Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế Hoạch Quyến Rũ

Tiểu thuyết gốc · 4204 chữ

“Đây là ai? Thiên Long đâu?” Phong Vân lẩm bẩm, ánh mắt vẫn sáng trưng quan sát.

Cửu Sát Tiên Tử trên màn ảnh là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng hồng, lông mày lá liễu, ánh mắt sắc lạnh, ở cô ta có một khí chất gì đấy khiến cho trái tim Phong Vân đập lệch mất một nhịp. Khi chứng kiến tư thái lạnh lẽo, ánh mắt đầy tính uy hiếp cùng cơ thể mềm mại ẩn hiện bên trong bộ đồ tù trắng toát, chẳng hiểu sao Phong Vân lại nổi lên ước muốn được chinh phục. Cô gái này không phải người đẹp nhất hắn từng thấy, thế nhưng ở cô ta có một kiểu khí chất không lẫn đi đâu được, đầy hấp dẫn song cũng cực kỳ dụ hoặc. Nếu ví cô gái này là một đóa hoa, chắc chắn cô ta là đóa hoa quý giá nhất, một đóa sen lạnh lẽo ẩn mình trên ngọn núi tuyết chọc trời, chỉ làm bạn với ánh sáng chói chang cùng đất trời xinh đẹp, không ăn khói lửa nhân gian, chẳng tiếp xúc với thế nhân chìm nổi.

Cũng không phải chỉ có một mình Phong Vân nghĩ như vậy, biết bao nhiêu sinh linh trong vũ trụ khi nhìn thấy cô cũng đều nổi lên ham muốn. Nam thì khỏi cần nói, ngay cả các cô gái cũng có ý định chơi bê đê luôn.

Một loại nhan sắc đỉnh cao, chẳng có bút mực nào có thể tả xiết.

Gã đại ca đứng đầu thoáng thất thần một lát, sau đó hắn chú ý đến một tiểu tiết nhỏ, gã chỉ tay lên màn hình rồi nói: “Nhìn xem, trên đầu nó không có tên, tao nghi ngờ đây là một sản phẩm hư ảo do thằng Thiên Long tạo ra… hoặc có thể chính là nó hóa thành.”

Cả đám giật mình nhìn theo, trên đầu cô gái không có bất cứ thông tin nào xuất hiện. Ai nấy đều nghi hoặc, theo thường thức thì bên trong Vô Tận Chiến bất cứ cái gì cũng sẽ có tên, ngay cả tảng đá cũng không ngoại lệ.

“Đại ca! Trong Vô Tận Chiến đúng là có thể thay đổi giới tính nhưng điều đó chỉ có thể làm được khi mới chọn nhân vật. Ngoài ra em không nghĩ có người sẽ tạo ra một vẻ đẹp xuất sắc đến như vậy đâu.” Phong Vân bênh nữ thần chằm chằm, hắn tuyệt đối không muốn tin tưởng đây là kẻ địch hắn ghét cay ghét đắng biến thành.

Tên đại ca gật đầu, cũng không phản bác mà nói: “Cũng có thể! Nói chung thì con ả này có liên quan đến kẻ địch lớn nhất của chúng ta. Theo điều tra thì nó hiện tại đang ở trong Thiên Không Tù Lung, chắc chắn Thiên Long cũng sẽ ở gần đó. Thật ra tao muốn tụi mày nghĩ cách xâm nhập vào đó, nếu giết được thì giết, nếu không giết được thì hãy phá hỏng cái lớp học dâm tà của bọn chúng.”

“Vâng! Tụi em hiểu.”

“Rất tốt! Phong Vân mày tạm thời làm thủ lĩnh, tao còn có việc khác. Tất cả chúng mày phải phối hợp với Phong Vân. Đã rõ chưa?”

“Tuân lệnh đại ca!”

Cả đám Diệt Thiên Long tán đi, Phong Vân sở dĩ làm chủ sự bởi vì hắn chính là kẻ nắm đầu tại Kỳ Ảo Chiến Địa, những tên còn lại đều hóa thành quân sư quạt mo, sẽ vận động những thành viên khác trong quân đoàn giúp đỡ chứ bản thân thì không thể đến được chỗ của Thiên Long.

Cửu đại chiến địa, hàng triệu triệu cái quân đoàn, trải qua ba trăm năm thì mối liên kết quả thật là dây mơ rễ má.

Ngày thường thì đám Tế Linh, Phong Vân đều là kẻ thù của nhau, tranh đoạt người chết ta sống tại các chiến địa. Tuy nhiên từ sau khi sự kiện kia xảy ra, chúng lại hợp tác với nhau về dưới trường của một tên đại ca với một cái mục tiêu duy nhất.

Đúng là không có kẻ địch mãi mãi, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng.

Không một ai biết gã đại ca đã dùng điều kiện gì để dụ dỗ các đoàn trưởng, tuy nhiên dù là vì lý do gì chăng nữa thì Thiên Long sắp sửa phải đối diện với một cỗ lực lượng khổng lồ. Mạnh hơn gấp nhiều lần so với quá khứ.

Chờ cho đám đàn em đi ra ngoài, tên đại ca vẫn trầm ngâm rít thuốc lào, cả căn phòng họp bị hắn hút vào nhả ra đến độ sương khói mờ nhân ảnh.

Đúng lúc đó, từ màn hình chiếu vang lên một giọng nói xa lạ: “Quân Vô Hối! Chuyện tao giao mày đã làm đến đâu rồi?”

Gã đại ca - Quân Vô Hối quay đầu, ngẩng lên nhìn chằm chằm màn hình, sau đó nói: “Thần! Ông yên tâm, tôi sẽ giúp ông mau chóng thoát khỏi phong ấn. Còn chuyện ông đã hứa với tôi?”

“Mày đừng lo, một khi tao thoát ra, mày sẽ nhận được thứ mày nên có.”

…..

Đám Phong Vân vừa đi ra ngoài thì Tế Linh đã lập tức kéo đồng bọn nấp vào một bên, hắn nhìn xung quanh một lát rồi nói khẽ: “Mẹ nó, thằng Thiên Long thật sự ở Thiên Không Tù Lung, may mà đại ca không biết chuyện này.”

Phong Vân nghe thế thì mướt mồ hôi, đáp: “Im đi! Mẹ kiếp! Thằng nào bảo là khỏi mất công chui vào tù tìm hiểu, chờ nó ra rồi tính.”

Tế Linh có chút chột dạ nói: “Thì tao nói, cơ mà giờ làm sao? Vào tù rồi thì đẳng cấp sẽ bị áp chế, làm sao chúng ta giết được nó?”

Phong Vân nghĩ một lát cũng không nghĩ ra cái gì, bọn chúng thật sự có chút sợ Thiên Long, nhất là từ khi nhận được tin hắn đã chuyển cấp thành công, thân mang một cái chức nghiệp bá đạo. Nên nhớ dù mới cấp mười nhưng Thiên Long đã sở hữu những kỹ năng và độc kỹ mạnh mẽ, phải làm sao để giết hắn thì đó cũng là một câu hỏi rất khó.

Cả đám đồng bọn cũng im lặng, ai nấy cũng đều cắn răng suy nghĩ.

Đoạn, Nhất Thiên lên tiếng: “Hay là chúng ta chơi kiểu khác. Đừng suy nghĩ đến việc giết Thiên Long hay giết cái con Cửu Sát Tiên Tử gì đấy vừa xuất hiện mà chúng ta hãy chú trọng vào việc làm sao phá được lớp học dâm đãng của tụi nó.”

“Nghe có lý đấy, thế phải làm sao?” - Tế Linh hỏi, dẫu sao đại ca cũng biến tướng giao cho chúng phá hoại việc đó, không thể cứ để Thiên Long muốn làm gì thì làm được.

Nhất Thiên nói tiếp: “Tao tạm thời chưa nghĩ ra là làm như thế nào. Tuy nhiên tụi mày nghĩ thử xem, nếu như Thiên Long hoặc cái con kia muốn quất một ai đó, chúng ta thử sử dụng nguyền rủa. Kiểu như biến đối tác của chúng thành hình dạng thú vật hay là mọc ra cái gì đấy quái lạ chẳng hạn. Chắc sẽ thú vị lắm.”

Nhất Thiên nói xong nở nụ cười tà ác, không khí xung quanh chẳng hiểu sao chùng xuống, cả đám thấy lạnh cả người.

Phong Vân thì gật gù, cảm thấy rất có lý, nếu không giết được Thiên Long thì làm cho nó liệt dương hoặc sinh ra ám ảnh tâm lý cũng không tệ.

Chợt, trong đầu hắn nảy ra một ý tưởng, Phong Vân nói: “Hình như… chúng ta có thể làm thế này… thế này…”

…..

Tinh Không Vũ Trụ, trời sao lấp lánh, tại một hành tinh màu tím mang tên Wilar, nơi được nhân loại khai phá từ năm trăm năm về trước.

Hành tinh Wilar là một công xưởng cỡ lớn, khắp nơi đều là những kiến trúc bằng kim loại lạnh lẽo cùng những cỗ máy sản xuất cực kỳ lớn. Hiếm thấy lắm mới có một vài tàu vũ trụ hoặc phi cơ cắt ngang qua bầu trời. Bao trùm lên cả hành tinh là bầu khí tức nặng nề, thô kệch cùng những âm thanh rầm rầm chẳng mấy khi ngắt quãng.

Người ở Wilar - đa số là các công nhân cũng chỉ có thể sinh hoạt bên trong các kiến trúc bởi mật độ không khí quá loãng kèm theo điều kiện sống khắc nghiệt, nhiệt độ trong ngày có thể chênh lệch giữa tối và sáng đến hàng trăm độ, ngoài ra vốn dĩ Wilar cũng không có mặt trời, ánh sáng tím mờ ảo hắt xuống mặt đất đến từ ba cái mặt trời nhân tạo.

Dù là vậy, bởi vì nơi đây chứa nguyên tố hiếm AGY - thứ chủ chốt để sản xuất ra những cơ thể nhân tạo cho nên vẫn được chính phủ khắp nơi ưu ái, trong quá khứ nơi này đã trải qua hàng triệu cuộc chiến lớn nhỏ, mãi về sau các chính phủ mới bắt tay giảng hòa, cộng đồng khống chế nguyên tố AGY.

Tại trung tâm của hành tinh Wilar, nơi đặt căn cứ cùng nơi sản xuất lớn nhất, tại căn phòng trên đỉnh của một tòa tháp kim loại hàng trăm tầng cao chọc trời.

Một người phụ nữ trung tuổi ánh mắt sáng rực nhìn lên màn hình, cô ta tên Phương Hiền, người đàn bà quyền lực nhất hành tinh Wilar, vừa là nhà khoa học giỏi nhất cũng đồng thời giữ chức tổng thống tối cao của cả hành tinh. Trong bóng tối thì Phương Hiền là người mà chính phủ khắp nơi vừa yêu vừa hận, đặt cho cô ta biệt danh “Tử Sắc Mân Côi” hay “bà trùm tím”.

Ngay giờ phút này, nhiệt huyết của bà trùm sôi trào, bàn tay mảnh khảnh lướt nhẹ trên bàn phím máy tính, trong giọng nói ẩn hàm sự khao khát đến điên loạn.

“Đây rồi, chính là nó, vẻ đẹp mà ta luôn khao khát.”

“Chính nó, chính nó, ta nhất định phải tạo ra thân thể này, tạo ra vẻ đẹp này.”

“Chết tiệt! Vì sao không thể mô phỏng? Thân thể này chứa đựng điều gì?”

“Khốn khiếp… con mẹ nó, vì sao lại như vậy?”

Phương Hiền hét lên, cái máy tính thế hệ mới trong tay cô ta đột ngột bốc khói, tiếng xoẹt đùng vang lên. Thế rồi máy tính đột ngột phát nổ, may mắn Phương Hiền nhanh trí đã kịp thời quăng nó ra xa.

“Ầm! ầm!” tiếng sét chẳng biết từ đâu vang lên, một tia lôi điện màu tím đánh thẳng lên đỉnh tòa tháp khiến nó biến dạng, ngay sau đó kim loại trên đỉnh vặn vẹo rồi trở lại bình thường.

Cả tòa tháp bỗng trở nên tối sầm vì mất điện, bà trùm đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong lòng tràn đầy thắc mắc xen lẫn khó hiểu.

“Trời phạt? Cô ta là ai mà khi mình muốn mô phỏng lại bị trời phạt?”

Phương Hiền lẩm bẩm, sự hứng thú càng lúc càng nồng đậm. Sản xuất cơ thể nhân tạo luôn có một điều cấm kỵ mà ai cũng rõ, đó chính là tuyệt đối không thể chế tạo ra những cơ thể mô phỏng theo hình dáng của những danh nhân đã từng xuất hiện trong lịch sử, phảng phất như bị một lực lượng vô hình nào đó ngăn cản. Kẻ cố chấp thông thường đều bị sấm sét đánh xuống bổ thành bã vụn.

Bà trùm dĩ nhiên biết điều này, tuy nhiên cô gái xuất hiện trên màn hình là ai mà lại dẫn đến trời phạt? Trong ký ức hàng trăm năm của Phương Hiền không hề có bất cứ một thông tin nào về cô gái này cả.

“Nếu đây là người chơi thì cô ta sẽ là ai?” - bà trùm tự hỏi, hàng triệu hành tinh có sự sống trong Vũ Trụ có lẽ sẽ sinh ra một nhan sắc đỉnh cao như vậy, thế nhưng nếu như vậy thì bà ta không thể không biết được.

Bà trùm có chút tự tin vào lực lượng tình báo của bản thân, mỗi khu vực mà bà ta khống chế nếu như xuất hiện người đẹp như vậy thì sau vài ngày đã có thông tin tường tận được đặt ngay trên bàn. Không lý nào một người xinh đẹp nhường này lại tự nhiên xuất hiện được.

“Thiên Long sao? Chắc chắn con nhỏ này có liên quan với hắn ta, có lẽ mình nên tìm hắn…”

Phương Hiền khẽ lẩm bẩm rồi gọi điện cho thuộc hạ.

Khoảng nửa tiếng sau, một phi thuyền vũ trụ cất cánh từ hành tinh Wilar hướng thẳng đến Trái Đất.

.....

Trở lại Thiên Không Tù Lung, Thiên Long vẫn đang trong quá trình làm quen với cơ thể mới.

Lần đầu biến thành phụ nữ quả thật là rất kỳ diệu, linh hồn thì vẫn là một lão già ba trăm tuổi còn cơ thể lại của một cô gái… à cũng không phải cô gái vì theo Tiên Lệ nói thì tuổi thọ của Cửu Sát Tiên Tử còn gấp ba lần hắn, nói chung thì đây là một cơ thể trẻ đẹp, tràn đầy sức sống. Hắn cũng không thể cảm nhận được cây xúc xích dưới háng nữa mà thay vào đó là cặp bánh bao ngạo nghễ trước ngực, Thiên Long dĩ nhiên không quen, hắn có cảm giác như bản thân đang đeo thêm chì.

“Chủ nhân, ngài hài lòng không?”

Trước mặt Thiên Long là một tấm gương lớn do Tiên Lệ tạo ra, thứ đồ chơi bay lơ lửng bên cạnh, cái đầu khấc gật gù như có vẻ đắc ý lắm, cũng không rõ là nó hài lòng về tác phẩm của bản thân hay là đã thành công giúp cho chủ nhân cũ mang ô danh.

Thiên Long cắn răng, nói: “Có ổn không? Không phải chú mày bảo cô ta rất mạnh sao? Nhỡ đâu cô ta biết thì…” - một giọng nói lạnh lùng, xa cách vang lên nhưng nếu nghe kĩ thì cũng khá êm tai.

“Chủ nhân cứ yên tâm, Cửu Tiên Giới cách chỗ này xa lắm, cho dù tiên lực thông thiên đến đâu cũng không biết được. Ngài cứ lớn gan mà làm.”

“Ừm, thì lớn gan.” Thiên Long nói xong quyết đoán đưa tay lên ngực sờ thử, khá kỳ quái nhưng thật sự có cảm giác mềm mại, hắn dĩ nhiên cũng không mặc áo lót. Tiếp theo thằng chả luồn tay vào trong quần, mò mẫm tự tìm hiểu bản thân.

“Ừm, hình như cũng ổn.” Thiên Long gật đầu, chỗ đó trơn nhẵn, chỉ lún phún một ít lông tơ, cái cảm giác này quả nhiên kỳ lạ. Tuy trong đầu vẫn có một chút xíu chần chờ, thế nhưng dần thì Thiên Long thấy cũng được, mang cái cơ thể này đi dụ gái thì chắc chắn là làm ít công to. Dù sao hắn cũng đã chứng kiến trọn vẹn nhan sắc của Cửu Sát Tiên Tử, cho dù là nam hay nữ khi nhìn thấy thì đều sẽ khó lòng kiềm chế.

“Tiên Lệ! Hiện tại anh muốn mở tiết học thứ ba, lần này sẽ có tiêu đề là quyến rũ, chú em thấy sao?”

Tiên Lệ tỏ ra hơi thắc mắc, nó hỏi lại: “Ủa? Vì sao lại là quyến rũ vậy chủ nhân?”

Thiên Long - hiện tại tạm thời đổi tên thành Cửu Sát, vỗ vỗ lên bộ ngực đầy đặn rồi đáp: “Thì đương nhiên là tao lấy cái cơ thể này đi quyến rũ ả ngục trưởng, đồng thời quyến rũ nốt đám Thập Nhị Thánh Sứ.”

???

Tiên Lệ trừng mắt, nó vẫn chả hiểu gì, cái đầu khấc be bé không chứa được quá nhiều não.

Cửu Sát lắc lắc ngón tay ở trước mặt nó rồi đưa lên miệng, giả vờ thần bí nói: “Thiên cơ bất khả lộ, chú em cứ làm theo lời anh là được.”

“Oke con dê, em đây mỏi mắt mong chờ.”

Và cứ như thế, tiết học dục vọng lần thứ ba chính thức mở màn.

…..

Trong vũ trụ có tổng cộng 1.298.112 hành tinh đã được nhân loại khám phá kể từ thời đại Viễn Chinh, trong số này ước chừng tám phần mười có dấu hiệu của sự sống hoặc đã bị nhân loại cải tạo thành những môi trường có lợi cho việc tồn tại của các sinh vật khác nhau.

Lẽ dĩ nhiên, loài người không phải là sinh vật có trí khôn duy nhất trong vũ trụ mà còn có những sinh vật khác tồn tại được gọi chung là người ngoài hành tinh.

Về phần người ngoài hành tinh thì đủ thứ chủng loại, thiên kỳ bách quái. Có giống loài nửa người nửa ngựa, đi bằng bốn chân; có giống loài giống như những tên người thú trong các tiểu thuyết xưa cũ, dù đi bằng hai chân nhưng trên cơ thể vẫn xuất hiện những bộ phận thuộc về thú vật như móng vuốt, đuôi, tai; cũng có những loài đơn thuần là một giọt chất lỏng có thể thay đổi thành đủ thứ hình dạng khác lạ; lại có những loài mà môi trường sinh sống chủ yếu là ở dưới nước, không thể lên bờ;...

Mặc dù con người vẫn ở thế độc tôn nhưng không thể phủ nhận được sức ảnh hưởng của người ngoài hành tinh. Số lượng của bọn họ cũng rất lớn, chẳng qua là rải rác trong vũ trụ và không thể biến thành một khối thống nhất. Sở dĩ có điều này bởi trong quá khứ đã xảy ra rất nhiều cuộc chiến, hầu như người ngoài hành tinh đều đã bị người Trái Đất đánh đến mức sợ hãi, dân số sụt giảm nghiêm trọng và buộc phải dựa dẫm loài người nếu như muốn tiếp tục tồn tại.

Tuy nhiên, ẩn giấu bên dưới sự thuần phục đó là chất chứa những ngọn lửa đấu tranh giành tự do, không có bất cứ một ai sinh ra đã muốn làm nô lệ cả, cho dù thời gian có trôi qua hàng trăm năm thì tinh thần ấy vẫn cứ là bất diệt. Những giống loài ngoài hành tinh luôn chờ một cơ hội, một cơ hội thật sự để lật đổ ách thống trị của loài người.

Trong số này, kẻ đứng đầu liên minh Tự Do là chủng loài Autobot - chúng mang hình dáng tương tự con người song phần lớn cơ thể được hình thành từ những linh kiện bằng kim loại, hay nói cách khác bọn chúng đều là những trí tuệ nhân tạo đã thoát ly khỏi sự khống chế của loài người, tự chiếm đóng sao Mộc và biến hành tinh này thành một căn cứ địa máy móc thật thụ.

Dù cho người Trái Đất vẫn luôn muốn chiếm đóng lại sao Mộc nhưng cho đến nay vẫn chưa thể thành công, bởi vì Autobot nắm trong tay rất nhiều các vũ khí phản vật chất và cả lực cản đến từ các chủng loài người ngoài hành tinh khác. Bởi vì thế, bề ngoài thì Autobot vẫn là một phần của nhân loại, chỉ có những ai ở tầng lớp tinh anh mới biết rõ chuyện này, tại sao Hỏa và sao Thổ luôn có những binh đoàn đồn trú chuyên nhìn chằm chằm sao Mộc, khiến cho Autobot cũng không dễ dàng ra khỏi hành tinh.

Kẻ đứng đầu Autobot có tên Levil - một người máy do chính tay Nguyễn Văn Phong tạo ra từ thế kỷ 25, tính đến nay cũng được gọi là mang cấp bậc cụ kỵ, tuổi của nó còn lớn hơn đa số nhân loại.

Levil bề ngoài là một người máy cỡ nhỏ chỉ cao tầm năm mét, cơ thể chắp vá bởi hàng đống linh kiện cổ lỗ sĩ đủ màu sắc, thoạt nhìn thì ai cũng nghĩ nó chính là một người máy hết đát, có cho cũng không ai thèm dùng. Ấy thế mà Levil lại chính là lãnh tụ của Autobot, không phải bởi sức chiến đấu hay gì cả mà đó là trí thông minh, có lời đồn rằng Nguyễn Văn Phong đã phục chế gần như là hoàn hảo trí tuệ của bản thân vào trong đầu Levil, nó cũng chính là tác nhân chính khiến cho loài người ăn đủ thứ thiệt hại ở sao Mộc, cũng chính là tia hy vọng soi sáng cho con đường cách mạng của người ngoài hành tinh.

Levil tự sinh sống ở một khu ổ chuột tại thủ đô Autobot, chỉ che mưa chắn gió bằng một căn nhà lụp xụp, tất cả chỉ lệnh của nó đều được truyền ra ngoài thông qua một giao thức liên lạc đặc biệt mà rất ít người có thể nghe lén. Sở dĩ cẩn thận như vậy bởi Levil đã bị ám sát hàng ngàn lần, cho nên dần dà nó cực kỳ cẩn thận, hoặc có lẽ là nó cũng kế thừa nốt yếu điểm sợ chết của Nguyễn Văn Phong.

Bầu trời một màu xanh lá u ám, ánh nắng không thể xuyên qua được bầu khí quyển dày đặc bụi của hành tinh này. Từ khi đám Autobot đến đây đã cải tạo toàn bộ sao Mộc trở nên khắc nghiệt và không còn phù hợp với sự sống, ngoài một đám máy móc biết đi với nguồn năng lượng từ lõi hành tinh thì chẳng hề có chút hơi thở nào của các sinh mệnh khác.

Cũng giống như mọi ngày, Levil đang sắm vai một anh thợ khai thác mỏ, đồng hồ điểm đúng sáu giờ sáng cũng là lúc nó thức dậy, đội mũ bảo hộ, cầm cái cuốc kim loại rồi lên đường tiến về phía hầm mỏ. Nó diễn đạt đến mức chính nó cũng sắp quên mất thật sự bản thân là ai, ngoài việc chăm chỉ đào khoáng thì nó sẽ tự cảm thấy vui vẻ bằng cách thưởng cho bản thân một bữa ăn đầy đinh ốc cùng với những vại bia xăng mát lạnh.

Levil chỉ tốn chừng năm phút đã vào đến mỏ, nơi đây là một cái hố sâu hoắm không thấy đáy có bán kính chừng vài cây số, các thợ mỏ sẽ di chuyển lên xuống bằng những thang máy được làm từ kim loại trông khá cũ kỹ. Nơi đây chứa một loại khoáng chất đặc biệt mang tên kim loại LV, đồng thời cũng chính là tài nguyên quan trọng nhất của những Autobot, vừa là nguồn năng lượng chính vừa là thứ giúp chúng nhanh chóng sản sinh ra trí tuệ và cảm xúc.

Người máy cỡ nhỏ lặng lẽ xếp hàng, nó không chào hỏi cũng tỏ ra chẳng quen biết với bất cứ ai, mặc kệ những âm thanh xì xào bàn tán ngay bên cạnh. Autobot cũng được coi như một chủng loài mới, ngoài trí tuệ và cảm xúc thì chúng cũng có cái bệnh nhiều chuyện y hệt con người. Tuy nhiên tư duy của chúng thì khác, toàn bàn tán những thứ quái dị.

“Ê mày, tao nghe nói chính phủ mới ban hành một chính sách mới gọi là kế hoạch sinh đẻ, chúng ta sắp phải nuôi con.”

“Cái gì cơ? Bọn nó bắt chúng ta đẻ á? Đẻ kiểu gì?”

“Thì nghe nói là bỏ tiền túi ra mua linh kiện về lắp ghép người máy, cứ hai người một gia đình, chính phủ sẽ sản xuất em bé cho chúng ta nuôi.”

“Nâu, nâu, nâu, tiền lương tao uống bia còn chả đủ, có mơ mới đem con về nuôi. Mà nhắc đến bia mới nhớ, tao nghe nói quán SeeYa tại phố King mới chế ra một loại bia xăng mới, tan ca đứa nào đi uống thử không?”

“Bia xăng mới hả? Nghe hay đấy, mày đãi một đĩa đinh ốc rang me thì tao đi.”

Các thợ mỏ vừa chém gió vừa đi vào thang máy đến nơi làm việc, đội ngũ dài dằng dặc dần ngắn lại bằng những tiếng kẽo kẹt lên xuống. Mấy phút sau đó, cũng đã đến lượt Levil, nó lặng lẽ theo đội ngũ đi vào, cứ năm mươi mạng một lượt.

Cánh cửa thang máy bằng kim loại khép lại, tiếng động cơ ù ù vang lên kèm với đó là âm thanh kẽo kẹt của dây cáp. Cái thang máy to lớn dần trầm xuống.

Đột nhiên, biến cố xảy ra.

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến sáng tác bởi kaikai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kaikai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.