Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán Thâu kỹ năng!

Tiểu thuyết gốc · 2261 chữ

" Đây là đâu" Phạm xương mơ mơ màng màng tỉnh lại.

"Âm thanh lúc nãy là gì vậy nhỉ" hắn tự hỏi, trong lúc mê man , hắn có nghe thấy âm thanh nào đấy.

" Con trai, con tỉnh rồi sao " Có âm thanh truyền đến.

Nghe kỹ lại, thì ra đó là giọng của Trịnh Thuyên, mẹ của hắn.

Phạm Xương mở mắt, thân ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy chính là mẹ của hắn, hắn không biết hắn hôn mê trong bao lâu , nhưng nhìn gương mặt tiều tuỵ, hai mắt sưng lên vì khóc nhiều, hắn biết, thời gian không ngắn.

Nơi hắn đang nằm là bệnh viện Hà Thành.

Phạm Xương nắm lấy tay mẹ, sau đó nhìn qua hướng khác, bố của hắn cũng đang một mặt lo lắng nhìn hắn.

" Cha, mẹ, con xin lỗi " Phạm Xương cúi gầm mặt xuống, khóc.

Từng giọt nước mắt không cam lòng rớt xuống!

" Không sao, không sao, miễn con sống tốt là được, có tu luyện được hay không , không quan trọng" Trịnh Thuyên nắm tay con trai an ủi nói!

" Mẹ, con hôn mê bao lâu vậy"? Phạm Xương gạt gạt đi nước mắt! Hỏi.

Trịnh Thuyên suy nghĩ một lúc rồi trả lời " cũng hơn 3 ngày! Trịnh Thuyên cũng không nghĩ rằng con trai có thể tỉnh lại nhanh như vậy, cả Trịnh Thuyên và Phạm Anh đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Phạm Xương cũng không biết nói gì hơn.

Ọt ọt ọt ~~~ , cái bụng của Phạm Xương lại kêu lên,

Cả ba người nhìn nhau!

" Mẹ , con đói"

" Đây đây, mẹ mua sẵn cho tô cháo đây, ăn đi khi còn nóng" Trịnh Thuyên mở hộp cháo để sẵn trên bàn, Phạm Anh thì đỡ con trai dậy, trong đôi mắt ẩn chứa đầy lo lắng.

" Con không sao đâu cha, yên tâm đi" dường như nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt của cha mình , Phạm Xương miễn cưỡng gạt ra một nụ cười nói.

Phạm Anh cũng không nói gì, chỉ vuốt vuốt đầu con trai, phảng phất mọi sự yêu thương đều nằm trong hành động này.

Phạm Xương cố gắng ăn từng miếng cháo, rất nhanh, tô cháo đã không còn lại một chút gì.

" Mẹ ơi , vậy khi nào con được xuất viện vậy " Phạm Xương hỏi.

Hắn không quá thích ở chỗ này lắm, hắn muốn về nhà, dường như chỉ có ở nhà mới cho hắn có cảm giác an toàn.

"cái này phải hỏi bác sĩ, nhưng nếu con muốn về nhà thì mẹ sẽ đăng ký giấy xuất viện cho con" Trịnh Thuyên nói.

" Dạ, con muốn ngủ một chút , à đúng rồi. ,trong khoảng thời gian này có ai đến thăm con không? "Phạm Xương thắc mắc.

" Có, thầy hiệu trưởng có đến thăm con đấy" có chuyện gì không, nói đến đây, Trịnh Thuyên cũng có chút xót, con trai mình ở trường có lẽ qua không được tốt lắm.

" À không có gì đâu mẹ , thôi con ngủ xíu nhé , mẹ với cha cũng về nghỉ ngơi đi " Phạm Xương lắc lắc đầu, nghĩ nghĩ, cũng không hiểu vì sao hiệu trưởng làm đến thăm mình.

Đột nhiên!

Một bảng số liệu xuất hiện trước mặt hắn , làm hắn giật mình!

Nhìn nhìn lại!

Tên : Phạm Xương

Tuổi : 17!

Tuổi thọ : 100!

Tư chất :???

Tu vi : không có! tiến giai võ đồ nhất cấp, cần 100 điểm tích lũy.

Điểm tích lũy : 0

Công pháp : không có.

Tâm Pháp : Không có.

"Cái gì đây? " Phạm Xương đầy đầu dấu chấm hỏi.

Có một người phụ nữ đi ngang qua, bị Phạm Xương kéo lại," cô ơi, cho con hỏi, cô có nhìn thấy cái bảng này không ạ?

Cô gái kia nhìn nhìn theo hướng ngón tay chỉ, lắc đầu " có thấy cái gì đâu, có bị bệnh không"? Sau đó quay người rời đi.

Phạm Xương rơi vào trầm tư.

Hắn lại chú ý phía trên góc phải, có ghi " tùy thân không gian " .

Trong đầu hắn hiện lên một cỗ ý niệm ," mở tùy thân không gian"

Một Vòng xoáy hình tròn xuất hiện bên cạnh hắn, đặc biệt hơn là không có ai phát hiện ra.

Hắn ngưng thần, quả nhiên, bên trong có đồ vật, hắn thò tay vào bên trong, móc ra một trái cây, theo như thông tin hắn biết được thì loại quả này tên là tẩy tủy quả, giúp tăng tư chất , thiên phú tu luyện của người ăn nó.

Hắn lại thấy bên trong có 3 phiến đá, mỗi viên có một màu sắc khác nhau, màu vàng, màu đỏ và màu nâu, hắn cầm lấy cả ba viên, quả nhiên, có 3 dòng ghi chú hiện ra trước mắt hắn.

[ Công Pháp : Hám Sơn quyền ]

[ Tâm pháp : Nhân Hoàng Quyết ]

[ Thân pháp : Ám ảnh bộ ]

Chủ nhân có muốn học không!

" Có " Phạm Xuyên không ngần ngại nói có, tuy không biết là thứ đồ gì, nhưng nghe có vẻ là đồ tốt.

Đang quán thâu kĩ năng !

ting~~~

Hám sơn quyền Sơ kỳ! Thành công! Tiến giai cần 1000 điểm tích lũy.

Nhân Hoàng quyết Sơ kỳ! Thành công! tiến giai cần 5000 điểm tích lũy.

Ám ảnh bộ : tầng 1 ! Thành công! tiến giai cần 2000 điểm tích lũy.

Quán thâu hoàn tất, bây giờ chủ nhân có thể sử dụng.

Ồ!

Phạm Xương cảm thấy trong cơ thể có một chút biến hoá!

Khoan đã!

Đây là??? Cảm giác quen thuộc này là sao?

Hám sơn quyền!

Hám sơn quyền! là một bộ công pháp tăng phúc, khi ra quyền , có thể bộc phát gấp 3 lần sức mạnh.

Cảm giác quen thuộc, giống như hắn đã từng làm nó rất nhiều lần trước đây vậy, Phạm Xương bước xuống giường bệnh, đi ra phía sân sau của bệnh viên, nơi đây rất ít người qua lại.

Hắn hít sâu, bàn tay nắm thành quyền, hướng về không khí chính là một quyền vung ra, có một cỗ sức mạnh từ thể nội tràn ra, quấn quanh lấy cánh tay, theo cánh tay ra quyền, cỗ sức mạnh cũng theo đường quyền bộc phát ra.

Vù vù vù~~~~

Một quyền đi ra, quyền kinh phóng xuất, làm cho mọi đồ vật xung quanh bị cuốn theo hướng gió, phía xa, một con mèo đang đi bộ trên bức tường, liền bị cơn gió này cho cuốn bay đi, không biết đi về đâu.

" Mạnh quá" Phạm Xương trợn mắt kinh ngạc!

Hắn biết tất cả kinh mạch của hắn đã được đả thông, nhưng cũng không khỏi quá biến thái đi.

"Không biết nếu đánh vào người thì sẽ thế nào nhỉ, không cần nghĩ cũng biết, đương nhiên là lên bàn thờ ngắm gà rồi " Nghĩ tới đây, hắn cũng có chút rùng mình, không ngờ sau khi đả thông kinh mạch, mình lại mạnh đến thế, còn có hám sơn quyền , công pháp này cũng quá nghịch thiên đi.

Hắn lại xem qua thân pháp [Ám ảnh bộ].

*Ghi chú : Ám ảnh bộ! tăng gấp 2 lần tốc độ di chuyển, phản ứng, [ Đặc biệt! khi ở trong bóng tối, tốc độ trực tiếp tăng gấp 4 ].

Ngoạ tào! Bá đạo như vậy!

Tốc độ chạy trung bình của nam giới là 15 đến 20km/h, nhưng đối với người đã đả thông 12 đường kinh mạch Phạm Xương tới nói, nếu bộc phát hết sức có thể chạy với 25km/h, mà cái này ám ảnh bộ trực tiếp tăng gấp 2 lần, vậy có nghĩa là gì, cùng trang lứa so chạy bộ không ai đuổi được hắn.

Tính trung bình tốc độ của hắn cộng thêm ám ảnh bộ thì sẽ có tốc độ của một chiếc xe máy bình thường, nhưng nếu chạy về ban đêm, tính đơn giản một điểm, hơn 100 km/h .

Cái này mẹ nó, người bình thường có thể chạy sao! Mà hắn xác thực không phải là người bình thường.

Phạm Xương quay về giường bệnh, tâm tình hưng phấn, nhìn lại bảng số liệu,

Điểm tích luỹ : 0

" Điểm tích lũy là cái gì đây? " Phạm Xương tò mò.

Mặc kệ nó, trước kiểm tra xem tâm pháp lại là thứ đồ gì!

Phạm Khai ngồi xếp bằng, vận chuyển Nhân Hoàng Quyết...

Điểm tích lũy + 1...

Điểm tích lũy +1 ...

Điểm tích lũy +1 ...

" Ồ! thì ra thứ đồ này chính là tăng điểm tích lũy! " nhưng cái này cũng có chút chậm đi! Phạm Xương tự hỏi.

"Hay là do tư chất mình quá kém " Phạm Xương nghĩ nghĩ, rồi nhìn về bảng số liệu.

Tư chất :???

Ngoạ tào!

Tư chất kém đến vậy luôn đó hả!

Ông trời ơi!

Đột nhiên hắn nghĩ tới mấy khoả Tẩy tủy quả ở trong tùy thân không gian.

Ý niệm vừa ra, một khoả trái cây vàng óng ánh xuất hiện trước mặt!

" Con mẹ nó, ngưu bức " có cái này rồi, về sau cần gì balo nữa.

Nghĩ tới đây, cũng có chút hưng phấn, tuy rằng hiện tại khoa học rất phát triển, nhưng đồ vật có tính năng trữ vật không gian rất hiếm có.

Cái này tùy thân không gian có độ rộng khoảng 50 mét vuông, tương tương với một căn phòng, vậy có nghĩa là, sau này bất kể đi đâu, cũng không cần lo lắng phải mang vác mệt nhọc nữa.

Phạm Xương cầm lấy Tẩy tủy quả, trực tiếp cho vào miệng cắn, chỉ sau mấy lần cắn, đã đem trọn một quả ăn hết, Phạm Xương ngồi yên, chờ đợi thay đổi trong cơ thể.

Đột nhiên!

Một cơn đau từ sâu trong cơ thể phát tán ra, Phạm Xương cảm thấy như xương tuỷ của mình bị đè nén ra vậy.

Phạm Xương cố kìm nén không phát ra âm thanh , nhưng khuôn mặt hắn trở nên đỏ bừng vì nhịn đau.

Sau một hồi , cơn đau mới dần dần dịu đi!

Phạm Xương bỗng thấy cả người nhẹ tệnh, giống như trút bỏ được thứ gì vây.

Hắn lại lấy ra một Tẩy Tủy Quả, lần này đã có kinh nghiệm, nhưng cơn đau vẫn không giảm, cứ thế, 10 Quả Tẩy Tủy đã bị hắn ăn sạch sành sanh.

Phạm Xương ngồi xếp bằng, ổn định lại tâm thần, cơ thể hắn đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm,

Hắn nhìn lại bảng số liệu.

Tên : Phạm Xương!

Tuổi :17!

Tuổi thọ : 100!

Tư chất : Thần Cấp.

. . . .

"Ồ! " Thứ đồ gì nha.

" Tư chất thần cấp là gì đây" Phạm Xương đầy đầu dấu chấm hỏi.

*Ghi chú : Thần Cấp thiên phú, có được tốc độ tu luyện, năng lực lĩnh ngộ nhanh gấp 10 lần thông thường.

Ngoạ tào! Trâu chó!

Theo hắn biết thì cao cấp thiên phú cũng chỉ tăng nhanh gấp 2 lần tốc độ tu luyện mà thôi, Siêu cấp tư chất gấp 4 lần.

Gấp 10 lần!!!

Đây là khái niệm gì!!!

Cái này đơn giản là bật hack a!

Còn một điểm nữa!!! hiện tại hắn thấy trong người một chút vết thương đều không có, cái này cũng là do tư chất sao.

Cũng không phải!

Đột nhiên hắn nhớ đến, hình như là do các đường kinh mạch trong người hắn đều đã được đả thông, nên thể lực, tốc độ hồi phục và tuổi thọ đều được gia tăng.

"Trời cũng đã khuya mất rồi ! đi ngủ thôi, có chuyện gì ngày mai tìm hiểu tiếp!"

Sáng hôm sau!

Vừa mới ngủ dậy! Phạm Xương phát hiện có mấy thân ảnh đứng trước giường bệnh của mình.

Trong đó có hai thân ảnh hắn rất quen thuộc, chính là Phạm Anh và Trịnh Thuyên ,người còn lại mặc một bộ đồ màu trắng, bên hông còn kẹp lấy một tập hồ sơ.

Là một bác sĩ.

" Bác sĩ, con trai tôi có thể xuất viện chưa"Trịnh Thuyên hỏi!

Phạm Xương để ý trong tay mẹ mình còn cầm một chiếc túi xách, hắn nhận ra, đây là tiền tiết kiệm mà cha mẹ hắn dành dụm để chữa bệnh cho Phạm Anh.

Nghĩ tới đây, hắn lại tự trách bản thân, nhưng cũng thầm quyết định, hắn chắc chắn trong tương lai mình sẽ mạnh lên, phải để bố mẹ sống một cuộc sống không cần vì tiền bạc mà lo nghĩ nữa.

Vị bác sĩ kia kinh ngạc nhìn xem Phạm Xương, chính hắn rõ hơn ai hết, người bệnh nhân này một tuần trước nhập viện trong tình trạng hấp hối, vậy mà bây giờ, trông có giống là một người vừa bị tai nạn

không.

" Ừm! Nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện ngay lập tức " Bác sĩ nhìn nhìn Phạm Xương, rồi nói!

" Vậy anh ở lại với con thu dọn đồ đạc đi, em đi thanh toán viện phí " Trịnh Thuyên nói với Phạm Anh.

" Ừm! " Phạm Anh chỉ ừ một tiếng!

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Nhân Sinh sáng tác bởi UzumakiLuffy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi UzumakiLuffy
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.