Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn Sống Sao?

Tiểu thuyết gốc · 3180 chữ

.......

.......

Trong một không gian mờ ảo, làn khói trắng bay khắp nơi, như là sương mù giăng ở mọi ngóc ngách, Huy mở mắt ra, khung cảnh quen thuộc khi xưa đó khiến cậu không thể nào quên được, cô nhi viện mà cậu từng sống ở đó, nơi mọi thứ bắt đầu.

- Huy, viện trưởng gọi cậu đi ăn cơm á.

Một cô bé khoảng chừng 7 tuổi, mặc chiếc váy liền màu hồng, trên ngực trái có thêu một con gấu nhỏ, tóc thắt thành hai bím, hai má phúng phính đáng yêu đến mức ai cũng muốn véo chúng, cô bé nói với Huy.

Huy nhìn cô bé, nhìn lại bản thân, hai bàn tay và đôi chân nhỏ nhắn, mặc một cái quần sóc ngắn bằng jean và áo thun trắng, đây là hình hài lúc còn nhỏ của cậu.

- Tại sao có thể như vậy? Tao không muốn ở đây!

Huy ôm đầu gào lên, cô bé khó hiểu nhìn cậu, lúc này từ trong sương mù, những đứa trẻ khác xuất hiện, có nhỏ hơn, có bằng hoặc lớn tuổi hơn Huy và cô bé, còn có một người đàn ông già, khuôn mặt hiền hậu, dắt hai đứa bé con.

Phù...

Một cơn gió thổi qua, những con người đó biến mất, bầu trời cũng tối xuống, một cái bóng khổng lồ đứng trước mặt Huy, đôi mắt màu xanh lục của nó nhìn vào Huy, cậu như bị thôi miên mà đi về phía nó, Huy hai mắt đỏ lên, từng mạch máu trong mắt như muốn căng nứt ra, cậu nghiến răng, bởi vì khung cảnh này quá quen thuộc, nó khắc sâu vào từng tế bào trong não của cậu.

Là nó....

.......

Leo nhìn Huy trong tình trạng hôn mê đứng lên, hai cánh tay bị vặn thành hai cái bánh quai chèo đã đảo ngược lại, những mảnh xương vụn trồi ra khỏi da tự chui vào trong, những vết thương tưởng chừng như sẽ lấy mạng Huy lại từ từ lành lại.

- Thì ra là thế, hahaha....

Leo lẩm bẩm, nó ôm mặt cười lớn, nó dường như đã hiểu ra cái gì, nhưng lại không định nói, nó đóng cửa nhà tắm lại, đi ra phòng khách, tiếp tục xem tivi trong hình dạng của Huy, nó đoán ra được lý do tại sao nó đang ở đây, ngay lúc này.

- Đồ chó má Ảnh Giới.

........

- Tai Họa, cho ta vào.

Cái bóng đen nhìn chằm chằm vào Huy, nhỏ giọng thì thầm, Huy đưa tay lên, dường như nắm vào cái gì đó giữa không trung, giật xuống, ngay lập tức, cái bóng bước ra khỏi sương mù, lộ ra nguyên hình, một con chuột khổng lồ, đứng bằng bốn chân đã cao đến mười mét, khi nó đứng lên bằng hai chân thì càng cao hơn, nó nhe cái miệng đầy răng nhọn ra, cười như được mùa, bỏ qua Huy đứng như trời trồng ở đó, nhào vào trong cô nhi viện.

Sau đó chính là khung cảnh máu chảy thành sông mà Huy đã hồi tưởng lúc trước, cậu quỳ xuống đất, ôm đầu, những bóng ma gào thét bên tai, chúng cào xé lên cơ thể cậu, như muốn chia cắt cậu ra từng mảnh để thỏa uất hận trong lòng chúng, bởi vì cậu là người đã tiếp tay cho con chuột tinh lấy mạng chúng nó.

- Tai Họa, mày có đi rồi.

Con chuột tinh nhìn xuống Huy, nói, khung cảnh trước mắt Huy vụn vỡ, cậu cũng tỉnh lại trên cái sàn nhà lạnh ngắt, toàn bộ vết thương đã lành hẳn, cậu nhìn mình trong gương, sờ vào mặt, khung cảnh đó lại hiện lên trong óc, cậu vặn vòi nước, cho đầu vào bồn rửa, để nước lạnh xối lên đầu, để cho cậu tỉnh táo lại.

- Tai Họa, ý nó là gì chứ?

Huy nhìn chính mình trong gương, cậu không hiểu năm đó con chuột tinh gọi cậu là Tai Họa là có ý gì, nhưng chuyện quan trọng hơn, là những vết thương mà Anthony gây ra cho mình, nó đủ để lấy mạng mình nhưng lại biến mất.

- Là do Leo làm sao?

Cậu nghi ngờ nhìn ra ngoài phòng khách, Leo vẫn bình thản ngồi ở đó như không có chuyện gì xảy ra, Huy đi đến hỏi nó, nhưng nhận được câu trả lời là không và thêm một cái nhìn kì quái.

- Tao không thích đực và mày còn éo phải người.

- Sủa cái lề gì thốn?

Huy nhìn Leo bằng ánh mắt bất thiện, nói, Leo nhảy dựng lên, gào lên như heo bị chọc tiết, nhưng bỗng nhiên nó mở miệng nói thứ gì đó, bằng thứ ngôn ngữ kì lạ mà Huy không thể nghe hiểu, cho dù là vậy, cậu cũng biết đây còn không phải là ngôn ngữ của con người, trực giác nói cho cậu biết điều đó.

- Avarak dequon baluke....

- Sủa cái gì vậy?

Huy khó hiểu nhìn nó, Leo dường như đã đạt được mục đích nào đó, nó không trả lời mà ngồi ở trên ghế sofa, tiếp tục xem tivi, Huy đành đi vào phòng, lấy đống bài tập ra, khiến đầu óc mình bận rộn mà quên đi những chuyện đã xảy ra hôm nay, quá đủ rồi.

...

[Thời gian ở lại Ảnh Giới còn 2 ngày 19 giờ]

....

.....

Ngày hôm sau, Huy đến trường học như thường lệ, cậu gặp Tính và Luân, thông báo cho tụi nó việc của Nhân gặp chút tai nạn đang nằm viện, hai đứa liền đòi đi thăm Nhân ngay, nhưng phải đợi hết buổi học đã.

Sau giờ học, cả ba cũng đến siêu thị mua một ít trái cây, lại đến bệnh viện thăm Nhân, Nhân đang ngồi trên giường, chăn đắp tới eo, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt buồn bã, Tính và Luân nhào tới, quỳ trên đất, gào lên.

- Nhân ơi, mày đừng đi vội bỏ anh em, có gì từ từ tâm sự.

- Con mẹ nó hai thằng khùng này.

Nhân giơ chân lên, đạp một cái về phía Tính và Luân, hai đứa nhanh nhẹn né qua, Huy bất lực để trái cây lên bàn, trò đùa cũng chỉ thế thôi, hai đứa kia đứng lên, hỏi han sức khỏe, lí do vì sao Nhân lại vào viện.

- Bọn mày ở lại chơi với nó, tao có việc về trước.

Huy gọt xong trái cây thì đứng dậy nói với Tính và Luân, hai đứa nó gật đầu, Nhân nhìn Huy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Huy cũng nhìn thấy hành động này của Nhân, trong lòng đã đoán ra, sợ là Nhân phát hiện ra cơ thể mình có gì bất thường rồi.

......

Về nhà, lần nữa đi vào Ảnh Giới, lần này Huy không mặc đồng phục bảo hộ nữa, bộ cuối cùng đã bị Anthony xé rách, mà cậu cũng chả còn tiền nữa, chí ít thì phải hai ngày nữa, cậu mới được nhận tiền sinh hoạt.

Lần này không gặp nguy hiểm gì, Huy đến được làng Gò, tiếp xúc với trưởng làng, Huy được thông tin về hiện thân của Thần Rừng trong làng, cậu đi đến đình làng, nhìn lên cây đa cổ thụ ở giữa sân, trên những cành cây thô và to chìa ra là những sợi dây thừng rủ xuống, mỗi sợi dây thừng đều treo một thi thể, có thi thể còn nguyên vẹn, dần dần phân hủy, có cái đã chỉ còn lại bộ xương, đếm sơ cũng có hơn hai mươi sợi dây thừng như vậy.

Bịch... bịch... bịch...

Những sợi dây thừng bỗng nhiên đứt ngang, những thi thể hay bộ xương bị treo trên đó rơi xuống đất, mà những sợi dây thừng bị đứt thì như những con rắn bò trên đất, tập hợp lại cùng một chỗ, tạo thành một hình người, một người đàn ông gầy gò, khuôn mặt hốc hác vuốt khuôn mặt toàn những vết ngấn của dây thừng mở ra cái miệng không có răng cũng không có lưỡi, cười một tiếng.

- Khặc khặc, hành trình của mày đến đây là hết rồi, đền tội đi.

Người đàn ông ra lệnh, đám dây thừng còn treo trên thân cây rơi xuống, nối lại với nhau thành một con mãng xà, nó nhào về phía Huy, mở ra cái miệng rộng, lưỡi rắn là hai sợi dây thừng phóng ra từ miệng nó, thắt thành một cái thòng lọng, tròng về phía đầu Huy.

Huy trước khi đến đã kích hoạt toàn bộ trang bị, lập tức cậu sử dụng kỹ năng Đồng Hành Cùng Gió, cơ thể cậu trở nên nhẹ bẫng, như một làn gió mát lách qua con mãng xà, xông về phía người đàn ông, dao găm bạc lóe lên ánh sáng trắng chói mắt, đâm về phía cổ họng ông ta.

- Ngu đần.

Người đàn ông mở miệng nói mặc dù lưỡi dao găm xuyên qua yết hầu, cơ thể của ông ta toàn là dây thừng, cho nên những chỗ chí mạng của người bình thường sẽ không có ảnh hưởng gì đến ông ta, mà cơ thể của ông ta phồng lên, những sợi dây thừng vươn ra, như một quái vật há cái miệng rộng, bao trùm lại Huy đang đứng trước mặt.

Huy tay phải cầm mã tấu, dùng hết sức vung lên, chém về phía đám dây thừng ồ ạt lao tới, 19 điểm sức mạnh cộng thêm 15 điểm thể trạng không phải trang trí, đám dây thừng bị chặt đứt dễ dàng như là chém hoa quả, thế nhưng số lượng nhiều lắm, có vài cái lọt qua được, quấn lên người Huy, mà đám dây thừng đó cũng ngay lập tức siết chặt, con mãng xà cũng quay đầu nhào tới, quăng cái thòng lòng ra, tròng vào cổ của Huy.

Chưa kịp siết chặt thòng lọng, Huy đã dùng sức kéo đứt những sợi dây quấn trên người, dùng mã tấu chém đứt thòng lọng, thoát khỏi vòng vây, cậu nhanh chóng lùi về sau, quan sát tên hiện thân khó nhằn này.

Cơ thể dường như không ăn sát thương vật lý, hoặc Huy cho là vậy, nhưng cậu đã quan sát ra một chỗ bất thường, khi Huy tấn công hắn lần đầu tiên, hắn lại có hành động bảo vệ ngực phải, dường như chỗ đó rất quan trọng với hắn, có thể đó là nhược điểm của hắn.

- Khà...

Con mãng xà lần nữa nhào tới, bổn cũ soạn lại, Huy sử dụng kỹ năng Đồng Hành cùng gió, lách qua nó, nhào về phía tên hiện thân, lưỡi dao bạc nhắm về ngực phải của hắn đâm tới, thấy lưỡi dao chỉ cách ngực mình một chút nữa là đến, gã hiện thân cười đắc ý, toàn bộ dây thừng ở ngực bung ra, một đống rễ cây từ trong ngực hắn duỗi ra nhanh như tên bắn, nhưng Huy đã dễ dàng lách qua, vòng ra sau lưng gã, lưỡi dao đâm vào đỉnh đầu của hắn.

Không có ai sẽ tắm mãi trên một dòng sông, chiến đấu với đám quái vật quỷ quyệt này quá nhiều lần, Huy nhận ra không nên quá tin vào phán đoán của mình, đôi khi đó lại mưu kế mà kẻ địch giăng ra, chờ cậu sập bẫy, từ thợ săn trở thành con mồi.

Lưỡi dao đâm vào trên đỉnh đầu, Huy dùng sức vạch xuống đến lưng, đám dây thừng như là đậu hũ bị lưỡi dao bạc cắt ra, trong người gã hiện thân không có nội tạng, chỉ có một đám rễ cây quyện vào nhau như một đống bùi nhùi rơi xuống đất, mà cơ thể của gã cũng ngã xuống, nhưng không có chết ngay, mà ra lệnh cho con mãng xà nhào tới Huy, Huy nhìn đống rễ cây như bùi nhùi động đậy như một trái tim, dùng dao găm đâm vào nó, cắt ra một vết rách, lại dùng hai tay cầm lấy hai bên vết rách, xé ra.

- Aghhhh...

Gã hiện thân kêu lên thảm thiết, cơ thể tan biến thành tro bụi, con mãng xà cũng không thoát khỏi số phận, trở thành một nắm bụi đất vãi trên mặt đất, tuy không rơi ra cái gì nhưng mà nhiệm vụ Chức Nghiệp cũng đã đạt chỉ tiêu.

...

[Hoàn thành nhiệm vụ, xác định được người chơi có độ phù hợp từ thấp đến cao với 5 nghề nghiệp sau đây]

1.Chiến Sĩ : cấp D.

Kỹ năng chuyên nghiệp : Cường Hóa Thể Trạng.

2.Sát Thủ : cấp D.

Kỹ năng chuyên nghiệp : Ẩn Thân.

3.Thợ Săn Thú : cấp D.

Kỹ năng chuyên nghiệp : Chiến Lợi Phẩm.

4.Kẻ Diệt Quỷ : cấp D.

Kỹ năng chuyên nghiệp : Chúc Phúc Của Nguyên Tố.

5.Người Diễn Kịch : cấp C.

Kỹ năng chuyên nghiệp : Kỹ Năng Diễn Xuất.

.......

- Diễn kịch?

Nhìn một lượt 5 cái chức nghiệp, Huy khó hiểu nhìn cái nghề nghiệp này, ngẫm lại thì, suốt mười năm này, cậu luôn giả vờ làm một người bình thường, qua mắt những người đang nhìn chằm chằm theo dõi cậu, có cái nghề nghiệp này cũng không lạ lắm, vấn đề là cái kỹ năng này, cấp cao hơn những cái khác một bậc, tức là độ phù hợp cũng cao hơn hẳn.

- Hay là chọn nó nhỉ?

Huy phân vân, dẫu sao chỉ có nghề nghiệp này là cấp cao nhất, nhưng xét về tính thực chiến thì nó quá yếu kém, kỹ năng nghe thôi cũng đủ hiểu nó như thế nào rồi, Huy cuối cùng lựa chọn nghề nghiệp là Thợ Săn Thú, kỹ năng Chiến Lợi Phẩm có vẻ hữu ích.

....

[Xác nhận nghề nghiệp : Thợ Săn Thú]

Kỹ năng chuyên nghiệp : Chiến Lợi Phẩm.

Mô tả : Là một thợ săn, thu thập răng, móng, mảnh xương của mỗi loại con mồi sẽ gia tăng điểm thuộc tính ngẫu nhiên thêm 1, tối đa mỗi loại +3, trừ thuộc tính Trí Tuệ.

Đặc biệt : Săn 10 loại con mồi, kỹ năng tăng cấp.

....

- Xứng đáng.

Huy gật đầu, mặc dù là kỹ năng bị động, nhưng ở thời gian đầu này, tăng một điểm thuộc tính tương đương với một cấp, cậu không ngại mình có càng nhiều điểm thuộc tính, dù sao thì nỗi ám ảnh từ khi gặp Anthony vẫn còn đó, cậu biết dù là bên trong Lãnh Địa, thì kẻ địch không chỉ có mỗi ma quỷ.

Rời khỏi Ảnh Giới, Huy gần như mệt lả, nhưng vẫn cố đi tắm, thay quần áo, ăn uống nhẹ, đi tập thể thao, về nhà, ngồi vào bàn học bài, như một người bình thường đang sống cuộc sống của mình, giống như Ảnh Giới đánh giá, cậu như một diễn viên đang sống trong vai diễn của mình.

.....

Ngày hôm sau, Huy mang theo ô đi học, hôm qua dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa lớn trong khu vực, nên cậu mang theo ô theo bên người, mà những học sinh khác cũng vậy, chỉ có một số ít không mang.

Đạp...

Một chân bước qua cổng trường, một cảm giác sởn gai óc lan tràn toàn bộ cơ thể, Huy hoảng hốt nhìn lên bầu trời, bởi vì thời tiết là sắp mưa, nên bầu trời có mây đen che lại ánh mặt trời, nhưng bây giờ khi Huy nhìn lên, trong đám mây đen che lại bầu trời bên trên trường học, một con mắt khổng lồ màu đen đang chớp mắt, nhìn xuống toàn bộ trường học.

- Tinh Chủ!!!

Giọng nói của Leo vang lên bên tai Huy, Huy nghe được hai chữ này thì sợ hãi cùng cực, cậu thấy được hai chữ này một lần trong nhiệm vụ, đó là tiêu diệt thần Rừng, sẽ gây thù với Sơn Lâm Tinh Chủ, mà thần Rừng là một con Tinh, hiện thân của nó đã đủ đáng sợ, bản thân nó đáng sợ đến mức nào Huy không biết, nhưng Tinh Chủ, sợ là cực kì kinh khủng.

- Tại sao trong khu vực trường học lại có Tinh Chủ?

- Dừng lại, cứ đi vào trường như bình thường đi, đừng làm nó chú ý đến mày.

Huy hỏi Leo, cậu đang định lùi bước, chạy khỏi trường học thì Leo quát lên ngăn lại, quả nhiên, Huy cảm giác được một cái ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, cậu nuốt nước bọt một cách khó khăn, đi bộ vào trường như không có gì xảy ra.

- Nơi nào có người, thì trong nội bộ chắc chắn sẽ có người có lòng riêng, sợ là có một nhóm người không biết tốt xấu, dùng phương pháp gì đó triệu hồi nó đến đây.

Leo giải thích cho Huy hiểu, cậu đã vào lớp học, ngồi vào vị trí của mình, nhưng sự tập trung thì không ở trong lớp học, mà nhìn ra ngoài sân trường, nơi có những học sinh lục tục đi vào trong trường, không biết chuyện gì đã đi vào một cái Địa Ngục.

- Là ai to gan như vậy? Tinh Chủ cũng dám triệu hồi tới?

- Chỉ sợ bọn hắn muốn dùng tất cả linh hồn của những người sống trong trường học hiến cho Tinh Chủ, thỏa mãn điều kiện nào đó trong Hợp Đồng.

Hợp Đồng có rất nhiều loại, đôi khi chỉ là một khoản giao dịch nhỏ, nhưng cũng sẽ có lớn và rất lớn, đám người điên đó chắc chắn đã tiếp xúc với con Tinh Chủ này, làm người hợp tác với nó.

- Làm sao ngăn nó lại?

- Tìm ra đám người chủ mưu, phá vỡ đàn tế, con Tinh Chủ sẽ rời đi, đến cấp bậc của nó, mỗi lần ra tay đều sẽ tiêu hao rất nhiều, được không bù mất, mà lại nó sẽ gây ra sự chú ý, bị truy sát, săn đuổi đến chết mới thôi.

Huy thấp thỏm hỏi Leo, Leo cho cậu một câu trả lời, Huy thở phào, xem như có cách giải quyết, còn hơn là không có, mà ngay lúc này, Ảnh Giới cũng gửi cho Huy một cái nhiệm vụ.

...

[Muốn Sống Sao?]

Nhiệm vụ Khẩn.

Mô tả : Ích kỷ hay buông xuôi, dùng năng lực của mình giải thoát bản thân, làm một người anh hùng hay buông xuôi mặc kệ số mệnh?

Yêu cầu : Phá hủy kế hoạch của kẻ triệu hồi Tinh Chủ, còn sống rời khỏi khu vực.

Phần thưởng : Tăng 1 cấp, 1 trang bị cấp C, 1 sách kỹ năng cấp C và một thẻ bỏ qua nhiệm vụ.

Thời hạn : 6 giờ.

Thất bại : Ta sẽ thưởng thức vị ngon của ngươi.

.................

Còn tiếp...

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.