Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Sỉ Cướp Đoạt

Tiểu thuyết gốc · 1710 chữ

Ngay khi Tử Uyên vừa dứt câu thì phía dưới lại có biến. Một đám người không biết từ đâu xuất hiện đến tranh dành Thiết Vĩ Độc Hạt, kẻ cầm đầu là một trung niên nam tử mặc võ phục thanh sắc tay cầm cự phủ.

Nam tử tay cầm cự phủ hướng đám người vừa giết Thiết Vĩ Độc Hạt cười vô sĩ nói: “Diệp Nam, đa tạ tổ đội các ngươi đã giúp chúng ta giết Thiết Vĩ Độc Hạt, hiện tại các ngươi có hai lựa chọn một là rời đi để lại Thiết Vĩ Độc Hạt, hai là để chúng ta tiễn các ngươi một đoạn”.

Người tên Diệp Nam siết chặt trường thương trong tay, nghiến răng nói: “Võ Thuần Minh ngươi quá là vô sỉ, nhân lúc đoàn đội của ta bị thương liền đến cướp”.

Võ Thuần Minh cười hề hề đáp: “Trên đời này không có từ vô sỉ, ta chỉ là nắm bắt thời cơ mà hành sự thôi, có trách cũng là trách các ngươi số đen gặp phải lão tử”.

Diệp Nam giơ thương hướng Võ Thuần Minh tức giận quát: “Hôm nay các ngươi ai cũng đừng hòng cướp Thiết Vĩ Độc Hạt đi!”.

“Tốt! Vậy thì chịu chết đi!”, vung cự phủ lên Võ Thuần Minh hét to rồi hướng thẳng Diệp Nam mà lao đến.

Nhìn đám đông nhanh chóng rơi vào hỗn chiến Đàm Thiên Huyền thở dài, cảm khái nói: “Trên đời này mạnh được yếu thua, lợi ích quan trọng hơn tình bằng hữu, có những kẽ vì cái lợi mà đánh đổi cả mạng sống,...”.

“Tiểu tử ngươi từ khi nào lại trở trành kẻ hiểu sự đời thế? Trên đời này ngoại trừ chính bản thân ngươi thì không ai đối xử tốt với ngươi mà không có mục đích đâu, ngay cả ta cũng vậy, ta giúp ngươi là vì ngươi... à nói chung là có mục đích cả chỉ là bây giờ chưa nghĩ ra thôi...”, Tử Uyên vừa nói vừa bẻ một cành cây phóng xuống dưới, cành cây mà nàng phóng đi lao nhanh đến nổi mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một vệt đen xẹt qua xuyên thủng người một tên ở phía dưới.

Trong đám đông đang hỗn chiến không ai để ý đến một kẻ bất ngờ ngã xuống, tất cả đều cật lực chém giết, chỉ cần giết chết một người liền giảm bớt một phần áp lực.

“Bạo Liệt Hỏa Trảm!”, Võ Thuần Minh vung cự phủ chém xuống một cái, một đạo hỏa mang nóng rực liền hướng Diệp Nam phóng đến.

Nhìn hỏa mang cày nát mặt đất lao đến với tốc độ cực nhanh Diệp Nam nhanh chóng đưa trường thương lên chống đỡ. Lực đạo một chiêu này của Võ Thuần Minh quả thực rất khủng khiếp khiến cho hai tay Diệp Nam tê dại, gần như mất hết cảm giác.

Cắn môi mạnh một cái lấy lại bình tĩnh Diệp Nam vọt người lên cao rồi chỉa mũi thương về phía Võ Thuần Minh, mũi thương nhanh chóng được một đoàn hỏa diễm nóng bỏng bao phủ hướng Võ Thuần Minh đánh tới.

“Hỏa Bộc Nhất Kích!”, chỉ nghe ầm một tiếng, tại vị trí của Diệp Nam và Võ Thuần Minh liền bị oanh cho cát bụi mù mịt tạo thành một cái hố sâu hơn thước.

Khói bụi tản đi Võ Thuần Minh vẫn đứng tại chỗ, hoàn toàn không có chút tổn hại nào. Phủi phủi bụi bẩn dính trên y phục Võ Thuần Minh cười lớn nhìn Diệp Nam chật vật lùi ra khinh thường nói: “Đúng thật là không biết lượng sức mình, ngươi tuy cũng là Địa Huyền nhất trọng nhưng bổn đại gia đây có Thiết Minh Giáp làm từ da của Thiết Minh Tê cho ngươi đánh đến tối cũng không thể làm ta bị thương được đâu”.

Đàm Thiên Huyền thấy Diệp Nam bị rơi vào thế hạ phong liền hướng sang Tử Uyên hỏi: “Chúng ta có nên xuống dưới giúp đám người kia hay không?”.

Tử Uyên ngạc nhiên nhìn sang Đàm Thiên Huyền cau mày nói: “Đầu óc ngươi có vấn đề à? Ngươi nghĩ ta là ai hả? Bổn công tử đây chính là cướp của cướp nha! Ngươi muốn hành hiệp trượng nghĩa thì xuống dưới đi ta không cản, nhưng đến lúc đó thì đừng gọi ta là sư phụ nữa!”.

Đàm Thiên Huyền uất ức không nói gì, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tử Uyên cũng không xuống đó làm anh hùng hiệp nghĩa gì đó nữa.

“Tiểu tử ngốc!”, Tử Uyên thấy vẻ mặt của Đàm Thiên Huyền thì không khỏi bật cười vươn tay xoa đầu hắn một cái rồi mắng.

Nhìn xung quanh thấy người của mình càng lúc càng rơi vào thế hạ phong, thương vong đã hơn quá nửa, hiện tại còn không đến mười người, Diệp Nam liền hướng Võ Thuần Minh cắn răng nói: “Võ Thuần Minh, bảo người của ngươi dừng lại, bọn ta rút lui để lại Thiết Vĩ Độc Hạt cho các ngươi”.

Võ Thuần Minh nhìn Diệp Nam bằng ánh mắt khinh bỉ nói: “Ngươi không thấy quyết định lúc này của ngươi đã quá muộn rồi sao? Hiện tại có rất nhiều người của ta đã nằm xuống, ngươi nghĩ ta nên ăn nói thế nào với vong linh của họ đây?”.

Diệp Nam hừ lạnh nói: “Ngươi muốn tài vật trên người bọn ta thì nói thẳng ra đi đừng có giả nhân giả nghĩa nữa, ngươi khiến ta cảm thấy rất buồn nôn”.

Võ Thuần Minh cười vô sỉ đáp: “Ngươi rất hiểu ý bổn lão gia, nếu biết như vậy thì nhanh chóng để lại hết tài bảo rồi cút đi!”.

Ấm ức trong lòng nhưng không còn cách nào khác, nhóm người của Diệp Nam lấy hết tài bảo trên người ra vứt lung tung trên đất rồi xoay người bỏ chạy.

Ngồi trên cây Đàm Thiên Huyền nhíu mày hỏi Tử Uyên: “Tại sao nhóm người kia lại vứt tài bảo ra rồi bỏ chạy?”.

Ngồi đung đưa hai chân Tử Uyên cười đáp: “Đã là con người thì sống hèn một chút cũng không có chuyện gì, chỉ cần giữ được cái mạng thì không sợ không có cơ hội báo thù”.

Ngưng một chút Tử Uyên lại nói tiếp: “Lựa chọn của đám người kia hoàn toàn hợp lý, nếu bọn chúng liều mạng chống trả thì cũng sẽ chết, cùng lắm kéo thêm được vài tên nữa đi cùng bầu bạn, nhưng như vậy quả thực không đáng. Còn nữa ai cũng biết Phong Yêu Cốc nguy hiểm đến mức nào, cho nên khi bọn họ vào đây có kẻ điên mới mang theo nhiều tài bảo. Cuối cùng bọn họ vứt tài bảo lung tung là bởi vì muốn kéo dài thời gian, như thế khiến cho đám người phía dưới phải tốn thêm thời gian thu thập giúp bọn họ có nhiều thời gian hơn một chút để bỏ chạy”.

Cuối cùng Tử Uyên nhếch môi cười nhẹ một cái rồi nói: “Con người sống hèn một chút cũng không sao, vô sĩ một chút cũng không vấn đề gì quan trọng nhất là bụng phải no, túi phải đầy tài bảo rồi sau đó muốn tính gì thì tính”.

Thấy nụ cười trên môi Tử Uyên, Đàm Thiên Huyền biết rằng đám cướp đường phía dưới sắp tới số rồi, hắn không nói gì nữa mà chuẩn bị phối hợp theo nàng.

Võ Thuần Minh cười hả hê nhìn đám người Diệp Nam bỏ chạy thật xa rồi mới ra lệnh cho đám thuộc hạ thu gom tài bảo. Gần một khắc sau xác Thiết Vĩ Độc Hạt đã bị đám người này lấy hết những phần có giá trị gom lại một chỗ cùng đống tài bảo của nhóm người Diệp Nam.

Ngay lúc này Tử Uyên thoáng cái đã đến trước mặt Võ Thuần Minh cười cười thô tục nói: “Đa tạ ngươi đã gom tài bảo lại giúp ta, hiện tại ngươi có hai lựa chọn một là tự phủi đít bỏ đi, hai là giúp hảo đồ đệ ta thư giãn gân cốt một chút!”.

Võ Thuần Minh thấy Tử Uyên còn khá trẻ lại nói chuyện vô cùng ngông nên cũng có chút è dè, sợ thế lực nào đó phía sau nàng không thể động tới được, trầm giọng hỏi: “Tiểu tử ngươi muốn gì?”.

Tử Uyên phì cười một cái rồi chỉ chỉ vào đám tài bảo nói: “Ngươi không thấy ta ban ngày ban mặt chặn đường cướp của mà lại hỏi ta muốn gì sao? Ta đương nhiên là muốn cướp rồi! Chỉ có điều bổn thiếu gia không những thích cướp tài mà còn cướp sắc nữa!”.

Đám người Võ Thuần Minh trợn mắt há mồm nhìn Tử Uyên, ở đây toàn là nam tử mà hắn lại nói những lời như thế nên khiến bọn chúng nghĩ nàng là...

“Phi phi, ta nói cướp sắc thì là cướp sắc, nhưng trong các ngươi chẳng kẻ nào có sắc hết, lão tử phi, muốn ta cướp ít nhất cũng phải như hắn”, vừa nói Tử Uyên vừa chỉ vào thanh niên tuấn tú mặc bạch y không biết xuất hiện từ lúc nào.

Bạch y nam tử cười khổ, hướng Tử Uyên đáp: “Vị huynh đệ này ta chỉ là đi ngang qua đây...”.

Không để cho bạch y nam tử nói hết câu Tử Uyên liền cười nham hiểm nói: “Không sao, không sao ta không thể phụ người hữu duyên được, lúc nào không đi lại lựa ngay lúc tiểu gia đang đánh cướp mà chui đầu vào vậy thì chịu cướp luôn đi”.

Đàm Thiên Huyền ở bên cạnh Tử Uyên không khỏi giơ ngón cái gật gù nói: “Vô sỉ! Sư phụ thật vô sỉ!”.

Sư đồ người tung kẻ hứng, Tử Uyên cười hì hì đáp: “Quá khen, quá khen, vô sỉ vốn đã là cái tội nhưng vô sỉ đến mức vượt qua cả cái tội mới là đỉnh cao”.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.