Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giác Yêu Lang

Tiểu thuyết gốc · 1439 chữ

Sáng sớm ngày hôm sau trước khi hai người Đàm Thiên Huyền và Bạch Diêu Nguyên thức dậy, Tử Uyên đã một lần nữa dịch dung giống như hôm trước.

Từ trên ngọn cây cao nhảy xuống, tiếp đất một cách vô cùng nhẹ nhàng, Tử Uyên hướng hai người còn đang say ngủ hằng giọng một cái rồi nói: “Hai con sâu lười các ngươi mau tỉnh dậy, đến lúc đi tìm Kim Nguyên Thảo thảo rồi!”.

Thấy hai người không có phản ứng gì Tử Uyên cười nhạt một cái rồi chậm rãi tiến lại gần Đàm Thiên Huyền trước. Chỉ nghe ‘bịch’ một cái Đàm Thiên Huyền đã lãnh trọn một cước của nàng bay dính vào gốc cây gần đó.

Bạch Diêu Nguyên nghe thấy tiếng động lạ lập tức tỉnh dậy nhưng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra liền cảm thấy bụng mình đau nhói rồi cả thân bể bị hất tung lên đập vào một gốc cây mới rơi xuống.

Nhìn hai người thê thảm bò dậy Tử Uyên cười lạnh nói: “Hai con sâu lười các ngươi ngày mai mà còn dậy trễ hơn ta mỗi người ăn thêm một cước”.

Khổ sở bò dậy nhưng cả hai người không ai dám lên tiếng kháng nghị. Chỉnh sửa y phục lại một chút rồi ba người bắt đầu lên đường dưới sự hướng dẫn của Bạch Diêu Nguyên.

Trên đường đi Bạch Diêu Nguyên và Đàm Thiên Huyền đi trước còn Tử Uyên thì thong thả cất bước theo sau. Nhân lúc Tử Uyên không để ý Bạch Diêu Nguyên ghé tai hỏi nhỏ Đàm Thiên Huyền: “Thiên Huyền tiểu huynh đệ ta vẫn luôn thắc mắc vì sao ngươi lại có thể chịu được một sư phụ như vậy?”.

Đàm Thiên Huyền cười cười nhỏ giọng đáp: “Sư phụ ta tuy hơi ngang ngược một chút, đôi lúc cũng rất vô sỉ đê tiện nhưng người lại không bao giờ bỏ mặt ta, luôn dạy cho ta những thứ cần thiết nhất, không những thế ta còn...”.

Đến đây Đàm Thiên Huyền không tiếp tục nói nữa bởi vì trong lòng hắn không cho phép hắn nói ra điều đó. Tuy Đàm Thiên Huyền không nói nhưng Bạch Diêu Nguyên cũng thừa biết hắn nghĩ gì, lịch luyện gần bảy mươi năm của Bạch Diêu Nguyên đâu phải chỉ để trang trí.

Vỗ vỗ vai Đàm Thiên Huyền, Bạch Diêu Nguyên cười khà khà nói: “Tiểu tử ngươi may mắn gặp người trước, nếu đổi lại là ta ta cũng nhất định lựa chọn như ngươi...”.

Ba người tiếp tục tiến sâu về hướng tây nam, cứ như vậy đã đi được hơn hai ngày đường. Mọi người đi một cách thông thả chứ không gấp gáp, trên đường Tử Uyên còn dừng lại thu thập một ít linh thảo mọc trong những bụi rậm hốc cây gần đó.

Lại đi thêm nửa ngày, cuối cùng trước mặt ba người cũng xuất hiện một sơn động khổng lồ, chỉ tính riêng phần miệng hang đã cao hơn ba trượng.

Bạch Diêu Nguyên nhìn cửa động không khỏi chùng bước nói: “Bên trong chính là nơi hạ lạc của Kim Nguyên Thảo, nhưng mà có điều cái của động này có vẻ to quá khổ so với tưởng tượng của ta rồi”.

Tử Uyên cảm nhận thấy bên trong quả thật có một đầu yêu thú rất cường đại, ngay cả nàng cũng không chắc có thể đánh bại nó. Nhắm mắt ngưng thần suy nghĩ một chút cuối cùng Tử Uyên quyết định bản thân sẽ dụ đầu yêu thú kia đi xa còn hai người Bạch Diêu Nguyên và Đàm Thiên Huyền sẽ tiến vào trong động tìm kiếm Kim Nguyên Thảo.

Nghĩ là làm, Tử Uyên gọi hai người lại nghiêm giọng phân phó: “Tiểu Huyền Huyền sau khi ta dụ đầu yêu thú kia đi ngươi và Bạch tông chủ lập tức vào trong động hái linh thảo, ta không biết có thể cầm chân nó được bao lâu vì vậy các ngươi làm việc cũng phải nhanh tay một chút”.

Dứt lời Tử Uyên liền vận khời Ám Ảnh Phù Vân Bộ lao vào hang động. Vừa vào trong Tử Uyên đã nhìn thấy thật sâu phía trong có ánh sáng màu vàng kim chiếu ra qua mấy khe hở nhỏ, nàng dám khẳng định đó chắc chắn là Kim Nguyên Thảo. Tuy rất muốn đi vào để lấy nhưng lối đi lại bị một con vật khổng lồ cản mất, nó nằm cuộn tròn lại làm cho nàng không thể thấy rõ hình dáng.

Tử Uyên cười gian một cái rồi tung cước sút thật mạnh vào con vật, mặc kệ cho nó có là con gì nàng cũng không ngần ngại mà tung cước.

Phía bên ngoài chỉ mấy hơi thở sau khi Tử Uyên tiến vào bên trong hang liền vang lên tiếng động kinh hồn, Đàm Thiên Huyền và Bạch Diêu Nguyên lại thấy nàng nhanh chóng lao ngược trở ra, đuổi theo nàng là một đầu Độc Giác Yêu Lang với thân hình khổng lồ, cao gần ba trượng.

“Nhân loại chán sống? Ngươi dám đá ta?”, giọng nói ồm ồm phát ra từ miệng của Độc Giác Yêu Lang mang theo sự trấn áp linh hồn đánh về phía Tử Uyên.

Linh hồn của Tử Uyên vốn là cảnh giới Tiên Đế nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng nhưng Đàm Thiên Huyền và Bạch Diêu Nguyên thì lại khác, họ hoàn toàn không kịp phòng bị, tuy chỉ bị chút ảnh hưởng nhưng lại khiến cho tay chân bủn rủn khó thở vô cùng. Đây chính là sự khác biệt rõ ràng về mặt thực lực.

Tử Uyên hừ lạnh một cái đánh nát công kích linh hồn của Độc Giác Yêu Lang rồi nói: “Tiểu lang ngươi đừng có hăm dọa ta, trên đời này ta ghét nhất là bị kẻ khác hăm dọa”.

“Khà khà khà,... Nhân loại cuồng ngạo hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng!”, Độc Giác Yêu Lang cười lớn ngạo nghễ nói.

Không muốn nhiều lời thêm nữa Tử Uyên huy động hai tay kết thủ ấn, dưới chân nàng lập tức xuất hiện một pháp trận quỷ dị nhanh chóng mở rộng ra bao phủ khuôn viên trăm dặm.

Khóe miệng Tử Uyên khẽ nhếch lên, trong phạm vi pháp trận mây đen ùng ùng kéo đến, lôi điện trên bầu trời ầm ầm rầm rú dọa cho yêu thú xung quanh bỏ chạy tán loạn.

Nhìn tràng cảnh xung quanh Độc Giác Yêu Lang không khỏi cau mày lên tiếng: “Nhân loại kia ngươi đang làm gì? Trước giờ ta chưa từng nghe thấy kẻ nào có thể gọi lôi điện đến”.

Cười nhạt một cái Tử Uyên lạnh lùng đáp: “Ngươi chưa thấy không tương đồng với việc không ai có thể, ngươi đừng cho bản thân sống lâu thì có thể khinh thường kẻ khác, hôm nay ta sẽ biến ngươi thành ‘tiểu cẩu nướng sét’, cho ngươi cảm nhận được cảm giác lôi điện oanh tạc là như thế nào”.

Hai tay khẽ động, Tử Uyên lập tức huy động pháp trận dẫn lôi điện từ trên trời oanh tạc xuống người Độc Giác Yêu Lang như mưa. Lôi điện tuy bá đạo nhưng da của Độc Giác Yêu Lang cũng không phải muốn xuyên là xuyên qua được, ngay cả lôi điện cũng không thể gây ra thương tích quá lớn trên người nó. Mặc dù vậy nhưng Độc Giác Yêu Lang vẫn phải ăn trái đắng dưới tay Tử Uyên, đầu óc nó bị đánh cho choáng váng kêu lên ong ong, dưới làn mưa lôi điện dầy đặc nó khó lòng mà đứng dậy nổi.

Bạch Diêu Nguyên thấy Độc Giác Yêu Lang bị Tử Uyên trấn áp thì không khỏi hít một ngụm lãnh khí, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy con người vó khả năng huy động lôi điện như thế.

Vỗ vai Bạch Diêu Nguyên một cái kéo hắn về thực tại Đàm Thiên Huyền trầm giọng nói: “Bạch tông chủ đừng đứng ngây ra đó nữa mau vào lấy Kim Nguyên Thảo thôi sư phụ ta không thể cầm chân nó quá lâu đâu”.

Được Đàm Thiên Huyền đề tỉnh Bạch Diêu Nguyên cười khổ một cái rồi nói: “Ta bị tiểu sư phụ của ngươi dọa ngốc rồi, đi thôi, nhanh vào lấy Kim Nguyên Thảo rồi chuồn nhanh!”.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.