Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Nhất

Tiểu thuyết gốc · 1697 chữ

Một tuần sau khi Mạc Quân giúp đẩy nhanh mức độ lây lan của virut zombie cả địa cầu đã rơi vào hỗn loạn, hai phần ba dân số địa cầu đã trở thành zombie, số lượng zombie tăng lên nhanh chóng, bùng nổ ở khắp các quốc gia. Chính phủ các nước đang cố vùng vẫy trong vô vọng để cứu lấy quốc gia của mình.

Trong khi đó Mạc Quân vẫn thản nhiên đi dạo giữa lòng thành phố đầy zombie, hắn vừa đi vừa nhìm ngắm quang cảnh đổ nát xung quanh. Nhìn cả bầy zombie đang cắn xé một người cố gắng chạy trốn Mạc Quân chỉ lạnh lùng cười nhẹ một cái rồi tự nói: “Tính ra cũng thật tiện, không còn phải nghĩ cách kiếm tiền nữa, hiện tại có tiền cũng vô dụng, bây giờ có thể thoải mái lấy những thứ mình cần được rồi”.

Ở địa cầu khó lòng mà tu luyện được, bởi vì linh khí ở đây gần như là không có, ngoại trừ dựa vào đan điền tự sản sinh ra nguyên lực thì không còn cách nào khác để nâng cao nguyên lực, chính vì vậy mà chuyện tu luyện của Mạc Quân chậm lại rất nhiều. Hắn muốn mau chóng thu thập nguyên liệu để rời khỏi địa cầu càng sớm càng tốt.

Thứ Mạc Quân cần nhất bây giờ chính là một khối Huyền Không Thạch to bằng nắm tay để sửa chữa lại lõi của Thời Không Tinh Bàn nhưng ở địa cầu này làm thế nào để tìm được Huyền Không Thạch mới là vấn đề nan giải nhất.

Trong lúc suy nghĩ không biết từ khi nào Mạc Quân đã đến gần một trường trung học, nhìn thấy bên trong có khói bốc lên hắn biết thế nào bên trong cũng có người còn sống sót. Đang lúc định bỏ đi thì bên trong trường vang lên giọng nói của một cô gái trẻ: “Bạn gì ngoài kia ơi, ngoài đó nguy hiểm lắm chi bằng bạn vào đây cùng bọn tôi, dù sao đông người cũng tốt hơn là đi một mình”.

Mạc Quân có chút bất ngờ nhưng khi nhìn lên lầu hai của trường trung học thì lại bắt gặp một nữ giáo viên còn rất trẻ, rất đẹp, tuy bề ngoài có chút lôi thôi nhưng vẫn rất ưa nhìn, cô ta hướng Mạc Quân vẫy vẫy tay. Linh Giác tỏa ra, Mạc Quân dò xét một vòng trường học thì thấy phía sau giáo viên kia có rất nhiều nữ sinh bị bắt trói lại bởi nam sinh và giáo viên nam. Ngoài những học sinh và giáo viên ra còn có hơn năm mươi tên côn đồ tay cằm vũ khí đứng gần đó, không những thế phía sau cổng còn có mười mấy tên côn đồ như vậy ẩn nắp.

Dù biết là bẫy nhưng Mạc Quân vẫn cười tươi đáp lại: “Mỹ nữ sao cô lại ở trong đây một mình?”.

Chậm rãi bước vào, Mạc Quân thấy nữ giáo viên kia liên túc nháy mắt ra hiệu cho hắn thì cười cười nói: “Các vị bằng hữu, ta thật sự không có gì trong người cả, các người có cướp ta cũng vô dụng nhưng đổi lại nếu các ngươi tha cho ta thì ta có lẽ sẽ có thể giúp các ngươi tìm thêm vật tư đấy”.

Sau khi Mạc Quân bước vào trong cổng trường lập tức đóng lại mười mấy tên côn đồ tay cầm dao sáng loáng đứng vây quanh Mạc Quân. Đúng lúc này thủ lĩnh của đám côn đồ là một tên mặt sẹo từ phía sau nữ giáo viên kia bước ra nhìn Mạc Quân cười hỏi: “Nhóc con nhìn ngươi đúng thật là không có gì để cướp nhưng nếu để ngươi đi theo bọn ta thì ta lấy gì để tin ngươi?”.

Mạc Quân nhún vai đáp: “Không biết nữa, ngươi muốn ta chứng như thế nào?”.

Tên thủ lĩnh cau mày nhìn Mạc Quân một lượt rồi đáp: “Nhóc con, ngươi chọn ra một người trong số họ nếu ngươi đánh thắng kẻ đó thì ngươi sẽ được nhận”.

Sau khi quét mắt nhìn xung quanh một vòng Mạc Quân cười cười đáp: “Ba giây”.

Vừa dứt lời Mạc Quân lập tức chuyển động, trước sự kinh ngạc của tên thủ lĩnh Mạc Quân liên tục tung cước đá bay vũ khí của đám người đang bao vậy hắn. Còn chưa đến ba giây tất cả vũ khí của bọn chúng đã rơi xuống đất. Lập tức bừng tỉnh, tên thủ lĩnh vỗ tay nói: “Nhóc con khá lắm, thân thủ rất tốt, chào mừng ngươi gia nhập với bọn ta”.

Nói xong tên thủ lĩnh từ lầu hai lao người xuống tiếp đất lộn mấy vòng rồi đứng dậy một cách nhẹ nhàng. Tiến lại gần vỗ vai Mạc Quân, tên thủ lĩnh cười nói: “Ta là Lưu Nhất, không nhìn ra nhóc con lại có thân thủ tốt như vậy”.

Mạc Quân cũng cười hì hì đáp lại: “Lưu đại ca quá khen, ta tên là Mạc Quân, thân thủ tốt thì không dám nhận dù sao cũng chỉ là học được vài ba thế võ mèo quào phòng thân thôi”.

Lưu Nhất đột nhiên nghiêm nghị nói: “Dù là mèo quào cũng được, chỉ cần bảo vệ được mạng sống là tốt rồi”.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cả nhóm người nhanh chóng tiến vào trong trường học. Lên đến lầu hai Mạc Quân nhìn những nữ sinh bị trói kia nhướng mày hỏi: “Tại sao lại trói bọn họ?”.

Lưu Nhất nhún vai đáp: “Bọn nhãi ranh phiền chết được, đã không giúp được gì suốt ngày lại chỉ toàn biết ăn với khóc, nghe thôi cũng đủ mệt rồi, trói bọn chúng lại chỉ là tạm thời đến giờ cơm vẫn cho chúng ăn đấy thôi, cả tuần rồi vẫn chưa có đứa nào chết cả”.

“Lưu đại ca nói chuyện thật có phong cách nha”, Mạc Quân cười nói.

“Phong cách cái mẹ gì, lão tử từ nhỏ đã ra đường kiếm ăn cũng anh em, tuy thô nhưng thật, lão tử không thích những kẻ chỉ biết dùng miệng lưỡi để mê hoặc người khác”, Lưu Nhất cười lớn đáp.

Con người Lưu Nhất tuy thô lỗ nhưng lại rất có tình nghĩa, hắn làm việc khá cục súc, nhưng chưa đến mức tàn bạo, trừ khi kẻ thù chống trả. Hiểu được con người Lưu Nhất, Mạc Quân không khỏi trầm ngâm, hắn cố nhớ lại những bằng hữu trước đây của hắn nhưng đó chỉ là những mảng ký ức trống rỗng.

Ở cùng đám người Lưu Nhất ba ngày, ban ngày Mạc Quân cùng bọn họ đi vào thành phố tìm kiếm vật tư, lương thực, kiến thiết lại trường học thành một khu trú ẩn tạm thời, ban đêm thì thay phiên canh gác để tránh bị bầy zombie tập kích.

Đến ngày thứ năm thì biến cố xảy ra, trong khi Lưu Nhất, Mạc Quân cùng ba người nữa đi ra ngoài thu thập lương thực cùng nhu yếu phẩm, thì tại trường học một cuộc thảm sát đã xảy ra. Lúc năm người trở về thì trường học đã bị đốt trụi, không những thế đàn em của Lưu Nhất cũng bị giết sạch, đám học sinh và giáo viên thì không thấy đâu.

“Là kẻ nào gây ra chuyện này? Những anh em cùng ta vào sinh ra tử không thể chết một cách vô lý như vậy được!”, Lưu Nhất tức giận gào lên.

Mạc Quân kiểm tra một vòng thấy nằm bên góc tường vẫn còn có người hấp hối, hắn lập tức chạy đến truyền vào người hắn một chút nguyên lực giúp hắn giữ lại chút hơi tàn.

“Đại ca, là do con đi*m kia gây nên, nó bỏ thuốc vào nước uống của anh em rồi cùng đám vô dụng kia ra tay tay giết người… đại ca… phải… trả… thù… cho…”, nói đến đây chút hơi tàn của kẻ đó cũng không còn, hắn gục xuống tắt thở trong lòng Mạc Quân.

“Trước giờ ta vẫn cho chúng ăn uống đàn hoàng, lại không hề đánh đập tra tấn hay làm gì bọn chúng, tại sao bọn chúng lại làm như vậy với anh em của ta?”, Lưu Nhất khó hiểu, buồn bực, bức xúc gào lên.

Nhẹ nhàng đặt thi thể xuống đất, Mạc Quân nhẹ giọng khuyên bảo: “Thế sự vô thường, lòng người khó đoán, Lưu đại ca phải bình tĩnh lại, chỉ có bình tĩnh mới có thể quyết định được bước tiếp theo phải làm gì”.

Hít một hơi thật sâu, Lưu Nhất siết chặt nắm tay gật đầu đáp: “Được rồi xem như lão tử xui xẻo nếu ông trời để ta gặp lại con đi*m đó một lần nữa thì lão tử nhất định sẽ băm nó ra để tế vong linh huynh đệ trên trời”.

“Lưu đại ca, tiếp theo chúng ta phải đi đâu? Nơi này đã không còn nữa chúng ta phải mau tìm ra nơi khác an toàn hơn”, một tên đàn em gọi là Từ Bưu lên tiếng hỏi.

Suy nghĩ một thoáng Lưu Nhất liền ra lệnh cho Từ Bưu: “Tiểu Bưu, cậu mau dẫn anh em còn lại đi vào thành phố tìm xem có chiếc xe tải nào còn chạy được không”.

Đến đây Lưu Nhất lại hướng sang Mạc Quân nói: “Tiểu Quân, cậu theo ta đi tìm thêm nhu yếu phẩm, từ giờ đến tối phải tìm càng nhiều càng tốt”.

Thở dài một hơi chán nản Lưu Nhất lắc đầu nói với tất cả mọi người: “Lão tử vốn muốn bám rễ tại đây nhưng không ngờ lại bị đâm lén, hiện tại chỉ còn các cậu và ta, nếu ai không chịu nổi thì có thể tách nhóm còn không thì trước khi mặt trời lặng tập trung về đây chúng ta xuất phát đến thành phố Nam Giang”.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.