Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thí Nghiệm (1)

Tiểu thuyết gốc · 1481 chữ

Nam Giang tuy không phải là một thành phố sầm uất nhưng sau khi đại dịch phát tán không biết vì lý do gì lại trở thành một trong những cứ điểm còn sót lại của con người.

Mạc Quân theo nhóm người của Lưu Nhất từ cứ điểm cũ tiến về phía Nam Giang. Trên đường đi đâu đâu cũng bắt gặp bọn zombie vất vưởng, vì không muốn chậm trễ nên con nào cán được thì cứ cán còn không được thì bỏ qua. Lúc nghỉ ngơi cả nhóm chọn những nơi có cây cao leo lên đó mà ngủ để tránh bị tập kích, ngày đi đêm nghỉ cả nhóm cứ thế mà tiếp tục chặn đương của mình.

Hơn mười ngày ròng rã trên đường cuối cùng bọn họ cũng đến được Nam Giang. Không còn là một thành thị nhỏ như trước, Nam Giang hiện tại đã trở thành một khu thành trì kiên cố chỉ trong vòng một tuần dưới sự lãnh đạo của bang Mắt Ưng. Người dân Nam Giang sống dưới sự bảo hộ của bang Mắt Ứng thoạt trông có vẻ yên bình nhưng thực chất, bọn họ đang bị bốc lột sức lực một cách thê thảm.

Tất cả lương thực, nhu yếu phẩm sản xuất ra đều phải nộp về cho băng Mắt Ưng, người dân không được tàn trữ lương thực cũng như nhu yếu phấm, mỗi ngày mỗi người chỉ được phát một lượng nhu yếu phẩm nhất định. Để tránh người dân bỏ trốn lực lượng canh gác xuong quanh Nam Giang vô cùng dày đặt, chỉ có vào mà không có ra.

Những người được chọn làm thành viên của bang Mắt Ưng ít nhất cũng phải từng giết mười con zombie trở lên hoặc có thể sử dụng thông thạo các vũ khí nóng tầm xa như súng, pháo, xe cơ giới,… thời điểm hiện tại chính phủ không còn khả năng can thiệp đến chuyện thường dân sử dụng hàng nóng nên việc vũ khí tràn lan không phải chuyện hiếp gặp.

Thấy xe của Lưu Nhất chạy đến hơn mười người gác cổng lập tức bao vây chặn đầu xe, một tên mặt mũi hung tợn giơ súng chỉa vào Lưu Nhất, lớn giọng quát: “Ngươi là ai? Từ đâu đến? Là người của ai? Đến đây làm gì?”.

Bị hỏi một tràng dài Lưu Nhất không hề lúng túng, hắn chậm rãi xuống xe mở thùng xe ra để lộ rất nhiều nhu yếu phẩm rồi mới điềm tĩnh cười nói: “Người anh em bọn tôi từ thảnh phố Thiên Hoa đến đây, vì cứ điểm của bọn tôi đã bị công phá, không còn cách nào khác phải chạy đến nương nhờ các vị anh em”.

Tên cầm súng đảo mắt nhìn Lưu Nhất cùng đám người Mạc Quân đang ngồi trên xe một vòng rồi mới hạ súng xuống mà nói: “Các người chờ ở đây một chút”.

Dứt lời hắn liền ra lệnh cho đàn em chạy đi thông báo với lão đại của chúng. Đứng bên ngoài đợi hơn một tiếng đông hồ cuối cùng tên báo tin cũng quay trở lại nói nhỏ vào tai tên cầm súng dẫn đầu. Nghe xong tên cầm súng hướng năm người Lưu Nhất, Mạc Quân nói: “Lão đại nói năm người lấy bốn không được trả giá”.

Năm người nhìn nhau không biết nên xử lý như thế nào, thân là lão đại Lưu Nhất quyết định bản thân sẽ rời đi nhưng đúng lúc này Mạc Quân chộp lấy bả vai hắn, cười cười nói: “Lưu lão đại để ta đi, dù sao ta cũng quen sống một mình, lão đại ngươi còn phải coi sóc các anh em khác không thể để họ như rắn mất đầu được”.

Nói xong Mạc Quân nhảy xuống xe giơ tay chào mọi người một cái rồi tiêu sái bước đi. Tên cẩm súng thấy vậy không khỏi thở dài nói: “Người trượng nghĩa như vậy trong thời buổi này lần đầu tiên ta gặp, nếu không phải lệnh của lão đại ta nhất định sẽ giữ hắn lại”.

Đối với Mạc Quân cho dù có đi một mình hay đi theo đoàn cũng như nhau không có gì khác biệt lắm bở vì bọn zombie vốn không thể làm gì được hắn, hơn nữa hắn thứa sức đưa địa cầu về thuở sơ khai chỉ là hắn không muốn mà thôi, đối với tu chân giả bất chính bất tà như Mạc Quân tiêu diêu tự tại không gò bó chính là ưu tiên hàng đầu của hắn.

Sau khi tách khỏi bọn Lưu Nhất, Mạc Quân đi men theo bờ sông tìm thứ thú vị hơn. Trên đường đi Mạc Quân gặp được khá nhiều zombie lúc trước bởi vì có mặt đám người Lưu Nhất nên Mạc Quân không thể nào bắt zombie làm thí nghiệm được, bây giờ được ở một mình nên Mạc Quân cũng bắt tay vào thì nghiệm của hắn.

Mạc Quân vung tay triệu hồi hơn trăm bộ khô lâu, tay cầm đao thuẫn, đây là một trong loại ma pháp mà Tử Uyên đã chôm được từ các vị chủ thần phương tây. Nhờ có hơn trăm khô lâu chiến sĩ Mạc Quân nhanh chóng bắt được gần nghìn con zombie quanh quẫn bên bờ sông.

Sau khi tụ chúng lại một chỗ Mạc Quân bắt đầu công việc của mình, hắn đấm vỡ đầu một nữa số zombie lấy đi tinh thể năng lượng to bằng đầu ngón tay của chúng rồi lại đem số tinh thể ấy nhét vào miệng một nữa còn lại.

Trong thí nghiệm của Mạc Quân có hơn một nữa số zombie bạo thể mà chết, chỉ còn hơn trăm con zombie có thể hấp thu toàn bộ tinh thể năng lượng. Không dừng lại ở đó, Mạc Quân tách đám zombie còn sống sót thành hai nữa, một nữa cho ăn thịt thú rừng, một nữa còn lại cho ăn thịt người.

Ngồi trên ngọn cây đung đưa hai chân nhìn đám zombie đang cắn xé một nhóm người phía dưới Mạc Quân không có một chút run động nào, nhân tính của hắn từ lâu đã không còn, trong mắt Mạc Quân ngoại từ thê tử của hắn ra còn lại chỉ toàn là cỏ rác cao hơn một bậc thì được xem là món đồ chơi giúp hắn thỏa mãn thú vui của mình.

Hơn hai mươi ngày trôi qua đám zombie mà Mạc Quân nuôi dưỡng cuối cùng cũng xảy ra biến dị, những con ăn thú rừng thì càng lúc càng trở nên hung bạo, sức mạnh tăng lên nhanh chóng, một vài con có thể đánh nát cả khô lâu chiến sĩ được bố trí xung quanh. Bọn zombie này có được đặc tính của loài vật mà bọn chúng ăn được, có những con do ăn tạp quá nhiều nên đã tiến hóa thành một thứ gì đó vô cùng kinh tởm.

Còn lại những con zombie ăn thịt người tuy không phát triển sức mạnh vượt trội như đám kia nhưng trí tuệ của chúng lại phát triển một cách đáng kể, chúng dần dần trở nên gian xảo ranh ma hơn. Tuy không có tí tuệ như con người, nhưng bọn chúng có thể lợi dụng địa hình để tập kích săn giết con mồi, ngay cả những kẻ có vũ khí cũng không làm gì được chúng.

Giữ lại hai con mỗi loại làm vật mẫu còn lại Mạc Quân thả chúng ra ngoài mặc cho chúng làm gì thì làm, hắn không quan tâm đến nữa. Cũng chính nhờ nghiên cứu này của Mạc Quân mà nhân loại lại càng bị đám zombie đe dọa nhiều hơn.

Nắm đầu hai tên quân nhân bị bắt từ trước lôi đến đám zombie biến dị, Mạc Quân cười khặc khặc nói: “Hai tên các ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta nêu không thì đừng trách lão tử ác độc”.

Dứt lời Mạc Quân tiện tay đấm vỡ đầu hai con zombie biến dị trước mặt moi ra hai viên tinh thể màu lam to bằng nắm tay sau đó nhanh tay tọng vào miệng hai tên quân nhân, mỗi người một viên. Bỏ mặt hai người họ quằng quại trên mặt đất Mạc Quân tiếp tục lấy tinh thể từ não một trong hai con còn lại rồi đưa cho con kia cắn nuốt.

Quá trình dung hợp này diễn ra khá lâu không chỉ trên zombie mà cả trên con người nữa. Một ngày rồi hai ngày trôi qua ba mẫu vật của Mạc Quân vẫn chưa có dấu hiệu tử vong nào. Cho đến ngày thứ năm thì đột nhiên xảy ra một chuyện bất ngờ.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.