Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực Hạn Ma Luyện (1)

Tiểu thuyết gốc · 1672 chữ

Khi hai người trở lại thì hai đầu hung thú vẫn còn nằm tại chỗ, Đàm Thiên Huyền không nói lời nào tiến đến bồi thêm cho mỗi con một quyền triệt để kết thúc sinh mệnh của chúng.

Tử Uyên ở bên cạnh mỉm cười tinh nghịch nói: “Hừm, hừm không ngờ Tiểu Huyền Huyền của ta lại được việc như thế, hôm nay có thể ăn no một bữa rồi hì hì”.

Đàm Thiên Huyền nhìn hai con hung thú to tướng một thoáng rồi hướng Tử Uyên cười khổ nói: “Hai đầu hung thú này to quá hai người chúng ta làm sao mang đi đây?”.

“Cứ để ta! Chút chuyện nhỏ này không cách nào làm khó được ta đâu!”, Tử Uyên cười hì hì hướng Đàm Thiên Huyền hưởng ngực dương dương tự đắc. Vừa dứt lời nàng giả vờ huơ tay một cái làm cho hai cái thi thể hung thú lập tức biến mất, trên thực tế chính là thu vào trong Hắc Diệu.

Tử Uyên làm ra vẻ thần bí nói: “Vi sự đạo hạnh cao thâm có thể câu thông với trời đất lấy hư không làm túi cất giữ mọi vật. Tiểu Huyền Huyền ngươi đừng bất ngờ đợi đến khi người ngộ đạo thì sẽ hiểu được những lời vi sự nói...”.

Tử Uyên nói loạn thêm một lúc rồi liếc mắt nhìn sang Đàm Thiên Huyền vẫn ngu ngơ chăm chú nghe nàng nói với ánh mắt chờ mong thì không thể nào nhịn được nữa ôm bụng cười lăng lộn trên mặt đất vô cùng mất hình tượng.

Nàng chưa từng thấy kẻ nào khờ đến như vậy, nói gì hắn cũng tin là thật, nói loạn một hồi đến nàng cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì vậy mà hắn vẫn ngu ngơ trông đợi.

Nhưng nghĩ kỹ lại bản thân mình đùa cũng hơi thái quá nàng liền đứng dậy lau mặt rồi chậm rãi nói: “Vừa rồi vi sư chỉ là nói đùa thôi, thật ra là do chiếc giới chỉ này của ta, nó gọi là Hắc Diệu, công dụng của Hắc Diệu là trữ vật, không gian bên trong nó lớn đến nỗi ngươi không thể nào tưởng tượng được đâu. Nhưng Tiểu Huyền Huyền ngươi yên tâm đi chỉ cần tìm thêm một số nguyện liệu luyện khí nữa vi sư lập tức có thể vì ngươi luyện ra một cái không gian giới chỉ, từ đó ngươi không cần phải mang vác nặng nề nữa, có đi trộm đồ cũng dễ dàng hơn...”.

Đàm Thiên Huyền nghe Tử Uyên nói vậy thì gật đầu đáp: “Đa tạ sự phụ”.

Thấy Đàm Thiên Huyền không chút biểu tình Tử Uyên tò mò hỏi: “Vừa rồi ta lừa ngươi, ngươi không giận ta sao?”.

Đàm Thiên Huyền lập tức lắc đầu đáp: “Không, vì từ lúc đầu ta đã biết người đang nói dối, chỉ là ta không muốn làm người cụt hứng mà thôi thực tế những lời người nói ta thừa biết không đáng tin chút nào...”.

“Đàm Thiên Huyền! Lần này ngươi chết chắc rồi! Lão nương bóp chết ngươi!!!”, tiếng gào thét của Tử Uyên vang vọng khắp nơi dọa cho bọn hung thú bỏ chạy tán loạn.

Nửa canh giờ sau tại một góc sơn cốc bị cây cối um tùm bao phủ dầy đặc có tiếng thác nước đổ ầm ầm mãnh liệt, hai sư đồ Tử Uyên chậm rãi luồn lách qua đám cây mà đi. Sau khi vượt qua đám cây cối um tùm, hiện ra trước mắt hai người chính là một khung cảnh đẹp như tranh.

Một thác nước cao hùng vĩ ầm ầm đổ xuống làm bọt nước văng lên tung tóe tạo thành một tầng sương mù nhè nhẹ bao phủ khuôn viên trăm trượng. Dưới thác nước là một cái hồ rộng lớn, hai bên hồ hoa cỏ mọc xanh um. Phía bên phải thác nước còn có một cái tiểu động bị dây leo che khuất.

Tử Uyên hướng động phủ vừa đi đến vừa nói: “Tiểu Huyền Huyền đi kiếm củi về đây ta làm cơm trưa sau đó chính thức bắt đầu huấn luyện cho ngươi”.

Nhìn thấy nụ cười trên khóe môi Tử Uyên, Đàm Thiên Huyền bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, hắn sờ sờ lên mặt, gương mặt hắn hiện tại bị nàng đánh sưng húp, không những thế còn có thêm mấy vết cào vẫn còn rướm máu, không còn cách nào khác hắn đành nhỏ giọng đồng ý rồi uể oải hướng ra ngoài đi tìm củi khô.

Đàm Thiên Huyền không thể phủ nhận được món thịt nướng của Tử Uyên khiến hắn không thể nào cưỡng lại được, từ hương thơm đến vị ngọt của thịt tan chảy ra khi cắn vào miệng, cho dù đã ăn xong nhưng hương vị vẫn còn vương vẫn mãi không thôi.

Sau khi ăn xong Tử Uyên ném cho Đàm Thiên Huyền một cây cuốc chim rồi chỉ về ngọn núi cách đó không xa và nói: “Tiểu Huyền Huyền ngươi đi đến đó mang đá về đây cho ta, chỉ lấy đá tảng, mỗi viên ít nhất hai trăm cân tối thiểu ba mươi viên từ giờ đến tối phải hoàn thành, mau đi đi tranh thủ tối về còn tiếp tục tu luyện”.

Nói xong Tử Uyên liền trở vào trong động bày ra một cái tụ linh trận rồi bắt đầu tu luyện.

Đàm Thiên Huyền không biết Tử Uyên muốn nhiều đá như vậy để làm gì, chẳng lẽ nàng muốn xây một căn nhà bằng đá? Hay là muốn lấp cái hồ trước mặt? Với tính tình cổ quái của nàng thì cũng có thể lắm. Rất nhiều nghi vấn nổi lên trong đầu Đàm Thiên Huyền nhưng hắn vẫn rất vân lời Tử Uyên, chỉ cần nàng muốn hắn làm gì hắn cũng sẽ tình nguyện đi làm.

Cứ thế hơn một tháng trôi qua, mỗi ngày Đàm Thiên Huyền đều theo yêu cầu của Tử Uyên mang một lượng lớn cự thạch trở về, mỗi ngày số lượng và khối lượng của cự thạch đều tăng lên, đến ngày thứ bốn mươi Đàm Thiên Huyền có thể mang về một khối đá nặng hơn hai nghìn cân.

Trong khoảng thời gian này ban ngày mang đá, bang đêm tu luyện lúc đầu cơ thể vô cùng mệt mỏi nhưng càng lúc lại càng cảm thấy lực lượng trong cơ thể tăng lên rất nhiều. Chỉ trong thời gian hơn một tháng mà Đàm Thiên Huyền đã phát triển cao ngang ngửa Tử Uyên, thân thể trở nên vô cùng săn chắc.

Điều khiến cho Đàm Thiên Huyền hứng thú nhất là bản thân không biết từ lúc nào đã đột phá lên Luyện Khí ngũ tầng, với tốc độ tu luyện như thế này chưa đến một năm liền có thể đạt đến Luyện Khí cửu tầng.

Tử Uyên rời khỏi tu luyện đứng dậy lười biến vươn người một cái rồi hướng ngoài cửa động mà đi, lúc này nàng cảm thấy để Đàm Thiên Huyền mang đá bao nhiêu đó cũng đủ rồi nên hướng hắn cười cười nói: “Tiểu Huyền Huyền hôm nay không cần mang đá nữa, kể từ bây giờ ngươi liền ra giữa thác nước ngồi tu luyện cho ta, hôm nay luyện hai canh giờ ngày mai tính tiếp”.

Nhìn nước từ trên cao ầm ầm đổ xuống Đàm Thiên Huyền không khỏi hít một ngụm lãnh khí, trong lòng không ngừng than thở: “Chết rồi, lần này chết chắc rồi! Ngồi dưới này là xác định đổi màu rồi...”.

Cho dù vậy nhưng Đàm Thiên Huyền vẫn cắn răng bơi ra chỗ thác nước tìm một hòn đá to dưới chân thác. Lần đầu tiên hắn vừa đến liền bị nước đập bầm dập cả người, lần thứ hai cố gắng được hơn ba hơi thở lại bị đánh cho ngất xíu nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Tử Uyên thấy Đàm Thiên Huyền nổi như xác chết trôi sông thì không nhịn được vừa cười vừa vớt hắn lên. Lần đó Đàm Thiên Huyền ngất đi tròn một ngày một đêm mới tỉnh lại được.

Mặc dù vậy nhưng Đàm Thiên Huyền vẫn cố chấp không từ bỏ, ngày hôm sau lại tiếp tục ngồi dưới thác, mặc cho cơ thể liên tục xuất hiện những vết bầm tím.

Trong lúc Đàm Thiên Huyền chăm chỉ tu luyện Tử Uyên cũng không có ngồi không, nàng đi xung quanh một vòng nơi ở của hai người bố trí một cái tụ linh trận cờ lớn, thu thập thiên địa linh khí trong phạm vi trăm dặm về nơi này.

Hơn mười ngày sau khuôn viên năm trăm trượng lấy thác nước làm trung tâm trở nên tràng ngập thiên địa linh khí, trở thành một nơi tu luyện vô cùng hoàn hảo.

Lúc này Đàm Thiên Huyền cũng đã có tiến bộ vượt bậc, hiện tại hắn đã có thể miễn cưỡng ngồi dưới thác nước hơn hai canh giờ, những vết bầm tím trên cơ thể cũng được nhanh chóng khôi phục mà không cần đợi đến lúc ngủ nữa. Điều này chứng tỏ Thiên Sinh Thể của Đàm Thiên Huyền đã có thể tự động chữa thương lúc cần thiết, không còn bị động như trước nữa.

Tử Uyên tận mắt chứng kiến sự phát triển của Đàm Thiên Huyền thì vô cùng hài lòng, nàng nghĩ nếu tăng thêm một chút độ khó thì chắc chắn hắn sẽ sớm đạt đến Trúc Cơ. Ngay lúc này nụ cười mà Đàm Thiên Huyền sợ nhất cũng đã xuất hiện trên môi Tử Uyên, mỗi lần nàng cười như thế lại có chuyện không may xảy ra mà đối tượng nhận lấy chuyện không may đó không ai khác ngoài Đàm Thiên Huyền.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.