Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Cần Cảm Ơn

Tiểu thuyết gốc · 2051 chữ

Một mình len lõi qua những con phố tập nập của thành phố Thiên Hoa nằm ở phía nam Đại Việt Quốc, Mạc Quân thấy đâu đâu cũng treo những tấm bảng quảng cáo lớn, những poster của các ngôi sao giải trí nổi tiếng, những cửa hàng thì đông nghẹt người.

Thiên Hoa là thành phố thương mại lớn nhất Đại Việt Quốc, nơi đây dân cư vô cùng đông đúc, là nơi ở của các đại gia tộc kinh doanh lớn. Đời sống người dân tại thành phố Thiên Hoa rất cao, vì là trung tâm thương mại nên công việc chính của mọi người ở đây đều là kinh doanh thương mại và giải trí.

Thở dài một hơi, Mạc Quân tự nhủ: “Đúng thật là không nơi nào giống nơi nào, trong khi ở Tiên Giới mọi người chém giết lẫn nhau để tranh đoạt tài nguyên tu luyện cầu trường sinh, còn nơi đây người ta lại quan tâm đến vật chất phàm tục, ta thân là một tu chân giả nên có chút không quen với sinh hoạt của con người tại địa cầu, họ thật sự quá nhàm chán”.

Tiếp tục tiến về phía trước, sau khi đi vào một ngõ hẻm được một lúc Mạc Quân đột nhiên nghe thấy tiếng chào hàng ở phía xa xa: “Bà con cô bác ghé vào đây xem, bán linh phù đây, bán linh phù đây! Linh phù này là của sư phụ ta Thiên Tâm Đạo Nhân tự tay viết ra có thể trừ tà hộ thân, xua đuổi bệnh tật vô cùng công hiệu, chỉ năm vạn đồng liền có một tấm linh phù… mại dô mại dô…”.

Cho dù còn ở rất xa Mạc Quân vẫn có thể nhìn tiểu đạo sĩ bán linh phù đeo kính đen, mặc đạo bào màu vàng, trên đầu đội mũ vải có thêu hình thái cực là do một cô gái cải trang mà thành. Mạc Quân khá bất ngờ vì ở địa cầu cũng có kẻ bán linh phù nhưng nhìn kỹ lại một chút những tấm linh phù trong tay tiểu đạo sĩ dỏm kia đúng thật là hàng dỏm không thể chối cải được. Thấy có chút thú vị Mạc Quân không nhịn được liền lân la đến xem.

Đến gần tiểu đạo sĩ Mạc Quân vẫn giả vờ như không biết gì cả cười cười hỏi: “Vị đạo sĩ này ta đây rất muốn học đạo pháp nha không biết ngươi có thể thu nhận ta hay không?”.

Tiểu đạo sĩ nghi hoặc nhìn Mạc Quân từ trên xuống dưới, thấy hắn ăn mặc bình thường không giống như người có tiền liền xua tay nói: “Ngươi đi đi đừng cản trở ta làm ăn, bổn môn không thu nhận người vô duyên”.

Ngay lúc này đột nhiên có một người đàn ông trung niên hớt hãi chạy đến trước mặt tiểu đạo sĩ quỳ xuống cầu xin: “Đại sư, đại sư mau cứu vợ của ta, người nói vô cùng chính xác vợ ta đã nổi điên thật rồi, không biết cô ấy bị thứ gì đó ô uế nhập vào mà bây giờ cứ cầm dao chạy loạn trong nhà gặp kẻ nào liền chém kẻ đó, chém không được còn cắn loạn cả lên”.

Đứng trước cái nhìn tò mò của rất nhiều người trong con hẻm tiểu đạo sĩ cười miễn cưỡng nói: “Ờ thì… ờ… Phương tổng, ta chỉ là một tiểu đạo sĩ đi bán linh phù giúp sự phụ, đạo hạnh của ta không được cao lắm, hay là để ta trở về tìm sư phụ của ta tới…”.

Mạc Quân đứng gần đó cười xảo trá lên tiếng khinh bỉ nói: “Tìm sư phụ sao? Tiểu đạo sĩ ngươi muốn về tìm sư phụ thật hay là sợ lộ tẩy nên tìm cớ chạy trốn?”.

Bị Mạc Quân nói trúng tim đen tiểu đạo sĩ hết sức bất án, cô ta không biết nên bỏ chạy hay là làm liều một phen, chợt nghĩ đến Phương tổng này là ông chủ của một tập đoàn thương mại lớn, lại còn là đại ca của một nhóm xã hội đen, nếu hiện tại bỏ chạy lỡ sau này để ông ta bắt được thì chỉ có chết thảm, còn nếu bây giờ lựa chọn liều mạng may ra vớ được đường sống. Đấu tranh tâm lý một lúc lâu cô mới lựa chọn liều mạng, tiểu đạo sĩ liếc xéo Mạc Quân một cái rồi hướng Phương tổng cười gượng nói: “Phương tổng, để ta đến gặp Phương phu nhân xem sao, nếu uế vật kia vượt ra ngoài khả năng của ta, thì ta sẽ về tìm sư phụ đến”.

Phương tổng nghe vậy liền mừng rở gật đầu đáp: “Được được vậy mời đại sư”.

Tiểu đạo sĩ chưa đi vội mà hướng Phương tổng nói tiếp: “Phương tổng, ông có thể để vị bằng hữu này đi cùng không, hắn vừa cùng ta bàn luận đạo pháp, nói không chừng hắn cũng có thể giúp”.

Hiện tại tình hình đang vô cùng nguy cấp Phương tổng chỉ cần nghe đến người có thể giúp được lập tức mời đi ngay. Mạc Quân bị tiểu đạo sỉ cắn lại, chơi một vố kéo hắn cùng xuống hố thì dở khóc dở cười. Tâm trạng hôm nay của hắn có thể nói là khá tốt nên cũng muốn đi xem thử ở cái địa cầu nhàm chán này có gì thú vị.

Ngồi trên chiếc Mercedes Benz Maybach Exelero sang chảnh của Phương tổng Mạc Quân vô cùng bình thản nhưng tiểu đạo sĩ kia lại không, mồ hôi đổ đầy người, hai bàn tay cô bấu chặt lấy vạt áo. Mạc Quân phì cười nói khẽ vào tai cô: “Tiểu nha đầu, ngươi xem làm được thì làm còn không làm được thì nhảy khỏi xe đi, tránh cho lúc đến nơi lại bẻ mặt”.

Tiểu đạo sĩ lườm Mạc Quân, bàn tay nhỏ nắm thành nắm đấm giơ lên trước mặt hắn hùng hổ nói: “Ngươi đừng có mà lên mặt, ngươi không lên tiếng thì ta có thể trốn được rồi, hôm nay nếu có chết thì Tiểu Linh ta cũng phải kéo ngươi theo”.

Không trêu Tiểu Linh nữa, Mạc Quân nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi xem chuyện thú vị gì sắp diễn ra.

Mười lăm phút sau xe của Phương tổng dừng lại trước một căn biệt thự vô cùng to lớn vô cùng hoành tráng. Bước xuống xe Phương tổng vừa đi trước dẫn đường vừa nói: “Vợ của ta vốn dĩ rất bình thường nhưng không biết vì sao sau khi gặp đại sư trở về nhà thì mới ngày hôm qua lại trở nên hóa điên”.

Mạc Quân không quan tâm lắm đến Phương tổng, hắn huýt vai nhướng mày hỏi nhỏ Tiểu Linh: “Tiểu nha đầu, ngươi đã làm gì để người ta phát điên vậy hả”.

Tiểu Linh đi sát bên cạnh Mạc Quân thì thầm vào tai hắn: “Ta có làm cái quái gì đâu, lúc đó chỉ là thấy bọn họ có tiền ta mới nói vài câu dọa bọn họ không ngờ lại phát điên thật, ai mà biết cái chuyện quỷ gì đang xảy ra đâu”.

Phì cười, Mạc Quân mỉm cười đầy tiếu ý nói: “Tiểu nha đầu, ngươi tiêu rồi, ta thấy hắn mà biết ngươi lừa đảo thì xác định chết không toàn thây đâu”.

Tiểu Linh hùng hổ liếc xéo Mạc Quân một cái rồi nghiến răng nói: “Ta có chết cũng phải lôi tên lắm chuyện ngươi theo, ngươi nghĩ ta không thoát được thì ngươi có thể thoát ra khỏi đây được chắc?”.

Nhún vai một cái Mạc Quân cười mập mờ đáp: “Cái đó thì còn chưa biết”.

Phương tổng vừa mở cửa ra lập tức bên trong vang lên tiếng gào thét dữ dội, mùi máu tanh xộc lên mũi, khiến cho Tiểu Linh không chịu được mà nôn mửa tại chỗ.

Mạc Quân thấy có mấy người hướng về phía hắn xông đến thì nhẹ nhàng lách ra sau lưng Phương tổng, đám người kia vừa xông đến lập tức đè Phương tổng ra cắn xé, máu me văng tung tóe. Phì cười một cái, Mạc Quân liền vươn tay kéo Tiểu Linh theo tiến vào trong biệt thự. Trên đường đi bất cứ kẻ nào xống đến gần hắn liền bị một đạp đá nát đầu.

Linh Giác tỏa ra bao phủ của căn biệt thự xa hoa rộng lớn, Mạc Quân chậm rãi đi đến tầng hầm bí mật dưới lòng đất. Sau khi xuống hầm Mạc Quân vứt Tiểu Linh đã ngất đi vào một góc còn bản thân thì tiếp tục tiến sâu vào bên trong.

Rất nhanh Mạc Quân đã đi đến cuối căn phòng, trên đường đi có rất nhiều cạm bẫy được bố trí nhưng hoàn toàn không thể làm tổn thương đến hắn dù chỉ một chút.

Trước mắt Mạc Quân là một phòng thí nghiệm trông cũng khá hoành tráng thoạt nhìn đây trông giống như một phòng thí nghiệm sinh học, trên bàn mổ vẫn còn sót lại mấy cái chi trông rất giống chi của người. Bên cạnh bàn mổ Mạc Quân thấy có một thi thể người đầu nát bét, trông giống như tự đập đầu vào tường mà chết.

Nhặt quyển sổ tay bên cạnh xác chết mất đầu Mạc Quân xem một lúc rồi bật cười thích thú, trên trang cuối viết: “Ta căm thù cái xã hội nhàm chán này, ta muốn thế giới trở nên thú vị hơn, ta muốn cả thế giới phải sống trong sự sợ hãi, bằng những nghiên cứu của ta, ta đã tìm ra một loại virut có khả năng biết con người thành zombie, biết họ trở thành những xác sống đáng sợ, trong quá trình thí nghiệm ta đã phát hiện ra khi zombie ăn càng nhiều người thì bên trong não của chúng sẽ hình thành nên một khối năng lượng lạ dưới dạng tinh thể nhờ sự tổng hợp của virut. Tuy không biết khối năng lượng này dùng để làm gì nhưng ta nghĩ chúng có thể sẽ giúp sinh vật trở nên đột biến. Tiếc thay trong quá trình nghiên cứu ta đã để sổng mẫu vật ra bên ngoài. Ta bị con vật này cắn vào cổ, tuy có kháng sinh những chũng chỉ có thể cầm cự được một khoảng thời gian trước khi biến thành zombie. Ta viết đến đây ý cũng chỉ là nói cho những kẻ tìm đến biết được bí mật ta chính là người đã phát tán đại dịch, các ngươi có muốn cứu thế giới cũng đã muộn rồi, từ khi các ngươi nhặt quyển sổ này lên thì bầy muỗi có chứa virut của ta cũng được thả ra, ta hy vọng con vật sổng ra kia cùng bầy muỗi của ta có thể khiến địa cầu trở nên thú vị hơn. Ta cũng rất mong đợi các ngươi có thể trở thành những đứa con zombie của ta”.

Trong khi Mạc Quân đang đọc thì một cái lồng kính trên nóc nhà được thả xuống tự do rơi xuống đất rồi vở nát, những đám mây đen từ trong lồng kính túa ra bao phủ lấy Mạc Quân nhưng không thể nào tiến vào sâu hơn bán kính ba thước xung quanh hắn.

Vứt quyển sổ xuống đất Mạc Quân cười thích thú nói với thi thể: “Ta cũng chờ mong xem ngươi làm được những gì, có đủ thú vị hay không, còn về việc phát tán cứ để ta giúp ngươi một tay, không cần cảm ơn đâu”.

Tách, Mạc Quân búng tay một cái, bầy muỗi hổ khát máu đang vây quanh hắn đột nhiên bị cưỡng chế dịch chuyển ngẫu nhiên trên khắp địa cầu để bắt đầu công cuộc giao rắt đại dịch. Trước khi xoay người rời đi Mạc Quân cười khẩy nói: “Khả năng sinh tồn của nhân loại là vô hạn, ta phải chờ xem khả năng của nhân loại cường đại đến mức nào”.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.