Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi Chợ

Tiểu thuyết gốc · 2499 chữ

Chương 16 - Đi Chợ

16 giờ chiều, Nhà số 29 khu biệt thự ven biển Hạ Long.

Ba dì cháu nhà Minh Huyền sắp xếp xong xuôi, chuẩn bị đi chợ sắm sửa một chút.

Kỳ thực hành lý không có gì, chỉ là mấy bộ quần áo cùng sách vở. Nhưng đồ đạc trong biệt thự phủ bụi lâu ngày cần dọn dẹp một phen, cho nên ba dì cháu bận rộn mãi đến tầm này mới xong.

Về phần đi chợ, do hệ thống bếp trong nhà là Bếp Từ, buộc phải mua bộ nồi bằng inox hoặc gang mới sử dụng được. Ngoài ra Minh Huyền cũng muốn mua một ít thực phẩm, dự định tối nay nấu một bữa mời gia đình Thanh Lan, coi như cảm ơn việc cho ba dì cháu ở nhờ.

Giao cho Giang Phong việc trông nhà, Minh Huyền và Giang An đèo nhau trên chiếc xe đạp cũ đến khu chợ dân sinh.

Chọn chợ dân sinh chủ yếu là vì giá cả ở đây tương đối rẻ, lại có nhiều lựa chọn. Hai dì cháu dạo một vòng khu thiết bị gia đình liền mua được ba cái nồi, một cái chảo, một ít bát đũa, muôi thìa, tổng cộng hết chín trăm nghìn. Cái giá này nếu so với siêu thị hay trung tâm thương mại trong khu biệt thự ít nhất cũng rẻ hơn một nửa.

Tất nhiên chất lượng sẽ có chênh lệch, nhưng Giang An không quan tâm. Nồi nào chẳng là nồi, nấu được là được.

Tiếp đó lại đến khu thực phẩm, mua thịt cá, rau thơm, gia vị. Hiện giờ trong nhà có tủ lạnh để bảo quản, mua nhiều một chút, đỡ mất công đi lại.

Cuối cùng đi khu bán quần áo.

Minh Huyền gợi ý vào một ki-ốt quần áo thời trang, ngày mai là ngày đầu học sinh tập trung nhận lớp, nàng muốn hai đứa cháu ăn mặc tươm tất một chút. Mặc dù trường học có đồng phục, nhưng phải đợi lấy số đo, sau đó chờ đến trước ngày khai giảng mới được phát.

Thế nhưng Giang An đã sớm đoán được ý định của Minh Huyền, từ chối vào ki-ốt, chỉ chọn một hàng vỉa hè đồng giá, từ trong đống quần áo lộn xộn chọn ra hai bộ đồ kiểu dáng thể thao giống nhau, chất lượng vải cũng tương đối tốt. Nàng một bộ, Giang Phong một bộ, tổng cộng hết 150k.

"K" là viết tắt của đơn vị hàng nghìn, 150k chính là một trăm năm mươi nghìn.

Nguyên bản trên bảng ghi đồng giá 50k/chiếc. Nhưng trải qua một phen tốn nước bọt mặc cả của Giang An, hai quần hai áo được bán với giá 150k. Người bán hàng bên cạnh chứng kiến cảnh này không khỏi tấm tắc, luôn miệng khen Minh Huyền có cô con gái khéo ăn khéo nói, để Minh Huyền vui vẻ không thôi.

Tạm biệt gian hàng quần áo, đi đăng ký sim điện thoại cho Giang An.

Chỉ là lần này đi mất công, bởi hôm nay chủ nhật người ta không làm việc, đành mua ít quà vặt rồi phải quay lại nơi gửi xe.

Một chuyến đi chợ này hết hơn tiếng đồng hồ. Chủ yếu là do quãng đường khá xa, cả đi cả về đã mất gần ba mươi phút đạp xe.

...

Hai dì cháu đèo nhau trở về, còn Giang Phong bên này cũng bố trí xong một cái Tụ Linh Trận đơn giản.

Lần trước hắn cảm nhận được khu này có Linh Khí, nhưng không có xem xét tỉ mỉ. Vừa rồi hắn đi một vòng khu biệt thự, phát hiện Linh Khí vậy mà có ở khắp nơi, thậm chí có chỗ còn nồng đậm hơn cả khe suối sau nhà.

Phải biết, khe suối sau nhà là hắn dùng Tụ Linh Trận mới tích tụ ra Linh Khí.

Vốn cho rằng những nơi càng hoang sơ thì càng có khả năng sản sinh ra Linh Khí. Hiện tại một khu đô thị náo nhiệt lại có Linh Khí mức độ nồng đậm cao, điều này đã đánh gãy nhận thức của hắn, cũng gợi cho hắn một suy đoán.

Nơi này, có khả năng nằm sâu dưới lòng đất là một sợi Linh Mạch.

Linh Mạch là một phần của Long Mạch. Nói cách khác, Long Mạch chính là tập hợp của hàng trăm sợi Linh Mạch mà thành.

Đừng thấy gọi là "sợi" mà liên tưởng nó nhỏ như sợi dây sợi chỉ. Một sợi Linh Mạch ít nhất cũng rộng hàng chục mét, còn chiều dài có thể lên đến vài chục kilomet, tùy theo kích cỡ.

Bất quá, đây mới chỉ là suy đoán, hiện tại Thần Thức của hắn ngắn đến thảm thương, đợi tu vi tăng lên mới có thể mở rộng phạm vi sâu xuống lòng đất để dò xét.

"Chẳng trách lại gọi là khu nhà giàu..." Giang Phong kiểm tra Linh Khí trong trận, thầm cảm khái. Linh khí nồng đậm gấp bốn năm lần so với Tụ Linh Trận ở khe suối. Nếu so sánh mức độ tương quan với Tu Tiên Giới, nơi này đã được xem như là một khu Động Thiên Phúc Địa cỡ nhỏ.

Ở Tu Tiên Giới, chỉ có các gia tộc giàu có, lưng tựa tông môn cường đại mới có tư cách sở hữu Động Thiên Phúc Địa.

Điều này làm hắn nhớ tới nhân vật họ Phạm, chủ tịch của tập đoàn Vingroups đã đầu tư hàng chục nghìn tỷ xây dựng khu biệt thự này. Nghe nói trước khi quyết định đầu tư, hắn đã nhờ một người thuộc lĩnh vực tâm linh xem xét toàn bộ đoạn đường bao biển dài gần trăm cây số, cuối cùng chọn ra được một đoạn đắc địa này để làm dự án.

Thông qua kiến thức của cố chủ, Giang Phong biết thế giới này có một ít người chuyên nghiên cứu về sự ảnh hưởng của môi trường vật lý như địa hình, hướng nhà, nước đối với cuộc sống và sức khỏe con người. Những người này thường sử dụng các nguyên lý và kỹ thuật từ Đạo Phật để đưa ra các giải pháp nhằm cân bằng năng lượng, tạo ra điều kiện thuận lợi cho sinh hoạt hàng ngày, công việc và kinh doanh.

Những người này được gọi là Thầy Phong Thủy.

Mặc dù không thuộc nhóm ngành có bằng cấp chính thức, địa vị nghề này lại khá cao, nghe nói rất được giới nhà giàu chào đón.

Với một Tu Tiên Giả như hắn, Thầy Phong Thủy chỉ là trò trẻ con. Nhưng một phàm nhân lại có thể xác định ra được mảnh đất có Linh Khí và biến nó trở thành giá trị thế này, cũng coi như có chút tài.

Nhân vật như vậy làm hắn có chút hiếu kì, có cơ hội nhất định phải tìm hiểu một phen.

...

Tụ Linh Trận cần Linh Thạch làm vật dẫn, nhưng đó là cách làm từ rất xa xưa của cổ nhân.

Có câu con người là không ngừng tiến bộ, đến thời đại của Giang Phong, Trận Pháp Giả đã đạt đến trình độ không cần Linh Thạch cũng có thể bố trí ra một Tụ Linh Trận đơn giản.

Tận dụng phế liệu có sẵn, lần này Giang Phong bố trí một cái Tụ Linh Trận phạm vi bao quát toàn bộ căn nhà số 29. Ngồi trước hiên nhà cảm nhận Linh Khí lượn lờ ngược xuôi, hắn rất hài lòng, bởi từ nay có thể trốn trong phòng của mình để tu luyện mà không còn phải lo nghĩ như trước.

"Giang Phong!" Đang định tu luyện một chút thì ngoài cổng vang lên tiếng hét the thé của Giang An.

"Có!" Nhìn hai dì cháu mồ hôi nhễ nhại cùng một đống đồ, Giang Phong vội vàng chạy lên giúp đỡ.

Hơn năm giờ chiều mùa hè, mặc dù trời đã tắt nắng nhưng vẫn y nguyên nóng.

Đi vào trong nhà, Minh Huyền cũng không nghỉ ngơi mà tranh thủ phân loại thực phẩm, cái cất vào tủ lạnh, cái để ngoài, chuẩn bị nấu ăn.

Nàng hẹn gia đình Thanh Lan bảy giờ tối sang ăn cơm đâu.

Cũng may thịt cá đều đã nhờ người bán cắt sẵn, về chỉ việc rửa lại.

Giang Phong xắn tay giúp nhặt rau, Giang an bên này cũng không nhàn rỗi, đem bộ nồi chảo mới mua rửa ráy sạch sẽ, tiện cho lát nữa dùng đến.

Trong ba cái nồi, có một cái rất lớn, cỡ 20 lít. Giang An chọn mua cái này là có dụng tâm, trước đó nàng đã lên kế hoạch mỗi tối sẽ đi bán Chè rong, cho nên cần một cái nồi to để chứa. Mà nàng tính toán mùa hè sẽ không ai ăn Chè nóng, cho nên còn đặc biệt mua một cái thùng nhựa chuyên để bảo quản đá lạnh.

Nhìn Giang An rửa nồi, Giang Phong hỏi nàng: "Nếu là nấu nồi Chè to như vậy, có cần ta dựng một cái bếp dã chiến ở góc sân... "

Giang Phong còn chưa dứt lời, Giang An đã quay sang hắn giơ ngón tay cái: "Đồng ý, ta còn đang lo lắng tiền điện đây, nghe nói ba nghìn đồng một số, quá đắt!"

Bình thường ở quê giá điện cho 50 số đầu tiên chỉ có gần 1.600 đồng một số.

50 số tiếp theo 1.700 đồng một số.

100 số tiếp theo, 2.000 đồng một số.

...

Từ số 401 trở lên, 2.900 đồng một số.

Vậy mà ở khu này, bất kể dùng nhiều hay ít, đều là 3.000 một số.

Còn chưa tính thuế giá trị gia tăng.

Đơn giản là ăn cướp!!

Ở quê, nhà nàng hai quạt, hai bóng đèn, một tivi, cả tháng hết chưa tới 100 số. Mà đấy là mùa hè dùng quạt nhiều, chứ mùa đông chỉ hết chừng 60 70. Còn ở khu đô thị loại một này, cái gì cũng dùng đến điện. Nhất là bóng đèn, nàng đếm qua, toàn bộ ngôi nhà từ trong ra ngoài có gần 20 cái bóng đèn, đã thế còn là ba bốn cái chung một công tắc.

Này không phải là lãng phí à?!

"Ta thấy mấy công trình xây dựng quanh đây vứt bỏ rất nhiều gỗ vụn. Ngày mai ta đi xin về cho ngươi đốt thay bếp điện, tiết kiệm tiền." Giang Phong đề nghị.

"Đúng đúng, tiết kiệm là quốc sách!" Giang An cười hì hì, tiếp tục bổ sung:

"Ta đi cùng ngươi, sân nhà này rộng như vậy, chúng ta tranh thủ tích lũy càng nhiều càng tốt, đề phòng sau này người ta không cho nữa."

Hiển nhiên, không như ở quê, thành phố không dễ tìm ra củi để đốt.

Minh Huyền nghe hai đứa cháu bàn mưu tính kế, trong lòng rất vui, nhưng cũng không quên nhắc nhở: "Chuyện này để dì Lan quyết định đi. Dù sao nhà này cũng không phải là của chúng ta, muốn làm gì thì nên hỏi người ta một câu."

"Vâng!" Cả hai đồng thanh hô.

...

Mặc dù hẹn là bảy giờ tối ăn cơm, nhưng chưa đến bảy giờ Thanh Lan và Tiểu Linh đã ở ngoài cửa. Đi sau hai mẹ con còn có một vị trung niên, trên tay hắn xách một giỏ hoa quả.

Vị này là chồng Thanh Lan, tuổi tác tương tự, tên gọi Đoàn Chỉnh. Lần trước Tiểu Linh gặp chuyện, lúc đó hắn đang công tác ở nước ngoài, chỉ có thể hỏi thăm con gái nhỏ qua điện thoại. Mấy ngày trước trở về, biết tin Thanh Lan cho gia đình Minh Huệ thuê nhà, trong lòng rất không vui khi Thanh Lan tự tiện quyết định mà không hỏi ý kiến hắn.

Hắn vốn không thích giao lưu với tầng lớp nghèo hèn, nhưng dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng con gái rượu của hắn, giờ đuổi người ta đi thì quá mất mặt. Ở nhờ ba năm mà thôi, có thể chấp nhận được.

Khách đã đến, cơm nước còn chưa chuẩn bị xong.

Minh Huyền tiếp chuyện Đoàn Chỉnh.

Trong bếp, Giang An cho thấy tố chất của mình, hai tay liên tục xào nấu, người khác không biết lại tưởng nàng là đầu bếp chuyên nghiệp.

Nhìn Giang An bận rộn, Thanh Lan và Tiểu Linh cũng qua giúp đỡ.

"Dì, Tiểu Linh, mọi người không cần hỗ trợ đâu, mau qua bàn ngồi chơi đi, xong ngay đây."

"Giang Phong, dọn bát!"

"Đừng mà, Mẹ, Mẹ ra trước đi, để con phụ chị đại là được rồi!" Tiểu Linh đuổi Thanh Lan.

"Có được không đấy?" Thanh Lan nghi ngờ.

"Mẹ không tin con gái mình sao?!" Tiểu Linh xụ mặt. Từ lần ở thôn Tam Sơn trở về, nàng cũng bắt đầu tập làm nữ công gia chánh một cách nghiêm túc.

"Được rồi!" Thanh Lan đành trở ra phòng khách.

Tiểu Linh nhìn hai tay Giang An thoăn thoắt, trong lòng vô cùng hăng hái: "Tối nay chị đại đãi chúng ta món gì nha?"

"Có Cá Vược Om Dưa, Đậu Nhồi Thịt, Trứng Chiên Cà Chua, Gà Kho Sả và Rau Cải Luộc." Giang An liệt kê. Bốn món mặn một món rau, đối với nàng đây đã là quá thịnh soạn rồi. Bình thường ở nhà hai anh em nàng chỉ có một hai món mặn, thậm chí có hôm còn ăn khoai trừ bữa. Nhưng vì hôm nay tân gia đãi khách, nàng quyết định nấu nhiều một chút.

10 con gà, sau tối nay chỉ còn 9 con.

"Oa!" Tiểu Linh trầm trồ, bốn món này nàng biết, đều khá ngon. Nhưng không biết dưới tay nghề của chị đại sẽ còn ngon đến mức nào. Cho đến nay nàng vẫn chưa quên dư vị bữa cơm cá kho lần trước đâu.

Nghĩ đến đây nàng liền rút điện thoại ra quay. Chỉ là, khi nhận ra mọi thứ có vẻ như đều đã gần xong, trong lòng liền hối hận.

Biết thế đến sớm hơn một chút.

Lần trước đăng video chị đại sơ chế cáy đồng, kho cá, bắt ốc, đập rắn... được hơn nghìn Like đâu.

Bình luận cũng đến mấy trăm.

"Lại quay video hả? Vừa rồi ai bảo giúp tôi ấy nhỉ?" Thấy Tiểu Linh cầm điện thoại, Giang An trêu chọc.

Tiểu Linh cũng nhận ra mình thất thố. Cười hì hì, đặt điện thoại vào một góc cố định, xong quay ra: "Bếp trưởng, ngài có gì cứ việc sai bảo!"

"Biết thái Hành không?"

"Chuyện nhỏ!"

---

Hết chương 16.

Fanpage của mình: facebook.com/bathutong

Bạn đang đọc Vọng Tiên sáng tác bởi Giangoc2412
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giangoc2412
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.