Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện Thể

Tiểu thuyết gốc · 3358 chữ

Đã quyết định, An Bình cũng không chần chờ. Sau khi dò xét thêm một lượt thân thể, chửi bậy thêm vài câu liền bắt đầu lĩnh ngộ môn thuật pháp Luyện Hồn Dung Linh.

Sau khi sử dụng nhiều lần tính toán cùng với tình hình của thân thể mình, hắn quyết định bắt đầu.

Điều mà chính An Bình cũng không hề ngờ tới chính là Luyện Hồn Dung Linh Thuật của hắn tổ hợp lại khác hoàn toàn so với bản gốc. Luyện Hồn Dung Linh Thuật vốn có là do một phế vật thiếu gia tại Thượng giới sáng tạo, hắn là mẫu hình lí tưởng cho nhân vật chính của một bộ truyện. Nhưng vị phế vật thiếu gia kia chính mình cũng chỉ có thể tu luyện đến tầng thứ tư Bất Tử Chi Thân.

Tuy miêu tả rất trâu bò, nhưng môn thuật pháp này không có được hiệu quả cao như vậy, bởi vì quả thật rất khó để luyện thành.

Dù vậy thì vị thiếu gia kia cũng nghịch tập thành công, đã trở thành một tôn cự phách tại Thượng giới. Hắn cũng lưu truyền ra môn thuật pháp của hắn cho hậu nhân, nhưng muốn tu luyện nó quá khó.

Thật ra không phải không ai tu luyện được, mà cái giá phải trả của việc tu luyện thất bại không dễ tiếp thu. Chính vị thiếu gia kia trở thành cự đầu không phải vì chiến lực mạnh bao nhiêu mà đơn giản vì hắn khó giết, còn chính bản thân hắn cũng chịu ảnh hưởng xấu không ít từ môn thuật pháp hắn sáng tạo ra.

Hiện tại trí nhớ của Lão Ma Quân bị xé nát, An Bình chỉ dựa vào việc nhặt nhạnh kí ức của Lão về môn Thuật pháp này rồi tính toán sắp xếp một cách hợp lý nhất có thể, lại dựa vào chính tình hình thân thể mình rồi tiến hành điều chỉnh sao cho hợp lý nhất. Trong lúc vô tình lại sáng tạo ra một pháp môn có đồng dạng kì hiệu nhưng nội dung thực hành lại khác nhau khá xa.

Luyện Hồn Dung Linh Thuật chia ra làm hai bộ phận, một là Luyện Hồn, hai là Dung Linh.

Luyện Hồn là sử dụng thuật pháp vận chuyển linh hồn theo quỹ tích nhất định tạo thành dạng như cối xay, từ đó loại bỏ tạp chất linh hồn. Cái gọi tạp chất đơn giản là những loại kí ức râu ria không cần thiết, một vài chấp niệm không bỏ được, nếu không loại bỏ thì sau khi dung nhập linh hồn vào thân thể sẽ gây ra cảm giác hành động không ăn nhịp.

Sau khi bắt đầu vận chuyển, hắn theo thuật pháp đã lĩnh ngộ dùng ý niệm xây dựng đồ hình dạng một dòng lốc xoáy, linh hồn của hắn theo dạng lốc xoáy dần tạo thành phong bạo điên cuồng thổi quét khắp hồn thể.

Sau một lát An Bình hơi nhíu mày, hắn vốn nghĩ hẳn sẽ có chút đau đớn, nhưng chỉ cảm giác một xíu khó chịu là đã hết. Hơn nữa hắn cảm giác linh hồn mình chả rơi ra tẹo tạp chất nào.

Nghĩ nghĩ một lát, chẳng lẽ ta sai???

Sau vài lần tính toán, hắn cũng biết nguyên nhân tại sao. Hồn thể của hắn đã trải qua cả trăm tỷ năm rèn luyện trong hai môi trường vũ trụ, lẽ nào một môn thuật pháp có thể nào tốt hơn. Bộ phận Luyện Hồn của thuật pháp này đối với hắn vô ích.

Tiếp theo là Dung Linh, việc cần làm hiện tại là phải dùng linh hồn lực ngưng tụ thành từng loại hồn ấn để lạc ấn lên từng bộ phận trong thân thể mình. Sau khi lạc ấn toàn bộ tức là đã luyện thành tầng thứ nhất Sơ Dung Linh Thể của Luyện Hồn Dung Linh Thuật.

Công đoạn này đặc biệt khó khăn, bởi vì cần phải đảm bảo tính toán được tỷ lệ phân chia hoàn mỹ số lượng hồn lực cho từng bộ phận cơ thể.

Ví như ở đầu óc, bởi có đa phần giác quan quan trọng, nhất là bộ não điều khiển toàn bộ thân thể nằm tại đó nên cần số lượng hồn lực tạo thành hồn ấn nhiều nhất trong các bộ phận, thậm chí chiếm tới một phần ba toàn bộ cơ thể. Rồi giữa tay chân và thân mình cũng sẽ có sự phân chia hồn lực khác nhau. Nếu phân chia không đúng cũng sẽ gây ra sự đình trệ trong sự phối hợp các bộ phận trong thân thể.

Mất hơn một canh giờ nữa An Bình mới dùng năng lực tính toán của mình để đảm bảo sự phân chia được chuẩn xác. Phải nói là nhờ vào năng lực tính toán của Siêu Máy tính lượng tử cộng với sự thông minh của hắn và một vài kinh nghiệm của Lão Ma Quân khiến việc hắn tính toán trở lên cực kì chính xác.

Tiếp theo là một công đoạn không quá khó, nhưng theo miêu tả thì sự đau đớn không phải ai cũng có thể chịu đựng, hơn nữa sự thống khổ này diễn ra trực tiếp trong linh hồn, hơi sơ suất sẽ bị hôn mê.

Khi ấy hậu quả cực kì khó lường, vốn hắn cần phải tìm nơi an toàn và yên tĩnh để thực hiện, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép khi mà thân thể hắn mềm oặt nằm trong bao bố. Lúc này di chuyển là xa xỉ.

Cắn răng, hắn dùng ý niệm ngưng tụ hồn thể thành bộ dạng của thân thể người theo đúng tỷ lệ đã tính toán, sau đó dùng ý chí lực ngưng tụ ra một thanh kiếm.

Nếu để bất cứ một võ giả có chút thành tựu nào biết chuyện hắn có thể dùng ý chí ngưng kiếm đều sẽ giật nảy mình. Bởi vì đây là kiếm ý mà chỉ có những võ giả đã có tu vi nhất định, hơn nữa phải có thiên phú về linh hồn và sự chuyên tâm, yêu thích thực sự với luyện kiếm mới có cơ hội lĩnh ngộ ra kiếm ý.

Kiếm ý do ý chí của An Bình ngưng tụ không có chuôi, chỉ có lưỡi, nhưng đã toả ra sự sắc bén, thậm chí chỉ cần có người đứng gần bao bố chứa hắn hiện tại cũng sẽ cảm thấy sự ớn lạnh như bị lưỡi kiếm kề sát.

Xoẹt!!!

Một kiếm trảm xuống, phần đầu linh hồn thể liền rời ra. Sự đau đớn tràn tới, nhưng hắn lại có chút kì lạ, bởi vì sự đau đớn này hoàn toàn không lớn như miêu tả, thậm chí không nhíu mày một cái.

Nhanh chóng bỏ qua tạp niệm, hắn theo như phương pháp nhanh chóng dùng phần đầu hồn thể đã bị chém ra để ngưng tụ hồn ấn. Chỉ sau vài giây hồn ấn đã ngưng tụ ra, hắn điều động hồn ấn nhanh chóng tiến vào phần đầu của cơ thể.

Bỗng ở trên đầu hắn có cảm giác rất kì lạ, một cảm giác thoải mái đến cực điểm, một cảm giác nắm trong tay về phần đầu của hắn rất rõ ràng. Dù trước đó đầu vẫn là của hắn, nhưng hiện giờ hắn thậm chí không cần nhăn cơ mặt cũng có thể động lỗ tai, nhắm một mắt mà mắt kia hoàn toàn không động đậy...

Mà đây chỉ là một trong số rất nhiều những diệu dụng mà hắn nhất thời chưa tìm hiểu ra.

Bỏ qua cảm giác kì lạ trên, kiếm ý tiếp tục chém xuống. Hai tay, rồi hai chân, cuối cùng là cả thân hình được hồn lực hoà tan vào. Vốn nghĩ đã xong, ai dè vẫn còn một mẩu nho nhỏ, nhìn kĩ mới nhận ra phần này vốn dành cho tiểu đệ của hắn.

- Không thể nhỏ như thế này!!!

Khẽ lẩm bẩm, An Bình dùng chút hồn lực còn vương vãi, góp lại rồi bơm thêm vào tiểu đệ của hắn khiến nó lớn thêm gấp đôi, lúc này mới hài lòng gật đầu dùng ý chí lực ngưng tụ thành hồn ấn, thậm chí còn khá cẩn thận.

Bên trong bao tải, "thi thể" bầm dập, mềm nhũn kia đôi mắt bỗng nhiên mở ra, đôi mắt trong suốt như trẻ con nhưng lại ẩn chứa bên trong đó là sự sắc bén của kiếm ý và sự sâu thẳm, thâm thúy của người từng trải.

Tầng một Sơ Dung Linh Thể đã luyện thành.

Sau khi luyện thành tầng một của thuật pháp Luyện Hồn Dung Linh, hắn đang thông qua hồn ấn đã hoà tan trong thân thể nhanh chóng điều khiển các đoạn xương vỡ, gãy vào vị trí, các bó cơ, gân bị đứt rách đã nhanh chóng được khép

Đương nhiên chỉ là chữa trị tạm thời, những nơi đó chưa liền lại được, nhưng tạm thời chống đỡ thân hình để tìm nơi trú ẩn lại không quá khó.

Đây cũng nhờ ý chí của hắn mạnh mẽ, nếu không xương nắn vào vị trí không phải cảm giác dễ chịu gì. Sự thống khổ đó người bình thường đã kêu gào cho đỡ đau, còn hắn ngoại trừ có chút nhíu mày ra thì cũng không tỏ vẻ gì.

Sờ sờ trên thân thể, hắn cuối cùng tìm được một mảnh ngọc vỡ, dùng nó để xé ra bao tải sau đó nhỏm dậy. Xem xét một chút, bây giờ có vẻ vẫn là buổi trưa.

Nơi hắn nằm là một cái khe nằm giữa hai gò đất nhô cao. Nơi này chỉ nhìn lên thấy một tán cây hơi mỏng, không che lại được cái nắng chói chang. Nơi này có vẻ như là rừng cây gỗ, chủ yếu là loại cây thân cao cho nên nhìn nơi này có vẻ không quá rậm rạp.

Khẽ nheo mắt lại để thích ứng ánh nắng, An Bình cố gắng dùng tay chống lên thân thể rồi cố gắng đứng dậy. Mỗi một động tác dù rất nhẹ đều sẽ khiến cho sự đau đớn càng tăng, nhưng hắn lại không tỏ vẻ gì, đây có là gì so với việc lưu lạc hàng trăm tỷ năm, linh hồn chịu đựng vô số thống khổ dày vò.

Đau đớn trên thân thể, nhưng thực sự hắn hoàn toàn không cảm thấy đây là sự đau khổ, trái lại những cơn đau lại đang khiến hắn hưng phấn, vui vẻ.

Không phải hắn cuồng ngược, không phải hắn bị điên, mà bất cứ ai sau khi trải qua sự hành hạ, giày vò từ vô số trải nghiệm trong hàng trăm tỷ năm với cảm giác sống chỉ có linh hồn ý thức thì quả thật là sống không bằng chết, mà chết thì không thể, lúc ấy thì việc được sống trong thân thể thật sự lại rất hạnh phúc.

An Bình hưng phấn ngửa đầu thét to một tiếng rồi loạng choạng bò ra khỏi khe đất, rồi chầm chậm lảo đảo bước về một phía có tiếng nước chảy.

Cũng không biết thân thể này đã bao lâu chưa uống nước mà cảm giác quả thật rất khát.

Nhưng An Bình bỗng trở nên cảnh giác, không hiểu tại sao hắn bỗng cảm thấy nguy hiểm đang lại gần, hơn nữa càng lúc càng rõ.

Rồi hắn trông thấy từ phía rất xa có một con vật khá giống với loài linh cẩu, nhưng đi có một mình. Cẩn thận đứng nép sang bên một cái cây, hắn bỗng thấy con thú bỗng ngẩng đầu lên rồi hít hít.

Bỗng nhiên con thú ngoái đầu về phía này, An Bình hơi chút giật mình, nhanh chóng nép mình tránh né ánh mắt con thú, hắn biết mình đã bị phát hiện.

Hơi suy nghĩ một chút bèn bỏ đi suy nghĩ chạy trốn hoặc leo lên cây, bởi tình hình thân thể của hắn hiện tại là không thể chạy bao xa càng không thể leo trèo trước khi con thú kia tiến đến.

Trong tay nắm chặt mảnh ngọc vỡ, hắn liền nằm dựa gốc cây, nhắm mắt giả chết.

Vài chục giây sau liền nghe thấy có tiếng bước chân lại gần, lúc này hắn dùng hồn ấn khiến tim tạm thời ngừng đập, thu liễm khí tức đến tận cùng.

Dùng sự chưởng khống với thân thể hiện tại thì việc An Bình khiến cơ thể như đã chết không quá khó, ít nhất để lừa những con thú trí lực thấp là dư.

Khi vừa thu lại toàn bộ khí tức thì An Bình chợt có một cảm giác kì lạ. Các giác quan của cơ thể bỗng như được tăng cường lên nhiều lần, bởi mắt nhắm lại khiến thính giác như thần trợ, nghe rõ từng tiếng động dù chỉ nhỏ nhất, hơn nữa cộng thêm khả năng tính toán kinh người, hắn có thể cảm nhận trong đầu một hình ảnh lập thể.

Toàn bộ ngoại giới giống như một cuốn phim chiếu trong mắt hắn.

Thân thể An Bình nằm đó tựa thân vào một cây đại thụ, phía sau thân cây là một con thú rất giống linh cẩu với chiều cao khoảng một mét, dài hơn ba mét đang từ từ di chuyển tới.

Toàn bộ hình ảnh được chiếu vào đầu, An Bình ngay lập tức đã tính toán ra vị trí con thú sẽ bước tới tiếp theo. Hơn nữa hắn còn rõ ràng nghe được điểm yếu của con thú.

Loài thú này điểm yếu thường là dưới bụng hoặc yết hầu, nhưng cho dù là bụng hoặc yết hầu bị cắt cũng chưa thể khiến nó chết ngay, thậm chí trước khi chết nó có thời gian khoảng hơn hai mươi giây để phản sát. Với tình trạng thân thể hiện tại thì chỉ cần vài giây, hắn khó sống nổi.

Nhưng ở con thú này hắn cảm thấy được ở giữa hai mắt của nó chính là điểm yếu, chỉ cần bị vật sắc nhọn đâm vào, dù chỉ một tấc cũng khiến chúng choáng váng ngay, và khi chưa kịp tỉnh lại thì chúng đã chết.

An Bình nín thở chờ đợi, không lâu sau con thú đã bước tới, khi nhìn thấy một thi thể nó hơi dừng lại cảnh giác.

Cái mũi hít hít, khi không cảm nhận được sinh cơ nó yên tâm lại gần, sau đó há cái miệng lớn như huyết bồn, muốn một phát táp đứt cổ thi thể để xem may mắn còn tí huyết uống không.

Vừa lúc cái đầu tiến lại từ bên trái gần cỗ thi thể, một cái tay cầm theo một mảnh ngọc vỡ bỗng động. Chỉ chớp mắt thì mảnh ngọc vỡ kia đã đâm gần tới giữa hai mắt con thú.

Nhưng dù gì thì loài thú vẫn có những sự ứng phó khi gặp nguy hiểm. Chỉ thấy con thú hơi cúi đầu xuống, khi đó mảnh ngọc sẽ đâm vào đầu con thú, nhưng nơi đó rất cứng rắn, với lực đạo yếu ớt kia không thể đâm thủng xương đầu được.

Nhưng khi nó vừa muốn cúi đầu xuống, không ngờ đã có một bàn tay khác từ lúc nào đã chống sát cổ họng khiến nó không thể cúi thêm xuống.

Trong sự kinh hoàng của con thú, mảnh ngọc không biết làm từ thứ gì lại không hề bị làn da cản lại bao lâu đã đâm sâu vào hơn ba tấc. Chỉ nháy mắt, con thú mất đi ý thức, thân hình gục xuống, đầu nó đè lên ngực An Bình khiến hắn đau nhe răng.

Cố gắng đẩy đầu con thú, An Bình cố gắng bò dậy. Tay trái của hắn vừa rồi bị lực lượng cúi đầu xuống của con thú khiến xương đã vào vị trí lại lệch đi.

Dù gì hiện tại thân thể của hắn vẫn đầy rẫy những vết thương, xương cốt toàn thân gần như nát hết. Hiện tại thân thể này có thể đi đứng là hắn dùng hồn lực thông qua hồn ấn cưỡng ép gây dựng lại thân thể, rồi dùng tinh thần điều khiển hồn lực tạm thời thay thế khung xương, điều khiển như điều khiển con rối.

Dùng hồn ấn dò xét, cũng may không để lại hậu quả gì, An Bình lại thông qua hồn ấn nắn nó lại.

An Bình nhìn con thú, lúc này trong kí ức bỗng tuôn ra một luồng thông tin, đây là thông tin từ Hoành Thiên.

Linh Lang thú, một loài thuộc họ sói. Loài này trí tuệ kém nhưng da dày thịt béo, hơn nữa lực lượng không nhỏ, bình thường khá nhát gan. Loài này nếu bình thường sẽ không đi theo đàn, nhưng nếu sinh ra Lang Vương thì chúng tự động đi theo và trở thành quân đội trung thành trong tay Lang Vương.

Khi đó dưới sự điều khiển của Lang Vương thì chúng cực khó đối phó. Ít nhất là ở tình trạng này thì An Bình hoàn toàn không có chút cơ hội sống nào, cho dù chỉ có một đầu.

Thở dài một hơi, An Bình cúi người xuống, dùng mảnh ngọc vỡ dài khoảng tám tấc này cẩn thận cắt lấy một chiếc đùi, mất thêm hơn mười phút mới cắt xong, vác nó trên vai hắn lại lảo đảo đi về hướng có tiếng nước chảy.

Thật vất vả mới tới nơi, An Bình cẩn thận xem xét. Nơi này có một thác nước nhỏ đổ xuống một hồ nước cũng khá nhỏ. Nước nơi này cũng rất trong, tuy không thấy đáy bởi những bọt nước do thác đổ xuống nhưng cũng rất sạch sẽ.

Cẩn thận để chiếc đùi Linh Lang xuống, An Bình bước tới rồi thả cả người cả y phục vào trong nước, dù sao thì y phục của hắn cũng đã dính đầy máu.

Nước nơi này không quá lạnh, hắn vừa cởi y phục vừa bước xuống, tắm một lúc rồi cứ thế trần truồng bước lên bờ.

Lúc này hắn mới đánh giá chi tiết bề ngoài thân thể mình, thân cao chừng mét tám, thân hình thon gọn giọt nước, ngực nở, vai tròn, bụng sáu múi, mông đầy đặn, tứ chi thon dài hữu lực, hình thể khoẻ mạnh nhưng không quá u bắp.

Tóm lại là rất body và đẹp mắt. Ngoại trừ vài vết thương chưa lành và những vết sẹo nhỏ lưu lại sau những trận chiến với người, với yêu thú và vài lần bị đánh đập bởi tử tôn Hoành gia.

Dù sao thì thân thể này bởi vì không thể bước vào Luyện Đồ mà tăng cường rèn luyện cơ thể.

Nhưng thứ An Bình hài lòng nhất lại là thứ giữa hai chân kia, tiểu đệ của hắn trạng thái thường cũng đã dài chừng mười ba cm, nếu hùng phong đại triển hẳn không ít hơn mười tám cm. Đây cũng là nhờ công hắn dồn nhiều hồn lực ngưng tụ hồn ấn cho nó.

Bước lại gần một nơi hồ nước có bóng râm, hắn cúi xuống soi khuôn mặt.

Nhìn khuôn mặt phản chiếu trong nước khiến An Bình sửng sốt, sau đó lại có chút kinh hoảng...thế nào mà khuôn mặt của hắn đẹp thế, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, làn da trắng hồng rạng rỡ, đôi môi đỏ mọng hơi cong điệu đà.

Chỉ là có chút sai sai, tại sao má phính lên thế??? Hơn nữa tóc hắn vốn buộc gọn đằng sau, tại sao trong nước lại xoã tung???

- A!!!

Thét lên một tiếng kinh hãi, An Bình nhanh chóng bước lùi ra sau.

Bạn đang đọc Vũ Đạo Chí Tôn sáng tác bởi ToanNgoc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ToanNgoc
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.