Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực Hạn Ma Luyện (2)

Tiểu thuyết gốc · 1778 chữ

Hai mươi ngày nữa trôi qua, cường độ thân thể của Đàm Thiên Huyền tăng lên một cách đáng kể, tu vi cũng vì vậy mà nhanh chóng tăng lên đạt đến Luyện Thể thất tầng.

Về phần Tử Uyên, nàng đã sớm đột phá Trúc Cơ hậu kỳ từ mười ngày trước hiện tại nguyên lực cũng đã đạt đến đỉnh điểm chỉ chờ có cơ hội liền có thể đột phá Kim Đan kỳ, độ kiếp lần đầu tiên.

Tốc độ tu luyện của Tử Uyên không thể mang ra so sánh với người khác được vì cơ bản nàng tu luyện vốn không phải là cái mà người khác có thể tu luyện được, hơn nữa nàng đã từng tu luyện đến cảnh giới cao nhất một lần nên làm lại chuyện đã làm đơn giản hơn rất nhiều.

Công pháp Tử Uyên tâm đắc nhất chính là công pháp do chính nàng tạo ra, nhưng lúc trước chưa kịp để tu luyện. Đó là công pháp được đúc kết từ vô số công pháp khả ngộ bất khả cầu của các vị tiên đế khác mà nàng trộm được, tất cả đúc kết lại tạo thành một bộ Thiên Tà Quyết duy nhất chỉ có mình nàng mới có thể tu luyện được.

Trong khi Tử Uyên tu luyện tử khí mênh mông do Thiên Tà Quyết sinh ra mang khí thế hồng mông hỗn độn tạo cho người ta cảm giác nhìn mãi không thấu. Dần dần thu liễm vào nội thể Tử Uyên lười biến vươn người một cái rồi chậm rãi đứng dây đi ra khỏi động phủ.

Hướng mắt về phía thác nước thấy Đàm Thiên Huyền vẫn còn đang chăm chỉ ngồi tu luyện phía dưới thì nàng vô cùng hài lòng, lên tiếng gọi hắn: “Tiểu Huyền Huyền hôm nay tạm dừng ở đây thôi thân thể ngươi đã đạt đến cực hạn rồi có ngồi luyện thêm cũng vô dụng mau lại đây ta cho ngươi xem một thứ rất thú vị”.

Nghe thấy tiếng gọi của Tử Uyên, Đàm Thiên Huyền lên tiếng đáp lại rồi nhảy tỏm xuống hồ bới vào bờ. Không chờ Đàm Thiên Huyền bơi vào bờ Tử Uyên nhẹ nhàng phất tay một cái, hơn hai mươi thanh trường kiếm mỗi thanh dài gần hai thước liền xuất hiện lơ lửng xung quanh nàng.

Thấy Đàm Thiên Huyền đang ngơ ngác nhìn mình, Tử Uyên khẽ cười nói: “Đây là Ngự Kiếm Thuật, một trong những pháp quyết cơ bản của tu chân giả cảnh giới Trúc Cơ, đợi đến khi Tiểu Huyền Huyền ngươi Trúc Cơ thành công ta sẽ dạy cho ngươi”.

“Còn đây là Cách Không Nhiếp Vật, tiểu tử ngươi thấy thế nào? Vô cùng thú vị phải không?”, vừa nói Tử Uyên vừa chậm rãi dùng nguyên lực khống chế một tảng đá to hơn hai nghìn cân nhấc lên khỏi mặt đất.

Không để cho Đàm Thiên Huyền kịp trầm trồ, ngọc thủ của Tử Uyên lập huy động, hai mươi thanh phi kiếm dưới sự khống chế tinh diệu của Tử Uyên hóa thành một rừng dày đặc bóng kiếm, liên tục chém lên khối đá to lớn trên không trung.

Chẳng mấy chốc khối đá không có gì đặc biệt dưới bóng kiếm dày đặc dần dần hóa thành một bức tượng thiếu niên cao hơn một thước đang ngồi tu luyện. Tử Uyên cười nhẹ rồi phẩy tay một cái bức tượng liền bị hút vào trong tay nàng, lật qua lật lại xem một chút nàng lại ném bức tượng ấy cho Đàm Thiên Huyền rồi nói: “Thân thể cường đại phải đi đôi với tâm niệm vững vàng, tâm cảnh không vững sẽ rất dễ rơi vào tâm ma, tâm cảnh vững vàng liền có thể nhất tâm nhị dụng tùy cơ ứng biến”.

“Tâm cảnh là tùy mỗi người không thể cưỡng cầu, cũng như có người cẩn thận, có người lại rất tùy hứng, không ai giống ai”, Tử Uyên làm bộ dáng tiên phong đạo cốt, khẩu xuất chân ngôn chậm rãi nói.

Đến đây nàng lấy ra một cái ghế gỗ đặt xuống đất rồi lười biếng ngồi lên, cười hì hì nói: “Nảy giờ vi sư chỉ nói xạo thôi ngươi đừng tưởng thật, chủ yếu là để khoe tài nghệ điêu khắc của ta thôi...”.

Phụt! Đàm Thiên Huyền bị Tử Uyên xoay cho đầu bốc khói, kém chút là thổ huyết tại chỗ, đến lúc này hắn cũng không dám nhận là hiểu rõ nàng lúc nào nói thật lúc nào là đùa giỡn nữa.

“E hèm”, Tử Uyên hằng giọng một cái rồi bĩu môi nói: “Ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi mà, cái biểu cảm kia là thế nào hả? Nếu tiểu tử ngươi muốn tìm chết thì lão nương cho ngươi toại nguyện! Hừ hừ!”.

Dứt lời Tử Uyên vung tay về phía Đàm Thiên Huyền, vô số cự thạch liền tức tốc bị nàng khống chế đánh về phía hắn. Nhìn Đàm Thiên Huyền chật vật tránh né giữa hồ Tử Uyên cười thích thú, càng lúc càng huy động nhiều cự thạch hơn ném xuống dưới.

Bị đá tảng đập vào mặt, vào mặt, vào người làm cho cả thân thể bầm tím đau đớn đến mức chết đi sống lại, Đàm Thiên Huyền không nhịn được gào lên: “Sư phụ tha mạng, đồ nhì biết sai rồi!”.

Nhưng mặc cho Đàm Thiên Huyền có la lối cỡ nào Tử Uyên cũng không dừng tay, thậm chí nàng còn lấy đá ném vào miệng hắn để hắn khỏi tiếp tục kêu gào nữa.

Mắt thấy sắp bị cự thạch đập vào mặt, Đàm Thiên Huyền lại nghe thấy giọng của Tử Uyên: “Tiểu tử vô dụng, dùng tâm cảm nhận”.

Nghe thấy lời nhắc nhở của Tử Uyên, Đàm Thiên Huyền lập tức làm theo, nhắm mắt định thần cảm nhận hướng đến của cự thạch tuy mấy lần đầu còn bị cự thạch trực tiếp đập vào mặt nhưng không lâu sau đó hắn lại có thể miễn cưỡng tránh né vài viên.

Số lượng cự thạch có hạn, Tử Uyên còn chưa ném sướng tay thì đã hết, nàng buồn bực hướng Đàm Thiên Huyền nói: “Ngươi mau lặng xuống tìm đá lên cho ta!”.

Đàm Thiên Huyền đương nhiên không dám có ý kiến, sau khi khôi phục thương thế liền lặng xuống hồ mang đá trở lên. Không đến nữa canh giờ tất cả đá mà Tử Uyên ném xuống đều được Đàm Thiên Huyền vớt lên.

“Nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục trở về chân thác bịt mắt lại, vừa tu luyện vừa tránh né cự thạch”, Tử Uyên chỉ lạnh nhạt nói một câu như thế rồi sau đó không lên tiếng nữa, cứ vậy nàng ngước lên trời nhìn những đám mây chậm rãi trôi qua.

Lại hai mươi ngày nhanh chóng trôi qua, ngày nào Tử Uyên cũng ra ngồi trên ghế gỗ dùng đá ném Đàm Thiên Huyền hơn năm canh giờ, ném hết lại bắt hắn lặng xuống vớt lên rồi ném tiếp. Cũng nhờ vậy mà trình độ ‘ngự thạch’ của nàng càng lúc càng cao, hiện tại kỹ thuật của nàng đã đạt đến cảnh giới ném không trượt phát nào.

Khổ nhất phải kể đến Đàm Thiên Huyền, lúc đầu khổ luyện liên tục bị cự thạch ném vào mặt vô cùng đau đớn, sau đó mấy ngày nhờ ngộ tính cực cao hắn nhanh chóng lĩnh ngộ được Tâm Cảm nên dễ dàng né tránh hơn một chút. Tưởng đâu về sau sẽ dễ dàng hơn chút nhưng không ngờ mấy ngày sau khả năng đoán trước hướng tránh né của Tử Uyên càng lúc càng kinh khủng, viên đầu không trúng viên sau chắc chắn trúng, lại thêm mấy ngày nữa Tử Uyên lúc này một lần ném hai viên, một bay trước một bay sau, viên sau chắc chắn mười phần là vào mặt Đàm Thiên Huyền, dù hắn có né nơi nào cũng đều bị ném trúng.

Ban ngày bị hành xác, ban đêm vào động phủ tiếp tục tu luyện, cuộc sống còn hơn ở dưới địa ngục của Đàm Thiên Huyền cứ thế trôi qua, thoáng cái đã gần hai năm. Từ một tiểu hài tử không đủ sức phản kháng dưới sự chế nhạo của kẻ khác mặc cho người ta đánh đập hiện tại tuy tuổi tác không lớn hơn trước là bao nhưng Đàm Thiên Huyền đã hoàn toàn trở thành một con người khác.

Đứng trên vách đá, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía xa xăm, Đàm Thiên Huyền khẽ thở dài một tiếng. Hiện tại hắn không còn giống như hai năm trước, cơ thể nhờ sự tra tấn của Tử Uyên mà nhanh chóng phát triển, giờ đây hắn trông như một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi chứ không phải một tiểu hài mười tuổi nữa.

Ở hơn nữa năm trước Đàm Thiên Huyền nhờ có Trúc Cơ Đan của Tử Uyên đã thuận lợi Trúc Cơ thành công bước vào Trúc Cơ sơ kỳ chân chính đặt chân vào thế giới của tu chân giả. Thời gian còn lại Đàm Thiên Huyền được Tử Uyên dạy cho Thiên Sinh Quyết, Ngự Kiếm Thuật, một số pháp quyết trụ cột cũng như kiến thức cơ bản về luyện đan, luyện khí, trận pháp,...

Trong vòng hai năm Tử Uyên liền biến một kẻ không biết gì về tu chân thành một phổ thông tu chân giả, còn về sau tương lai của Đàm Thiên Huyền tu luyện như thế nào tất cả là do cơ duyên của hắn.

“Tiểu Huyền Huyền mau xuống ăn cơm thôi!”, giọng nói ngọt ngào của Tử Uyên vang lên làm cho Đàm Thiên Huyền không thể không quay đầu nhìn lại. Hai năm qua Tử Uyên không hề thay đổi chút nào, nàng vẫn xinh đẹp một cách thanh cao, tuy có nét hoang dã nhưng cũng không kém phần cao quý, chỉ có điều tính cách của nàng thì...

Vuốt nhẹ mớ tóc mai Tử Uyên hướng Đàm Thiên Huyền lạnh nhạt mắng: “Tiểu tử thúi ngươi đứng trên đó làm gì? Còn không mau xuống? Có tin lão nương lại vác đá ném ngươi không?”.

Đàm Thiên Huyền đã quá quen với cảnh này, hắn cười hì hì rồi lặp tức nhảy xuống, nếu chần chừ thêm giây phút nào nữa là xác định ăn đá chứ không đùa.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.