Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Bảy Ngươi Ba

Tiểu thuyết gốc · 1568 chữ

Thoáng cái đã thu thập hết tài bảo, Tử Uyên lại nhìn sang Bạch Diêu Nguyên đang nằm dài trên đất chẳng khác nào xác chết cười hì hì nói: “Ngươi cũng tính là một món chiến lợi phẩm đi, dù sao thì ngươi cũng có ích để Tiểu Huyền Huyền thư giản gân cốt cũng tạm ổn”.

Mặc cho Bạch Diêu Nguyên rên ư ư trên mặt đất như đang muốn nói cái gì đó, Tử Uyên cứ thế nắm một chân của hắn rồi kéo đi như kéo thi thể của một đầu hung thú không hơn không kém.

Ba người tiếp tục tiến sâu vào trong Phong Yêu Cốc, diện tích của Phong Yêu Cốc tuy không thể nói là vô cùng lớn nhưng cũng không thể nói là nhỏ, bởi vì hai ngọn núi bao lấy Phong Yêu Cốc thật sự rất lớn, lớn đến nổi khó có thể tưởng tượng được.

Trời tối dần, Tử Uyên quyết định nghỉ lại một đêm dưới gốc cây đại thụ gần một con suối nhỏ. Nàng lấy ra một khối thịt lớn đưa cho Đàm Thiên Huyền làm bữa tối còn bản thân thì chỉ nói một câu: “Tiểu Huyền Huyền trông chừng hắn, vi sư muốn đi tắm rửa”, sau đó nàng xoay người đi khuất dạng vào bụi rậm um tùm.

Bạch Diêu Nguyên thấy Tử Uyên đi khỏi thì mới dám mở miệng nói chuyện: “Tiểu huynh đệ, vị sư phụ của ngươi thật là quái dị, có thật là hắn ta thích nam nhân không? Hắn có làm gì ngươi chưa? Cảm giác thế nào hả?”.

Đang nướng thịt mà nghe câu hỏi của Bạch Diêu Nguyên khóe môi Đàm Thiên Huyền không khỏi giật lên mấy cái rồi thở dài nói: “Bạch tông chủ không biết nên nói với ngươi thế nào nhưng ngươi nên hy vọng sư phụ của ta thích nam nhân, nếu người mà thích nữ nhân thì đó mới là chuyện đáng tiếc đấy. Còn về chuyện có làm gì ta không thì cũng khá thường xuyên đấy cứ hai hay ba ngày thì lại bị”.

Trong đầu Bạch Diêu Nguyên hiện lên vài hình ảnh không được trong sáng cho lắm, hắn nhe răng cười hỏi: “Thật sự vậy sao? Thế nào? Tiểu huynh đệ cảm thấy thế nào? Có sướng không?”.

Trợn tròn mắt nhìn Bạch Diêu Nguyên, Đàm Thiên Huyền nhạc nhiên hỏi: “Bạch tông chủ ngươi bị đánh đến phát nghiện rồi sao? Cứ hai ba ngày lại bị sư phụ đấm cho một trận ngươi nghĩ sướng lắm sao?”.

Bạch Diêu Nguyên biết mình bị hố to rồi nên cười gượng đổi chủ đề: “Sư phụ ngươi thật ra có tu vi gì? Tại sao lúc hắn tiếp cận ta, ta lại không có chút cảm ứng nào? Có phải tu vi của hắn đã đạt đến Thiên Huyền rồi không?”.

Đàm Thiên Huyền lắc đầu đáp: “Chuyện đó ta không biết, nhưng có lẽ có thể đối phó với Thiên Huyền”.

Hơn một khắc sau thịt vừa chín tới, mùi thơm ngào ngạt xông lên mũi, Đàm Thiên Huyền đưa một xiên thịt cho Bạch Diêu Nguyên rồi nói: “Đây là thịt của Bạch Mao Cự Viên được thêm gia vị đặc chế của sư phụ ta ngươi ăn một lần thì không thể quên được đâu”.

Bạch Diêu Nguyên tiếp nhận xiên thịt hít một hơi rồi sau đó ngay lập tức cắn lây cắn để nhai cật lực quên mất phong phạm của một tông chủ.

Phun ra một ngụm trọc khí, Bạch Diêu Nguyên quệt miệng còn bóng mỡ nhìn đàm Thiên Huyền hỏi: “Tiểu huynh đệ, sư phụ ngươi còn trẻ như thế mà tu vi rất cao, ngươi có nghĩ hắn là một lão già thành tinh không?”.

Đàm Thiên Huyền lắc đầu nói: “Ngươi cũng không tự nhìn lại mình đi, có khi nào ngươi cũng là một lão bất tử?”.

Bạch Diêu Nguyên nghe vậy thì cười đáp: “Không giấu gì tiểu huynh đệ, ta đúng thật là thừa sức để làm gia gia ngươi rồi đấy, lão phu đã gần thất tuần rồi, chuyện là lúc còn trẻ ta vận khí phải nói vô cùng nghịch thiên, trời xui đất khiến chiếm được tiên cơ tìm được một động phủ, bên trong động phủ có được một đại kỳ ngộ, trong số đó có một viên đan dược từ thời thượng cổ gọi là Trú Nhan Đan”.

Nói đến đây Bạch Diêu Nguyên ho khan một tiếng rồi nói tiếp: “Lúc đấy lão phu quả thật không biết đó là đan dược gì cứ vậy mà nuốt vào, mãi tận sau này mới biết đó là Trú Nhan Đan chuyên dùng để bảo tồn nhan sắc cho nữ giới...”.

Đàm Thiên Huyền thở dài một hơi rồi đứng dậy cung kinh chấp tay xá Bạch Diêu Nguyên một cái, lắc đầu nói: “Tiểu tử bái phục Bạch tông chủ, nếu không may đó là độc dược thì ngài phải làm sao?”.

“Ehem!”, Bạch Diêu Nguyên hằng giọng một cái liền đổi chủ đề: “Thôi bỏ qua đi, tiểu huynh đệ ngươi có nghĩ giống ta không? Sư phụ ngươi là một lão bất tử sống trên trăm năm!?”.

Đàm Thiên Huyền chưa kịp trả lời thì liền có một giọng nói vang lên sau lưng hắn: “Ngươi có giỏi thì nói lại lần nữa cho ta nghe xem!?”.

Nhìn về phía phát ra âm thanh vừa ngân vừa trong trẻo, Bạch Diêu Nguyên không khỏi đứng hình mất mấy giây. Tử Uyên vừa mới tắm xong, nàng mặc một bộ y phụ màu làm, mái tóc đen dài vẫn còn đọng lại vài giọt nước, khuôn mặt xinh đẹp không còn ẩn dưới lớp dịch dung nữa mà hoàn toàn bại lộ trước mắt Bạch Diêu Nguyên.

Qua mấy mươi năm cuộc đời Bạch Diêu Nguyên đã từng nhìn thấy qua không biết bao nhiêu mỹ nữ nhưng nhan sắc của họ đều phải chào thua trước vẻ đẹp khó có thể cưỡng lại được của nàng. Bạch Diêu Nguyên bị dung mạo của nàng khiến cho không thể nói nên lời, cứ mãi lấp bấp một chữ: “Ta...”.

Tiến lại tùy tiện lấy một xâu thịt Tử Uyên thong thả ngồi xuống rồi cười hỏi: “Ngươi vừa rồi nói ta là gì? Ta là lão bất tử à? Hay ta là lão quái vật?”.

Bạch Diêu Nguyên nghẹn họng không biết nói gì thì Đàm Thiên Huyền liền lên tiếng giải vây: “Sư phụ, người đừng đùa Bạch tông chủ nữa”.

Liếc nhìn Đàm Thiên Huyền một cái làm cho hắn lạnh cả người, Tử Uyên lại quay sang Bạch Diêu Nguyên hừ lạnh nói: “Nếu ngươi đã gọi ta là lão quái vật thì từ giờ cứ gọi ta là lão nải nải đi”.

Bạch Diêu Nguyên sửng người một chút rồi lắc đầu ngao ngán đáp: “Tiểu cô nương đừng đùa, là ta sai, là ta sai, ta không nên trông mặt mà bắt hình dong”.

Không quan tâm, Tử Uyên cười cười đáp: “Tính ra ngươi nói cũng không sai ta sống đên nay cũng gần trăm ức vạn năm rồi”.

“Trăm ức vạn năm? Còn lâu đời hơn cả Huyền Linh? Không thể nào!”, Bạch Diêu Nguyên hoàn toàn không tin tưởng nói.

Cười hì hì thích thú nhìn biểu cảm của Bạch Diêu Nguyên, Tử Uyên lắc đầu nói: “Đùa ngươi thôi, năm nay ta chỉ mới mười tám không hơn không kém”.

Phun ra một ngụm trọc khí, Bạch Diêu Nguyên nhẹ nhõm hướng Tử Uyên nói: “Ta là Bạch Diêu Nguyên tông chủ Vạn Huyền Tông, không biết nên xưng hô với tiểu cô nương như thế nào?”.

“Gọi ta Tử Uyên là được rồi”, Tử Uyên hời hợt đáp.

Suy nghĩ một chút Bạch Diêu Nguyên lên tiếng đề nghị: “Tử Uyên cô nương lần này ta tiến vào Phong Yêu Cốc là để tìm Kim Nguyên Thảo nhưng nghe nói nơi đó vô cùng hung hiểm gốc linh thảo này được bảo hộ bởi một đầu yêu soái, không biết cô nương có thể giúp ta lấy gốc linh thảo này không, Bạch Diêu Nguyên nhất định sẽ cảm...”.

Không để Bạch Diêu Nguyên nói hết câu Tử Uyên đã nhào đến trước mặt hắn, hai mắt sáng rực, một tay túm lấy cổ áo, một tay huơ huơ nắm đấm trước mặt hắn cười hung ác nói: “Ngươi dẫn đường, ta đập yêu thú, xong việc ta bảy ngươi ba. Thế nào hả?”.

Bị Tử Uyên đập cho một trận đến giờ Bạch Diêu Nguyên vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh khi đó, hiện tại lại bị nàng đe dọa hắn chỉ biết ấm ức gật đầu.

Thả tay, Tử Uyên cười duyên nói: “Rất tốt! Biết hợp tác như vậy là vô cùng hợp ý ta”.

Kim Nguyên Thảo là một trong ba loại chủ dược để luyện chế Ngưng Nguyên Đan giúp đột phá Kim Đan, hiện tại trong Hắc Diệu đã có hai loại chủ dược cùng với phụ dược chỉ còn thiếu Kim Nguyên Thảo liền có thể luyện chế Ngưng Nguyên Đan để đột phá Kim Đan Kỳ, chính vì vậy mà Tử Uyên không thể nào từ bỏ cơ hội có một không hai này được.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.