như chớp.

Mái tóc dài của nang được buộc lên, nhìn đẹp đến khiếp người.

Bàn tay bé nhỏ ôm lấy Chu Chửng đẩy sang một bên.

Bóng hình phía sau Chu Chửng nhẹ nhàng quay lại, mái tóc đen theo quán tinh đong đưa, lọn tóc xẹt qua mặt Chu Chửng.

Mũi chân nàng cách đất ba tấc, vạt váy dài khẽ tung bay, cô nhìn Chu Chửng một cái nhẹ rồi vôi vàng quay đi.

Trong nháy mắt, tự nhiên xuất hiện một thiếu nữ bảo vệ Chu Chửng.

Thiếu nữ trực tiếp bay đến, hai con mắt loé lên hai tia sáng, trực tiếp đẩy yêu nữ ra xa.

Sau đó, cô gái dần ngẩng mặt lên, trên gương mặt thanh tú và xinh đẹp động lòng người kia có chút uy nghiêm.

“Chẳng qua người chỉ là một con chồn thành tinh, sao có thể gọi đại nhân được!”

Chu Chửng giật mình.

Tại sao lại có thêm một cái khác nữa?

Yêu nữ bị đánh đến không kịp trở tay, giờ đây cũnng đã ổn định được sức lực trong trận đấu, cau mày nhìn cô gái, cười nói:

“Thì ra nguyên nhân là đã ưng ý với muội muội, chả trách khi nãy còn nghĩ là chàng sốt ruột, không xem kĩ căn nhà này.”

“Ồ, ta chính chồn trắng thành tinh nhưng chẳng phải muội muội cũng là yêu quái cá chép sao?”

Thiếu nữ đột nhiên nổi giận: “Ngươi mới là yêu quái! Đáng phải đánh!”

Nói xong khí thế hung hăng bước người về phía trước, trong tay cầm một thanh kiếm, chém về phía yêu nữ, loé lên tia sáng vàng chói mắt.

Yêu nữ bị sức mạnh của thanh kiếm lấy đi vài phần sức mạnh, biểu cảm của cô ấy thay đổi nhiều lần.

Chồn trắng lùi về sát tường, nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ rồi hoá thành làn khói, xuyên qua bức tường biến mất.

Thanh kiếm loé lên ánh sáng vàng, đọng lại vài giọt máu tươi trên thân.

Khi thiếu nữ bay đến chỗ bức tường thì yêu nữ đã sớm biến mất.

Nói đi là đi, không có chút nào gọi là ham chiến.

Nàng Chép vàng hơi do dự, ngẩng đầu nhìn Chu Chửng, cũng không hề trực tiếp đuổi theo.

Chu Chửng đứng bên cạnh hơi kinh ngạc, bộ não rơi vào trạng thái tắt máy.

Hắn không biết được đã qua vài chục giây hay vài phút.

Lấy lại tinh thần, hắn cúi đầu xuống mắt cá chân rồi lại quay đầu sang bể cá đằng sau thiếu nữ, trên trán hiện ra sáu chấm đen.

“Đừng, đừng nhìn ta như vậy.”

Thiếu nữ đột nhiên có chút đỏ mặt:

“Nếu như là kiếp trước của ta thì chỉ cần một ngón tay cũng có thể tiêu diẹt yêu nữ chứ không thể nào để ả ta chạy trốn đâu!”

“Lần này là… lần này là không đoán đúng được thực lực thật sự của địch.

“Với lại cũng sợ sẽ phá huỷ ngôi nhà…”

Đối với sự việc này Chu Chửng cũng chỉ biết lắc đầu.

Đột nhiên, hắn nghĩ đến cái gì đó và thấp giọng hỏi: “Mấy ngày nay cơm canh là nàng làm sao?”

“Vâng.” Nàng nhẹ nhàng đáp.

Chu Chửng sửng sờ vài giây, khẽ thở dài một cái.

Hai chân hắn như nhũn ra, chỉ biết ngồi im trên thảm dưới sàn nhà và nhìn chằm chằm vào cô gái phía sau bể cá.

Mặc dù sự việc đang diễn ra trước mắt chưa thể nào lý giải được nhưng Chu Chửng vẫn có thể khẳng định…

Mình không hề bị tâm thần phân liệt.

Thiếu nữ thu thanh kiếm lại, bỏ hai tay sau lưng, tà váy nhẹ nhàng tung bay.

Hai bàn chân nhỏ mang giày thêu hoa dù thế nào cũng không chạm đất, luôn lơ lửng so với mặt đất nửa tấc.

Nàng ngại ngừng không dám nhìn trực tiếp vào Chu Chửng, nhẹ nhàng cắn môi.

Chu Chửng suy nghĩ một lát, đi đến chiếc ghế bị yêu nữ đánh đổ, cố gắng tiêu hoá những chuyện quái lạ vừa xảy ra.

Thiếu nữ từ phía sau bay đến, ánh có chút bối rối, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên, vài lần do dự, trong lòng buồn rầu.

Chu Chửng rót cho mình ly nước ấm, uống liền hai ngụm, tự nhiên cảm thấy cả người thoả mái hơn rất nhiều.

Hắn nhìn ngắm nhìn cuộc sống của người dân trên còn phố kia thông qua cửa sổ nhỏ ở phòng khách, đâu đó thế giới bên trong và bên ngoài ngôi nhà sẽ luôn có một cái là ảo ảnh, không chân thực.

Chu Chửng cảm thấy mình nên nói gì đó.

“Người là… Người?”

“…Thần Tiên!”

“Vậy ngươi là gì?”

“Là… khụ khụ…chờ, chờ ta.”

Nàng quay đầu hít một hơi thật sâu, rồi lại nhìn về phía Chu Chửng. Khuôn mắt xinh xắn của cô ủng đỏ, đôi mắt long lanh ẩn hiện những vì sao, có đôi chút ngập ngừng, lo lắng nhẩm lại câu nói không biết bao nhiêu lần:

“Tiểu nữ là con cháu dòng họ Ngạo ở Đông hải, trong một lần dạo chơi vô tình bị ngư nhân bắt và được công tử cứu ra. Vì ơn cứu mạng nên hôm nay tiểu nữ đặc biệt đến đây để báo đáp. Nguyện… tận tâm chăm sóc, chăm sóc phu quân, mong phu quân không phụ lòng.”

Phu!

Chu Chửng đang uống nước, ngạc nhiên quay đầu phun ra một hơi nước.

Bạn đang đọc Vị Đại Lão Cuối Cùng Của Thiên Đình (Bản dịch) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuChauNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.