Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Câu cá?

Tiểu thuyết gốc · 1725 chữ

" Húc... Húc…" Những người bộ lạc Đá Cuội đi đằng sau kêu lên vài tiếng ra hiệu cho đám người trên bãi đá.

Đám người nghe thấy tiếng báo hiệu thì vội quay qua nhìn, khi trông thấy có một nhóm người lạ đi đến, bọn họ vội vàng cất giấu, che chắn đi những đồ đạc để bên cạnh, rồi tất cả cùng nhìn về đám người đi đến.

Khi đi ngang qua những người trên bãi đá này, Hoàng Bảo còn trông thấy vài cành cây nằm ngang bị đá chèn lại đằng sau đám người, bên cạnh là một vài chậu đá được che đậy kỹ càng, thỉnh thoảng còn truyền ra âm thanh quẫy nước phát ra trong đó.

Hoàng Bảo chợt nhớ đến điều gì đó, mắt sáng lên, định trông kỹ hơn thì bị Dũng kéo đi nhanh về phía trước. Mãi cho đến khi rời khỏi khu vực bộ lạc Đá Cuội, bắt đầu xuôi theo một dòng sông bắt nguồn từ hồ mà đi, nhóm người giám sát cũng không đi theo nữa, thì đội ngũ bộ lạc Sa Hà mới bắt đầu thả chậm tốc độ, buông lỏng tâm tình.

Lúc này, Hoàng Bảo mới cất tiếng hỏi :" Ban nãy đám người bên bãi đá kia là đang câu cá à ? "

Dù không thấy rõ ràng nhưng xem xét hoàn cảnh thì khá giống câu cá a. Hoàng Bảo chỉ thắc mắc là tại sao những người đó phải che che giấu giấu như vậy thôi.

" Đúng rồi!" Dũng gật đầu :" Ban nãy mi định xem họ sao? Haiza… quên nói với mi chuyện này. Thấy biện pháp bắt cá, chúng ta không được xem xét đâu, bọn họ nếu phát hiện chúng ta xem thì sẽ nghĩ chúng ta muốn học trộm rồi tấn công ngay đấy!"

Thạch thở dài giải thích thêm :"Bộ lạc chúng ta phải đợi đến mùa khô, nước sông cạn bớt mới có thể dùng mâu và cây nhọn xiên cá ở những chỗ nước nông, hoặc là dùng đá và cây để chặn nước bắt cá. Còn bộ lạc Đá Cuội thì không cần như vậy, họ có biện pháp bắt cá mà không cần đợi nước cạn, dù ta được nghe vài người bộ lạc khác là không bắt được nhiều lắm đâu. Nhưng vẫn không lo đói a. Trước đây bộ lạc Diêm Sơn cũng phải dùng muối rất nhiều để học biện pháp này đấy. Bộ lạc chúng ta cũng muốn học nhưng không đủ đồ cho bộ lạc Đá Cuội, nên không thể biết được biện pháp này. Những bộ lạc khác thì cũng không dám dạy lại cho đâu. Nếu như có ai học trộm, bọn họ sẽ bắt giết người đó luôn đấy. Bộ lạc Đá Cuội mạnh nhất nên họ chẳng sợ gì cả."

" Mi xem đi. Đến bộ lạc Lá Đỏ họ còn hỏi chúng ta đi đổi muối làm gì, chúng ta có phải săn được nhiều thú hay không, còn bộ lạc Đá Cuội thì chẳng cần bận tâm đến. Vì chúng ta quá nhỏ yếu, không có thứ gì làm họ hứng thú. Mà nếu như có thứ khiến họ hứng thú thì bộ lạc Sa Hà sẽ chẳng còn đâu, đã nhanh chóng bị bọn họ tấn công đoạt đi rồi." Dũng tiếp lời.

Mãnh cũng chen vào :" Ừ, bộ lạc Đá Cuội đông lắm, ta nghe được mọi người nói là phải đến hơn 500 người đấy! 500 là rất nhiều đấy, nhiều hơn bộ lạc chúng ta nhiều, chỉ cần không đến một nửa bọn họ là đủ đánh tan tác chúng ta ra rồi."

Hoàng Bảo hắn vỗ đầu kinh ngạc. Không ngờ một biện pháp kiếm ăn mà cũng phải đến mức này. Chuyện câu cá hắn cũng biết a, nhưng xem ra hắn vẫn đã xem nhẹ và bỏ qua vài điều quan trọng rồi. Khác với mấy người đàn ông có sở thích câu cá thì hắn lại không thích đi câu, nguyên nhân thì chỉ đơn giản là hắn không có số sát cá a.

Trong khi người bên cạnh ngồi một chút là giật cá, giật tôm liên tục, còn hắn ngồi cả buổi trời, kiên nhẫn chờ đợi hoặc đổi chỗ cũng chẳng câu được con cá nào cả. Chẳng hiểu sao lũ cá chúng nó chỉ rỉa ăn hết sạch mồi mà không chịu cắn câu của hắn cơ. Hắn từng tham gia vào vài bữa câu như vậy rồi cũng dần mất đi hứng thú, đến bây giờ khi gặp môi trường sông nước ngay trước mặt, vậy mà tự động bỏ qua luôn không nghĩ đến. Thật là một sai sót quá lớn a ~

Hắn không câu được thì để người khác câu cũng được mà. Mà biết đâu giờ hắn đổi thân thể này lại câu được thì sao? Nghĩ vậy hắn hưng phấn cười rồi đột nhiên buông một câu khiến cả đội đứng hình.

" Biện pháp câu cá ta cũng biết đấy!"

Cả đội ngơ ra một lúc, rồi mới dần bình tĩnh lại. Thạch lấy lại tinh thần trước tiên, vội vàng hỏi lại :" Hoàng Bảo! Mi mới nói gì? Mi biết câu cá sao?"

Đám người sau khi nghe tiếng Thạch cũng phục hồi lại tinh thần mà đưa ánh mắt chờ mong nhìn Hoàng Bảo.

Hoàng Bảo cười gật đầu :" Thật, ta biết. Ta nghĩ biện pháp của ta giống bọn họ, nhưng có thể còn hiệu quả tốt hơn nữa. Rồi một số biện pháp bắt cá khác ta cũng biết luôn."

Hiện tại là thời đồ đá, lưỡi câu chỉ có thể làm từ đá hoặc vỏ sò. Dù có làm tinh vi đến mấy thì lưỡi câu bằng đá và vỏ sò cũng không thể so với lưỡi câu bằng kim loại. Bộ lạc Sa Hà có sắt rồi, dĩ nhiên việc câu cá cũng sẽ hơn xa các bộ lạc khác rồi.

Hơn nữa bắt cá không phải chỉ có biện pháp câu mà còn có đặt bẫy, làm lợp bắt cá hoặc dùng lưới. Bẫy, lợp có thể dùng cây làm, còn lưới thì phải nghiên cứu thêm một chút.

" A! Thật sự sao? Vậy tốt quá rồi!"

" Biện pháp bắt cá cũng là Phạ dạy mi sao? Tạ ơn Phạ!"

" Tạ ơn Phạ!"

" Ta thật muốn nhanh nhanh trở về bộ lạc quá, ta muốn ăn cá!"

" Ta cũng muốn, cũng lâu rồi chúng ta không được ăn cá rồi. Nghĩ đến cá nướng là ta lại thèm rồi."

Cả đội ngũ vừa đi vừa nhao nhao hưng phấn nói chuyện, chủ đề dần chuyển sang thức ăn, mặc kệ luôn tình trạng hiện tại của cả đám đang trong hoang dã. Dĩ nhiên, họ cũng không thể hoàn toàn buông lỏng cảnh giác được, thế giới bên ngoài là rất nguy hiểm đấy.

Khoảng cách từ bộ lạc Đá Cuội đi đến bộ lạc Diêm Sơn còn phải mất 5 ngày đường nữa mới đến nơi. Theo tốc độ đi bộ của nhóm người, mỗi ngày họ đi tầm 10 giờ, một ngày đi được khoảng 30 đến 40 km. Nếu tính theo số liệu này, từ bộ lạc Sa Hà đi bộ lạc Diêm Sơn mất 15 ngày, vậy quãng đường này cũng phải đạt đến 500km a~.

Thật là một hành trình xa xôi và gian khổ. Muốn ăn muối thật sự không dễ dàng gì.

Đến tối, khi quây quần bên đống lửa ăn thịt nướng, Hoàng Bảo tính toán khoảng cách rồi nghĩ đến biển. Nếu như đi mãi đến hết dòng sông này, liệu họ có thể gặp được biển không nhỉ?

Hoàng Bảo hỏi mọi người :" Mọi người có ai biết biển không?"

" Biển?" Lần đầu họ nghe thấy từ này, không hiểu lời Hoàng Bảo nói là ý gì.

Hoàng Bảo thấy bọn họ như vậy bèn giải thích :" Biển là một vùng toàn nước là nước, nó có màu xanh như bầu trời vậy, rất rộng lớn, rộng hơn hồ rất nhiều. Nước ở đó có muối, có vị mặn không uống được. Nếu đem nước biển phơi hoặc nấu lên sẽ lấy được muối ăn. Còn trắng và ngon hơn muối của bộ lạc Diêm Sơn nữa."

" Có nơi tốt như vậy sao? Mi biết nó ở đâu không? Bộ lạc ta đi đến đó sống là tốt rồi, không lo thiếu muối để ăn nữa. Khi đó ta có thể cho nhiều muối vào đồ ăn rồi!" Mãnh hưng phấn vươn người nắm chặt tay Hoàng Bảo.

Hoàng Bảo câm nín. Hắn đâu biết biển ở đâu, hắn mới vừa hỏi mọi người xong mà.

" Ta chưa từng nghe nói đến biển bao giờ." Thạch lắc đầu trả lời câu hỏi của Hoàng Bảo.

Dũng rũ mắt khều khều đống lửa :" Nếu gần đây có biển thì các bộ lạc khác đã đi đến đó rồi."

" Aida… " Hoàng Bảo thở dài. Biển chắc là rất xa đây đi. Bình thường sông đổ về biển, nhưng nó thường uốn quanh co nên khó mà biết được biển nơi đâu. Mà đâu phải dòng sông nào cũng đổ về cả.

Sống trên núi cũng khá tốt, Hoàng Bảo vốn sinh ra và lớn lên ở vùng núi chứ đâu. Nhưng chỗ ở hiện tại của bộ lạc Sa Hà thời tiết khắc nghiệt, muối ăn cũng khó khăn.

Thời hiện đại thì thấy muối rẻ mạt, chứ thời đại xưa thì muối rất quý giá. Cơ thể con người mà thiếu muối sẽ làm mất cân bằng điện giải, tụt huyết áp, phù não, về lâu dài có thể suy giảm chức năng hệ cơ, gây mệt mỏi, thậm chí là hôn mê sâu dẫn đến tử vong.

Trong nhiều nền văn hóa, muối được xem như tiền tệ, là nguyên nhân dẫn đến nhiều cuộc chiến tranh. Một thành trì được xây dựng và sụp đổ vào thời xưa đều ít nhiều liên quan đến muối cả đấy.

Haiz…. Nếu bộ lạc Sa Hà cũng tìm được một mỏ muối như bộ lạc Diêm Sơn thì tốt rồi...

Bạn đang đọc Việt Châu Viễn Cổ sáng tác bởi hoavanvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoavanvu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.