Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh Thảo Tới Tay

Tiểu thuyết gốc · 1766 chữ

Đàm Thiên Huyền và Bạch Diêu Nguyên nhân cơ hội Độc Giác Yêu Lang bị lôi điện đập cho đầu choáng mắt hoa không còn ý thức mà nhanh chóng lẻn vào trong động.

Không gian bên trong động khá rộng nhưng hai người vừa bước vào lập tức nhìn thấy phía cuối hang động có ánh sáng kim sắc phát ra. Không chần chừ, cả hai dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng vào trong.

Trước mặt hai người là bốn gốc Kim Nguyên Thảo cao chừng nửa thước tỏa ra mùi linh thảo thơm ngào ngạc. Theo như định ước Bạch Diêu Nguyên chỉ lấy một gốc, còn lại ba gốc Đàm Thiên Huyền nhanh chóng thu vào trong túi, bọc lại cẩn thận.

Nhìn xung quanh có khá nhiều khoáng vật cùng một ít linh thảo khác Đàm Thiên Huyền biết Tử Uyên rất thích những thứ này nên cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt liền nhanh chóng thu thập.

Ở bên ngoài, Tử Uyên rất nhanh đã hao tổn hơn một nửa nguyên lực, việc huy động Tụ Lôi Trận tiêu hao vô cùng lớn đối vơi tu vi hiện tại của nàng.

Lôi điện giảm đi Độc Giác Yêu Lang cũng từ từ khôi phục lại, nó cuồng bạo rống lên một tiếng vang trời rồi điên cuồng lao về phía Tử Uyên. Thân hình Độc Giác Yêu Lang như một tòa núi nhỏ đập vào thân thể Tử Uyên, đánh nàng bay ra xa hơn trăm trượng.

Tử Uyên bị đánh bay, không còn ai khống chế Tụ Lôi trận, mây đen cũng vì thế mà nhanh chóng tản đi.

Khóe miệng ứa ra một vệt máu nhỏ, Tử Uyên hơi thở nặng nề đứng dậy, vừa rồi không phải nàng cố tình không né mà là không thể né được bởi vì sức lực của nàng đã bị hao mòn rất nhiều, nàng hiện tại đang vô cùng suy yếu.

Lau vệt máu trên khóe môi, Tử Uyên nghiến răng thầm nhủ: “Hiện tại muốn đấu với tiểu cẩu khổng lồ này thật sự quá chênh lệch, trong Hắc Diệu quả thật có rất nhiều tiên bảo nhưng với tu vi bây giờ của ta hoàn toàn không thể điều động được, chỉ còn cách dùng ngự kiếm thuật cầm chân nó một lúc nữa mà thôi, nếu hai người kia còn không mau lên thì ta cũng bất lực”.

Mười hai thanh phi kiếm dưới sự thúc giục của Tử Uyên nhanh chóng xuất hiện bao bọc xung quanh nàng. Hai tay thuần thục kết thủ ấn, phi kiếm dưới sự điều động của nàng lập tức công về phía Độc Giác Yêu Lang.

Phẩm cấp của những thanh phi kiếm này không được cao lắm vì chúng cũng chỉ được luyện chế từ những tài liệu phổ thông mà Tử Uyên thu thập được trên Huyền Linh. Chính vì vậy mà cảm giác của Độc Giác Yêu Lang khi bị những thanh phi kiếm này đánh trúng cũng tương tự như muỗi đốt inox hoàn toàn không hề có cảm giác.

Tuy vậy nhưng nếu lấy que tâm đâm vào mắt hay lưỡi thậm chí đâm vào dưới móng tuy không phải chí mạng nhưng cũng thừa sức khiến cho người khác đau nhức không thôi. Tử Uyên chính là muốn làm như vậy, nàng thúc giục phi kiếm nhắm đến những vị trí yếu hại mà công kích làm cho Độc Giác Yêu Lang chật vật không thôi.

Cảm giác hiện tại của Độc Giác Yêu Lang như đang ở giữa một bầy muỗi đang chờ chực đốt nó, chỉ cần lộ ra sơ hở lập tức bị công kích ngay. Mặc dù chỉ cần một cái đập xuống liền có thể đánh nát một thanh phi kiếm như đập chết một con muỗi không hơn không kém nhưng nếu đập bên phải thì bên trái sẽ lộ ra sơ hở lúc này ngay lập tức sẽ bị phi kiếm cắm vào, dù không gây ra thương tích lớn nhưng cũng khiến Độc Giác Yêu Lang đau khổ không thôi.

Độc Giác Yêu Lang bạo nộ rống lớn: “Nhân loại chết tiệt hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi!”.

Mắt thấy Độc Giác Yêu Lang cuồng nộ lao thẳng về phía mình Tử Uyên mặc kệ không thèm suy nghĩ nhanh chóng dừng công kích rồi xoay người bỏ chạy, nàng vừa chạy vừa thét lớn: “Tiểu cẩu cẩu là ta sai rồi! Ngươi cứng quá để hôm khác mài đao sắt hơn lại đến tìm ngươi!”.

“Nhân loại vô sỉ!”, Độc Giác Yêu Lang lại rống lên một tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo nàng, cả hai rất nhanh liền khuất dạng.

Không lâu sau đó Đàm Thiên Huyền và Bạch Diêu Nguyên lén lút ra khỏi hang. Không thấy sự hiện diện của Tử Uyên cũng như Độc Giác Yêu Lang khiến cho cả hai có chút hoang mang. Bạch Diêu Nguyên với kinh nghiệm của mình liền nhanh chóng hiểu ra, ngay lập tức hướng Đàm Thiên Huyền trầm giọng nói: “Có lẽ sư phụ ngươi đã dẫn dụ Độc Giác Yêu ra xa nơi này để chúng ta có thời gian rời đi, nếu còn không đi nhanh lên thì công sức của sư phụ ngươi xem như bỏ sông bỏ biển”.

Thực sự nếu để Tử Uyên nghe được nàng nhất định sẽ mắng thẳng vào mặt hắn: “Dụ cái gia phả nhà hai tên chết giẫm các ngươi, có mấy gốc linh thảo cũng lấy không xong hai lão nương bị rượt chạy không kịp thở luôn”.

Nữa canh giờ sau Đàm Thiên Huyền và Bạch Diêu Nguyên đã rời đi khá xa, cả hai quyết định tạm trú vào một hốc cây lớn chờ đợi tin tức của Tử Uyên. Mặc dù không biết Tử Uyên có thể tìm được mình không nhưng Đàm Thiên Huyền vẫn tin tưởng nàng định sẽ đến.

Một ngày rồi lại một ngày trôi qua vẫn chưa thấy bóng dáng của Tử Uyên đâu Bạch Diêu Nguyên sốt ruột hướng Đàm Thiên Huyền đề nghị: “Tiểu huynh đệ hay là chúng ta tách ra tìm sư phụ của ngươi đi”.

Mặc dù rất muốn nhưng Đàm Thiên Huyền vẫn kiên quyết lắc đầu đáp: “Không được, hiện tại chúng ta không thể tùy tiện đi loạn được, nếu không may gặp phải yêu thú cấp yêu soái thì không phải ta và Bạch tông chủ có thể chống lại được”.

Chợt trong bụi rậm gần đó vang lên tiếng xào xạc thu hút toàn bộ sự chú ý của hai người, Đàm Thiên Huyền và Bạch Diêu Nguyên lập tức đề cao cảnh giác đến cực độ, nếu có thứ gì đó nguy hiểm xuất hiện thì thân ai nấy lo, kẻ nào thoát được thì may cho kẻ đó.

Nhưng có vẻ cả hai đã lo lắng thái quá, từ trong bụi rậm một thân ảnh quen thuộc bước ra, thân ảnh ấy không ai khác ngoài Tử Uyên, chỉ có điều nàng lúc này trông vô cùng chật vật, quần áo tả tơi, trên người đầy vết bùn đất, đầu tóc rối bời.

Đàm Thiên Huyền thấy vậy liền chạy lại đỡ nàng, lo lắng hỏi: “Sự phụ có sao không?”.

Ngay lập tức đáp lại Đàm Thiên Huyền là một cú móc trời giáng, đấm hắn dính vào gốc cây gần đó. Tử Uyên nhìn Đàm Thiên Huyền hừ lạnh nói: “Ngươi mù sao? Thấy ta như thế này còn hỏi có sao không. Ngươi thử xem bị chó rượt liên tục ba ngày xem có sao không? Đúng là vô dụng!”.

Bạch Diêu Nguyên thấy vậy bất bình hướng Tử Uyên nói: “Tiểu nha đầu sao ngươi lại đánh hắn? Hắn cũng vì quan tâm ngươi nên mới hỏi thế...”.

Không để Bạch Diêu Nguyên nói dứt câu Tử Uyên liền ngắt ngang: “Quan tâm cái gia phả nhà hắn, mắt thấy ta như thế này còn không đi lấy nước cho ta tắm tệ nhất thì cũng phải nướng thịt cho ta ăn, như vậy còn có ý nghĩa hơn. Ta hỏi ngươi mấy cái lời vô dụng như vậy có giúp ta sạch hơn không? Có giúp ta no bụng không? Ta biết ngươi là người trượng nghĩa nhưng lão nương đây không hề nói lão nương là người tốt, nếu ngươi không có giá trị với ta thì ta đã sớm tiễn ngươi lên bàn thờ từ lâu rồi có biết không? Đừng có đứng đó mà lên mặt với lão nương!”.

Mặc dù Tử Uyên trông vô cùng tơi tả, nhưng sức uy hiếp từ lời nói của nàng hoàn toàn không giảm chút nào.

Đàm Thiên Huyền mặc dù trông như bị đánh vô cùng thê thảm nhưng hoàn toàn không có chút thương tổn nào, hắn biết Tử Uyên thường hay đánh hắn là muốn kiểm tra xem hắn luyện thể đạt đến cường độ nào rồi chứ hoàn toàn không có ác ý.

Chậm rãi bò dậy Đàm Thiên Huyền cười khổ hướng Bạch Diêu Nguyên nói: “Bạch tông chủ không cần quan tân đến ta, sự phụ sẽ không giết ta đâu, nếu người giết ta thì sẽ không có ai nướng thịt mỗi ngày cho người ăn đâu”.

Bạch Diêu Nguyên không biết nên nói gì với hai sư đồ cổ quái này nữa, hắn chỉ có thể tức giận một mình, hừ một tiếng rõ to rồi xoay người giận dỗi tìm một góc ngồi dưỡng thần.

Đàm Thiên Huyền cười khổ nhìn Bạch Diêu Nguyên, hắn rất muốn an ủi Bạch Diêu Nguyên nhưng lại không dám hắn sợ Tử Uyên lại nổi nóng thì sẽ có đại sự xảy ra. Hiện tại nếu muốn dụ dỗ Tử Uyên chỉ còn một cách duy nhất chính là bày hết linh thảo và khoáng thạch trước mặt nàng.

Thấy đám linh thảo kia hai mắt Tử Uyên như sáng rực lên, nàng quên mất chuyện vừa rồi, cười vui vẻ ôm Đàm Thiên Huyền một cái rồi nói: “Tiểu Huyền Huyền làm tốt lắm, vi sư nhất định sẽ trọng trưởng cho ngươi!”.

Không nói nhiều thêm nữa, Tử Uyên không thèm quan tâm đến bộ dạng hiện tại của mình mà thu hết tất cả linh thảo cùng khoáng vật sau đó liền đi vào hốc cây, nàng chỉ ném lại một câu: “Tiểu Huyền Huyền hộ pháp cho ta, ta phải luyện đan!”.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.