Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liệp Yêu Giả

Tiểu thuyết gốc · 1459 chữ

Tử Uyên ném cho Đàm Thiên Huyền một khối thịt lớn tỏa ra hương thơm nức mũi rồi nói: “Tiểu Huyền Huyền tu vi ngươi cũng không tệ nhưng lịch luyện còn quá kém, ăn xong ngươi đợi ta một chút sau đó ta và ngươi sẽ cùng tiến sâu vào Phong Yêu Cốc lịch luyện”.

Tiếp lấy khối thịt Đàm Thiên Huyền cắn một cái, vừa nhai ngấu nghiến vừa đáp: “Tốt! Trước giờ toàn bị sư phụ ức hiếp hiện tại phải đi tìm kẻ nào đó để nếm thử một chút cảm giác ức hiếp người xem như thế nào”.

Vừa dứt câu đột nhiên Đàm Thiên Huyền cảm thấy sống lưng lạnh buốt, hắn rụt rè nhìn qua thì đụng phải ánh mắt như hung thần ác sát của Tử Uyên đang đăm đăm ghim vào người hắn, tùy thời có thể cho hắn lên bàn thờ ăn nhang bất kỳ lúc nào.

Không dám loạn ngôn thêm chút nào nữa Đàm Thiên Huyền cúi đầu nhai ngấu nghiến miếng thịt trên tay, hắn hiểu rõ nếu không may chọc giận sự phụ tốt nhất là nên im lặng, không thì nhất định sẽ bị đánh đến mức phụ mẫu cũng nhìn không ra. Đàm Thiên Huyền trong hai năm này không biết đã ăn bao nhiêu quả đắng từ Tử Uyên nên đã đúc kết được rất nhiều kinh nghiệm xương máu cũng như những điều cấm kỵ không thể phạm vào.

Tử Uyên không muốn nhiều lời với hắn nữa, nàng chỉ hừ lạnh một cái rồi xoay người đi vào trong động phủ. Hơn một khắc sau Tử Uyên lại xuất hiện trước mặt Đàm Thiên Huyền khiến cho hắn há hốc mồm không thôi.

Đàm Thiên Huyền nhìn tử trên xuống dưới vị thiếu niên mặc hắc y trông rất bình thường đang đứng trước mặt, vô cung ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ? Người là sư phụ sao?”.

Cốc đầu Đàm Thiên Huyền một cái rõ đau, Tử Uyên khẽ mắng: “Tiểu tử thúi, ngươi nháo loạn đủ chưa? Nơi này trừ ngươi và ta thì còn kẻ nào đến? Không phải ta thì còn ai vào đây?”.

Đàm Thiên Huyền xoa xoa đầu cười hì hì nói: “Sư phụ quả nhiên lợi hại, ta thật sự không nhìn ra người là ai, nhưng tại sao người lại cải trang thành nam nhân?”.

Tử Uyên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ta hỏi ngươi, nam nhân hay nữ nhân đi ra ngoài dễ bị chú ý hơn?”.

“Đương nhiên là nữ nhân rồi! Nữ nhân càng đẹp càng thu hút người nha”, Đàm Thiên Huyền không thèm suy nghĩ mà nhanh chóng đáp.

Không chút dấu hiệu báo trước nào Tử Uyên chỉ hừ lạnh một cái rồi tung cước đạp Đàm Thiên Huyền bay ra dính lên vách đá giật giật mấy cái mới rơi xuống. Nhìn bộ dạng thê thảm của hắn nàng lạnh lùng nói: “Ngươi đã biết thế mà còn hỏi, đúng là không cho ăn đòn thì không khôn ra mà”.

Rời khỏi chỗ tu luyện hai người hướng phía sâu trong Phong Yêu Cốc mà đi. Trên đường cả hai gặp không ít yêu thú cấp yêu binh, với tu vi hiện tại của Đàm Thiên Huyền một mình hắn có thể ứng phó được không cần Tử Uyên phải ra tay.

Một đấm mang theo hỏa diễm nóng rực nện vào người một đầu Bạch Mao Cự Viên, lại bồi thêm một đấm chứa hàn băng chi khí liền đoạt mạng đối thủ. Đàm Thiên Huyền nhìn thi thể Bạch Mao Cự Viên cao gần hai trượng đang nằm dưới đất không khỏi cảm khái: “Tu chân giả và Huyền giả đúng là khác nhau một trời một vực, cao thủ Linh Huyền Cảnh cửu trọng thậm chí là Địa Huyền Cảnh nhất trọng cũng khó có thể so được với Trúc Cơ Sơ Kỳ. Hơn nữa Huyền giả chỉ có thể sở hữu một thuộc tính duy nhất không thể nào dùng được tất cả thuộc tính có trong thiên địa như tu chân giả”.

Tử Uyên đứng bên cạnh nghe vậy thì thản nhiên nói: “Tiểu tử ngươi cũng đừng quá tự cao, chỉ là phương thức tu luyện trên Huyền Linh khác với nơi ở của ta, ở đây có chút lạc hậu. Đợi đến khi ngươi cùng ta trở về Tiên Giới ngươi sẽ nhìn thấy tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé đến mức nào, nếu đem so sánh với con kiến cũng không hơn là bao”.

Vừa mới tự hào về tu vi của mình một chút tâm trạng của Đàm Thiên Huyền liền bị Tử Uyên đạp nát. Nhưng nàng nói hoàn toàn không hề sai một chút nào đối với Tiên Đế thì tu sĩ Trúc Cơ cơ là cái gì cơ chứ? Tùy tiện thổi một cái liền hồn phi phách tán chết đến mức không thể chết hơn được nữa.

Những con yêu thú toàn thân đều có giá trị da lông, móng vuốt, ngay cả thịt cũng có thể đem đổi lấy thanh ngọc. Tử Uyên thì lại không quan tâm đến vấn đề này lắm, nàng chỉ thu vào Hắc Diệu những con yêu thú mà nàng cho là ăn được mà thôi, bởi vì Tử Uyên còn một khối tài sản khổng lồ trộm được từ Châu gia mà chưa có cơ hội để dùng đến nên chút thanh ngọc này với nàng còn không đáng để vào mắt.

Sau khi thu lấy Bạch Mao Cự Viên hai người lại tiếp tục tiến về phía trước. Đi gần nửa canh giờ đột nhiên Tử Uyên nghe thấy tiếng người đánh nhau ở phía trước không xa, nàng liền kéo theo Đàm Thiên Huyền đến xem trò vui.

Ẩn mình trên một ngọn cây um tùm Đàm Thiên Huyền thấy một đám hơn hai mươi người đang vây đánh một đầu Thiết Vĩ Độc Hạt khổng lồ, cảnh giới của đám người này ít nhất cũng là Linh Huyền thất trọng ngoài ra còn có một kẻ là Địa Huyền nhất trọng.

“Là một đầu yêu binh, đám người này có lẽ là Liệp Yêu Giả”, Đàm Thiên Huyền nhỏ giọng nói với Tử Uyên nhưng mắt vẫn chăm chú quan sát tình hình.

Ngồi bên cạnh Đàm Thiên Huyền, Tử Uyên thích thú hỏi: “Liệp Yêu Giả có phải là người của một tổ chức gì đó phải không?”.

Đàm Thiên Huyền gật đầu đáp: “Đúng vậy, lúc trước ta từng nghe phụ thân nói Liệp Yêu Minh là một tổ chức rất lớn được một Huyền giả Thiên Huyền Cảnh lập nên. Liệp Yêu Minh tập hợp rất nhiều cao thủ, họ chuyên đi săn giết yêu thú lấy các vật phẩm có giá trị rồi trao đổi mua bán. Người của Liệp Yêu Minh được gọi là Liệp Yêu Giả. Thông thường Liệp Yêu Giả sẽ nhận nhiệm vụ từ các phân hội của Liệp Yêu Minh rồi tổ đội với nhau cùng đi thực hiện, ngoại trừ vật phẩm nhiệm vụ yêu cầu phải giao cho Liệp Yêu Minh còn lại do Liệp Yêu Giả toàn quyền quyết định”.

Tử Uyên vỗ vai Đàm Thiên Huyền một cái rồi giơ ngón tay cái lên nói: “Tiểu tử rất hữu ích nha, không ngờ ngươi lại biết nhiều như vậy”.

Đàm Thiên Huyền thở dài đáp: “Lúc đó nhà ta còn là một đại gia tộc mấy chuyện này đương nhiên phải biết rồi”.

Đến đây Tử Uyên thấy trong mắt Đàm Thiên Huyền có chút u buồn thì nàng liên cười nói: “Tiểu tử ngươi rất tốt, sau này phải chỉ bảo vi sư nhiều nhiều một chút!”.

“Người có nhầm không vậy? Hình như câu này phải để ta nói mới đúng”, Đàm Thiên Huyền khóe môi giật giật đáp.

Tử Uyên đương nhiên chẳng thèm quan tâm, nàng cứ cười hì hì nói: “Không nhầm không nhầm, đồ đệ dạy lại sư phụ hoàn toàn không có gì bất hợp lý huống chi vi sư lại là người không thích nói lý nha”.

Trong khi hai người nói chuyện thì phía dưới trận chiến cũng kết thúc, Thiết Vĩ Độc Hạt dù sao cũng chỉ là một đầu yêu binh không thể cũng lúc chống lại nhiều cao thủ Huyền Giả như vậy được.

Thấy mọi chuyện đã khép lại hoàn toàn không có gì thú vị Đàm Thiên Huyền nhìn sang Tử Uyên hỏi nhỏ: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”.

Tử Uyên khẽ cười đáp: “Ta còn không gấp ngươi gấp cái gì, chuyện vui chỉ mới chuẩn bị bắt đầu thôi!”.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.