Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Diêu Nguyên

Tiểu thuyết gốc · 1601 chữ

“Tiểu tử đừng quá ngông cuồng! Võ Thuần Minh ta cướp người vô số chưa bao giờ bị kẻ nào đánh cướp, ngươi muốn cướp đồ trong tay của ta thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không”, Võ Thuần Minh tức giận hướng Tử Uyên gắt.

“Bản lĩnh? Trước giờ tiểu gia ta cướp người chỉ dựa vào thủ đoạn không cần bản lĩnh nha!”, Tử Uyên cười khẩy nhìn Võ Thuần Minh nói.

Giận đến mức đầu bốc khói, trước giờ Võ Thuần Minh chỉ thích dùng vũ lực về phương viên đấu khẩu này còn xa xa không bằng Tử Uyên.

“Tiểu tử thúi! Hôm nay lão tử sẽ cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dầy”, tức giận thét lên một cái Võ Thuần Minh vung cự phủ hướng thẳng Tử Uyên mà lao đến.

Cười lạnh một cái, Tử Uyên không hề có chút nào gọi là sợ hãi trước sự hung mãnh của Võ Thuần Minh, nàng chỉ lạnh nhạt nói một câu cục súc: “Tiểu Huyền Huyền đập hắn!”.

Đàm Thiên Huyền đứng bên cạnh chờ đợi giờ phút này đã lâu, trước giờ chỉ toàn đấm yêu thú hiện tại mới có cơ hội để đấm người.

Với tốc độ kinh người Đàm Thiên Huyền nhanh như chớp áp sát Võ Thuần Minh rồi bất ngờ tung quyền đấm hắn. Một quyền của Đàm Thiên Huyền ẩn chứa tầng tầng ám kình lách qua cự phủ đang chém xuống đấm thẳng vào ngực Võ Thuần Minh khiến hắn lùi lại mấy bước.

Võ Thuần Minh tuy bị chấn lùi nhưng áo giáp trên người hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, thấy vậy hắn liền cười nói: “Tiểu oa nhi ngươi còn non lắm, quyền vừa rồi tuy lực đạo rất mạnh nhưng còn chưa... Phốc”.

Đang nói bỗng nhiên Võ Thuần Minh liên tục phun ra máu, hai mắt trợn trắng ngã xuống chết ngay tại chỗ. Một quyền vừa rồi của Đàm Thiên Huyền trông không có gì nhưng đây chính là một quyền đoạt mạng mà Tử Uyên đã dạy cho hắn.

Cửu Trọng Bạo Liệt Quyền, tuy xuất quyền không có gì đặc biệt nhưng lúc tiếp xúc lại giải phóng đại lượng linh lực tạo thành chín lần trùng kích đánh vào lục phủ ngũ tạng của kẻ địch khiến hắn không kịp trở tay.

Hừ lạnh một cái nhìn thi thể Võ Thuần Minh nằm trên mặt đất Đàm Thiên Huyền khịt mũi khinh thường: “Chỉ được cái to mồm, ngay cả một quyền cũng không chịu nổi”.

Đám thủ hạ của Võ Thuần Minh từ sớm đã sợ vở mật bỏ chạy tứ tán chỉ còn lại bạch y nam tử vẫn đứng đó. Hắn nhìn Đàm Thiên Huyền ra chiêu liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc, rõ ràng không cảm nhận được huyền lực phát ra từ trên người Đàm Thiên Huyền nhưng vì sao một đấm vừa rồi lại mang đến cho hắn cảm giác uy hiếp đến như vậy.

Không nhịn được bạch y nam tử liền lên tiếng hỏi: “Ta là Bạch Diêu Nguyên tông chủ của Vạn Huyền Tông không biết có thể so vài chiêu với tiểu huynh đệ được hay không?”.

Đàm Thiên Huyền nhìn sang Tử Uyên một cái thấy nàng gật đầu thì cười đáp Bạch Diêu Nguyên: “Vậy Bạch tông chủ, xin mời!”.

Dứt lời Đàm Thiên Huyền lập tức dùng tốc độ cực đại tiếp cận Bạch Diêu Nguyên, không chịu kém cạnh Bạch Diêu Nguyên cũng gia tăng cước bộ, hai người nhanh chóng áp sát vào nhau, chỉ vài hơi thở liền giao thủ hơn mười chiêu.

Tốc độ cà phản ứng nhanh nhẹn của Bạch Diêu Nguyên khiến cho Đàm Thiên Huyền kinh ngạc, trước đây hắn luôn tự tinh vào tốc độ của mình chỉ thua kém Tử Uyên nhưng hiện tại hắn đã có một cái nhìn hoàn toàn khác.

Giao thủ với nhau hơn năm mươi chiêu Bạch Diêu Nguyên cũng phải công nhận Đàm Thiên Huyền không phải là người dễ đối phó, với tu vi Địa Huyền bát trọng của hắn nếu không dùng đến huyền lực rất có thể sẽ bại dưới tay Đàm Thiên Huyền.

Bạch Diêu Nguyên tung một chưởng ẩn chứa huyền lực hùng hậu đánh lui Đàm Thiên Huyền rồi nói: “Tiểu huynh đệ hiện tại ta sẽ chính thức đấu với ngươi”.

Dứt lời trên tay Bạch Diêu Nguyên bỗng nhiên nhiều thêm một cây trường thương, huyền lực trầm trọng chứa đầy thổ chi khí từ người hắn tỏa ra trấn áp Đàm Thiên Huyền.

Cảm thấy khó chịu một chút Đàm Thiên Huyền lập tức vận chuyển linh lực chống đỡ.

Linh lực của Đàm Thiên Huyền và huyền lực thổ thuộc tính của Bạch Diêu Nguyên va chạm nhau dữ dội, cả hai một lần nữa lại lao vào nhau.

Bạch Diêu Nguyên lần này ra tay trước, hắn quét thương một cái dưới mặt đất liền xuất hiện vô số cọc đá nhọn mọc lên hướng Đàm Thiên Huyền đánh tới.

Song quyền của Đàm Thiên Huyền lúc này được bao phủ bởi hàn băng và hỏa diễm, Thiên Sinh Quyết vận chuyển đến cực hạn khiến cho hữu quyền hỏa diễm bốc cháy mãnh liệt, tả quyền hàn băng chi khí lạnh thấu xương.

Ầm một cái Đàm Thiên Huyền tung ra một chiêu trong Băng Hỏa Thập Tam Thức, Liệt Hỏa Chưởng, sang bằng những cọc đá trước mặt rồi tiệp tục lao về phía Bạch Diêu Nguyên.

Trong ánh mắt Bạch Diêu Nguyên xuất hiện thêm một chút kinh ngạc nhưng lập tức biến mất, hai tay huy động thương trường thương tạo nên thương ảnh ngập trời hướng Đàm Thiên Huyền công đến.

Mỗi một đòn của Bạch Diêu Nguyên đều chứa đựng huyền lực hùng hậu khiến cho Đàm Thiên Huyền không thể trực tiếp đón đỡ phải chật vật tránh né để chờ đợi sơ hở phản công.

Lại qua hơn trăm chiêu linh lực của Đàm Thiên Huyền đã cạn kiệt, thể lực dần suy yếu cho nên tốc độ cũng giảm đáng kể, không tránh khỏi bị trúng mấy thương khiến cho cơ thể tê rần. Huyền giả Địa Huyền cảnh bình nếu phải chịu nhiều đòn như vậy đã sớm gục ngã từ lâu rồi.

Kể cả kinh nghiệm lẫn chiến lực của Bạch Diêu Nguyên đều vượt hơn Đàm Thiên Huyền, mặc dù chiêu thức của Đàm Thiên Huyền kì dị hắn chưa từng gặp lần nào nhưng chỉ cần duy trì đủ lâu, tiêu hao hết thể lực của đối phương thì phần thắng sẽ thuộc về hắn.

Tuy vậy nhưng Bạch Diêu Nguyên cũng chịu không ít đau khổ từ Đàm Thiên Huyền, mỗi khi đón đỡ một quyền của Đàm Thiên Huyền thì hai tay Bạch Diêu Nguyên nếu không bị lạnh cóng thì cũng muốn bỏng vì nhiệt độ quá cao, mặc dù Địa Huyền cảnh có thể phóng xuất huyền lực hộ thân nhưng lại không ngăn cản được bao nhiêu.

Nhân cơ hội Đàm Thiên Huyền suy yếu Bạch Diêu Nguyên đánh ra một thương khiến hắn bay đập vào một góc cây.

Thu thương lại không tiếp tục truy kích nữa Bạch Diêu Nguyên chậm rãi nói: “Chiến lực của tiểu huynh đệ thật sự là rất mạnh, ta có thể thắng được tiểu huynh đệ một phần cũng nhờ may mắn, nếu tiểu huynh đệ có hứng thú gia nhập Vạn Huyền Tông của ta thì Bạch mỗ đây luôn sẵn lòng chào đón...”.

Tiếp đón những lời khách khí của Bạch Diêu Nguyên là một cú đấm như trời giáng vào mặt. Bạch Diêu Nguyên hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của người đã tung ra cú đấm kia, hắn chỉ kịp nghe thấy: “Đón cái mã tiên sư nhà ngươi! Này thì dám đánh tiểu Huyền Huyền nhà ta này!”.

Trong khi hai người đang so đấu Tử Uyên không biết từ đâu chui ra đấm túi bụi vào mặt Bạch Diêu Nguyên. Một đấm đầu tiên của nàng liền khiến cho Bạch Diêu Nguyên trời đất quay cuồng ngã vật ra đất. Không buôn tha, nàng tiếp tục leo lên người hắn cứ nhắm vào mặt mà đấm, đấm liên tục không ngừng nghĩ, nàng vừa đấm vừa mắng: “Tên khốn ngươi dám đả thương tiểu Huyền Huyền nhà ta, ngươi đánh hắn một cái ta liền đấm ngươi mười cái, ta đấm, ta đấm, đấm, đấm, đấm,...”.

Một lúc sau dưới sự hung hãn đánh đập của Tử Uyên, Bạch Diêu Nguyên đã chính thức trở thành đầu heo, cả khuôn mặt sưng húp nhìn không ra là ai nữa. Thở ra nột hơi Tử Uyên tiếc nuối đứng dậy giẫm cho hắn thêm mấy cái sau đó mới chịu dừng tay.

Đàm Thiên Huyền chật vật đứng dậy, hắn biết Bạch Diêu Nguyên không phải là người xấu lại thấy Tử Uyên hung hăn đánh người như thế tuy không đành lòng nhưng hắn cũng không muốn nếm thêm quyền cước của nàng nên chỉ đành ngó lơ giả vờ như không thấy gì.

Sau khi đánh đấm đã tay Tử Uyên xem xét thương thế Đàm Thiên Huyền thấy không có gì nghiêm trọng thì cười nói: “Tiểu Huyền Huyền vất vã cho ngươi rồi lần thu hoạch này cũng không tệ, sau khi trở về ta bảy người ba cứ vậy phân chia”.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.