Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức Tỉnh

Tiểu thuyết gốc · 2726 chữ

Hằng năm, gia tộc tổ chức một nghi thức thức tỉnh vũ hồn cho các đệ tử gia tộc. Tất cả các đệ tử chưa thức tỉnh sẽ được tập hợp xung quanh võ đài của gia tộc. Ở giữa võ đài sẽ dựng một phiến đá đặc biệt tên là Khởi Hồn Thạch. Đây là một viên đá đặc biệt, cao tới 2 trượng, rộng 1 trượng, không ngừng toát ra ba động xung quanh. Toàn bộ Viên đá đều màu đen ánh, toát ra vẻ huyền bí và khí tức tang thương cổ kính. Tất cả những người chưa được thức tỉnh vũ hồn sẽ được trưởng lão gia tộc gọi tên và lần lượt lên chạm tay vào phiến đá. Khởi Hồn Thạch này đặc biệt ở chỗ, sau khi ta chạm tay vào, nó sẽ ánh lên quang mang ba động mãnh liệt, sau đó không ngừng truyền hồn lực mãnh mẽ vào trong cơ thể người chạm, từ đó kích phát giới hạn hồn lực tối đa của cơ thể, sinh ra vũ hồn. Mỗi năm 1 người chỉ có thể tiếp nhận năng lượng của Khởi Hồn Thạch 1 lần. Bởi nếu làm liên tục, cơ thể và linh hồn có thể sẽ không chịu được kích phát năng lượng dẫn đến cơ thể nổ tung, linh hồn tan rã, không thể siêu sinh. Vì vậy mỗi năm gia tộc cũng chỉ tổ chức nghi thức thức tỉnh một lần. Có những người thiên phú tốt, có thể thức tỉnh vũ hồn ngay lần đầu tiên chạm vào Khởi Hồn Thạch. Trái lại, có những người thiên phú kém, năm nào cũng thấy có mặt trong danh sách thức tỉnh, mãi cũng không thành công. Điển hình như ở Nguyên gia có gã tên là Nguyên Tràng, hắn từ lúc 5 tuổi đã chạm vào viên đá lần đầu tiên, nhưng đến tận năm 20 tuổi hắn mới thức tỉnh vũ hồn. Cho đến nay tên này cũng chỉ mới tu luyện đến cảnh giới Trung cảnh Vũ Giả, được định trước là cũng sẽ chẳng có thành tựu gì trong tương lai. Vì vậy gia tộc đã an bài cho hắn vào vị trí gác cổng. Cho nên, có thể thấy, việc thức tỉnh vũ hồn sớm đem lại ưu thế lớn đến mức nào.

Năm đó, sau khi Nguyên Hồng, phụ thân của Nguyên Minh mất tích được 3 tháng, thì đó cũng chính là khoảng thời gian định kỳ hàng năm mà gia tộc tổ chức nghi lễ thức tỉnh. Hai cái tên Nguyên Minh và Nguyên Khang cũng nằm trong danh sách thức tỉnh của thế hệ trẻ gia tộc. Nhưng năm đó cũng chỉ có Nguyên Khang tham gia nghi thức, còn về phía Nguyên Minh, do quá đau buồn về cha nên hắn cũng chỉ nằm du dú trong phòng cả ngày hôm đó. Có thể nói việc hắn mất đi cha là một đả kích quá lớn, bởi từ nhỏ hắn đã mồ côi mẹ, chỉ có cha hắn nuôi hắn từ nhỏ,vừa là người bạn, là người thầy, cũng là một người đem lại sự bình yên để hắn dựa vào..Hôm đó, trong khi đang nằm trong phòng đau thương về người cha của mình, hắn bỗng nghe thấy tiếng kêu lên thất thanh của trưởng lão gia tộc.

" Khang thiếu gia.. Khang thiếu gia thức tỉnh rồi. Là.. là vũ hồn Kim Giác Lang."

Sau đó truyền vào là tiếng âm thanh huyên náo ca tụng của những người xung quanh. Thông tin Nguyên Khang thức tỉnh có thể nói là một tin đại hỉ mang tính chấn động, và người vui nhất không ai khác chính là bản thân Nguyên Khang và phụ thân hắn, Nguyên Gia gia chủ Nguyên Dật.

Và trong 3 ngày liên tiếp, gia tộc tổ chức đãi yến tiệc, không khí trở nên phi thường náo nhiệt, phá tan đi không khí tang thương trước đó.

Những ngày sau thức tỉnh vũ hồn, Nguyên Khang mỗi lần đi qua Nguyên Minh đều thể hiện một phong thái ngạo nghễ chúng sinh như một kẻ chiến thắng. Trước đây hắn luôn nhìn Nguyên Minh với ánh mắt ganh ghét thù hằn, thì giờ đây, hắn chỉ nhìn Nguyên Minh bằng một sự khinh bỉ hiện rõ trên khuân mặt.

Nhưng quả thật, sau khi thức tỉnh vũ hồn, kết hợp với việc được gia tộc hết lòng lấy tài nguyên bồi dưỡng, Nguyên Khang đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Có mấy lần hắn và Nguyên Minh cũng có đối chiến qua, nhưng giờ không như ngày xưa, lần nào Nguyên Minh cũng bị đánh trọng thương thảm bại. Thực chất thì Nguyên Minh cũng không quá chênh lệch thực lực với Nguyên Khang, nhưng từ lúc cha hắn mất tích, tinh thần Nguyên Minh suy sụp nặng nề, việc tu luyện cũng trở nên đình trệ, vì vậy mới có những cuộc chiến một chiều như vậy. Đặc biệt, tên Nguyên Khang này ra tay cực kì tàn bạo, mỗi khi đối chiến với Nguyên Minh phải khiến hắn trọng thương mới chịu dừng tay. Đỉnh điểm là cuộc giao thủ gần đây, Nguyên Khang không biết là vô ý hay cố tình, đã tung một chưởng cực mạnh lên thiên linh cái của Nguyên Minh khiến hắn bất tỉnh tại đương sự. Gia chủ Nguyên Dật lập tức gọi Giang đại sư đến cứu trị nhưng không thành. Và từ đó mới tạo cơ hội cho Nguyên Minh này có được cơ thể và kí ức của Nguyên Minh đã chết kia.

Thoát khỏi dòng suy tưởng những tao ngộ của chủ nhân cỗ thân thể này, hắn cảm khái nói:" Nguyên Minh, cậu hay an tâm yên nghỉ đi, tôi một khi đã kế thừa ký ức cũng như cơ thể cậu, chắc chắn sẽ làm cái tên Nguyên Minh phát dương quang đại ở Thế Giới này, đây là lời thề của một nam nhân." Nói rồi hắn nhìn thẳng vào mình ở trong gương, chắp tay hành lễ một cái. Nếu có ai nhìn thấy hình ảnh này của hắn chắc chắn sẽ nghĩ là hắn có vấn đề về thần kinh.

Bỗng từ phương xa truyền lại có tiếng bước chân người. Một lúc sau, có tiếng gõ cửa, rồi có 2 người đàn ông một trước một sau bước vào phòng, chính là Nguyên gia gia chủ Nguyên Dật và Giang đại phu.

Nhìn thấy Nguyên Minh đang ngồi trước bàn, Nguyên Dật hỏi :"Minh nhi, con đang bị thương thì nên nằm nghỉ nhiều một chút, không nên cử động như vậy, con cảm thấy trong người thế nào rồi ?"

" Ta ổn." Nguyên Minh trả lời câu hỏi của lão gia chủ một cách lạnh lùng. Mặc dù, hắn trông có vẻ quan tâm đến Nguyên Minh,, kí ức trước đây cũng cho thấy hắn chăm sóc cho Nguyên Minh khá tốt, có thể còn tốt hơn cả Nguyên Khang, con ruột của lão, nhưng Nguyên Minh luôn có một trức giác rằng lão Nguyên Dật này không tốt đến thế, ở bên cạnh lão luôn cảm nhận được một sự nguy hiểm khó tả.

" Minh nhi, đây là bồi nguyên đan mà Giang đại sư luyện chế, có thể giúp thương thế của con hồi phục nhanh hơn, con cầm lấy đi."

Nói xong, lão đưa Nguyên Minh một chiếc bình ngọc có đậy nút kín, tuy vậy vẫn có một mùi hương thoang thoảng của đan dược tản mát ra từ phía chiếc bình.

"Đa tạ." Nguyên Minh vẫn đáp lại với một vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt gần như là không có bất kì biểu hiện gì.

Có lẽ do trước đây, từ sau khi cha Nguyên Minh mất tích, hắn luôn giữ một vẻ mặt trầm ổn, lạnh lùng nên khi Nguyên Dật nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này cũng không thấy kì lạ.

" Haizz, Minh nhi, ta biết là con cảm thấy rất đau buồn vì cha con, bản thân ta cũng vậy, nhưng cứ sống mãi với quá khứ như vậy cũng chẳng được lợi ích gì, đã đến lúc phải sống vì tương lai rồi, đừng phá vỡ tiền đồ của con chỉ vì chuyện như vậy, cha con ở trên trời cũng không muốn nhìn thấy con như thế này đâu?"

Nhìn thấy Nguyên Minh ngồi yên không có biểu hiện gì, lão nói thêm: " Về chuyện ngày hôm nay, ta đã trừng phạt Nguyên Khang một cách thích đáng rồi, con cũng đừng bận tâm. Con cứ yên tâm an dưỡng." Nói rồi hắn và Giang đại sư một trước một sau bước ra khỏi cửa.

Đi được một đoạn, bỗng Nguyên Dật dừng bước chân, quay đầu lại, nói:" 3 ngày nữa, gia tộc sẽ tổ chức nghi thức thức tỉnh vũ hồn, hi vọng con sẽ tham gia. Cũng đã 5 năm rồi, con không có tham gia một nghi thức thức tỉnh nào." Nói xong lão đi nhanh ra ngoài.

Thấy tất cả mọi người đã ra khỏi phòng, hắn nhếch mép cười thầm :" Nghi thức thức tỉnh sao, ta tất nhiên là phải tham gia rồi, ta không còn là Nguyên Minh bi lụy của trước đây nữa. Ta một khi đã trọng sinh thì chắc hẳn ông trời đã sắp xếp ta là nhân vật chính . Sẽ có những cơ duyên, kì ngộ bất ngờ đến với ta. Không biết trừng đến hôm thức tỉnh, vũ hồn của ta lại là thần long hay bạch hổ cũng chưa biết chừng hahaha." Hắn chìm đắm trong những ảo mộng tươi đẹp rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay.

Cứ như vậy trong 3 ngày này, buổi sáng thì hắn luyện quyền pháp đã được học, buổi chiều thì hắn đi dạo quanh tham quan phủ đệ Nguyên Gia. Hắn không khỏi tấm tắc về độ to lớn cũng như xa hoa của Nguyên Gia.

" Chà, nơi này rộng thật, lão tử tý nữa thì bị lạc trong chính nhà mình rồi."

Cứ như vậy, 3 ngày trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến ngày gia tộc tổ chức nghi lễ thức tỉnh.

Nguyên Minh đang nằm ngủ ngon lành trong chiếc giường tổ ấm của mình, bỗng có một tiếng nói bên ngoài vang lên phá vỡ đi những giấc mơ tươi đẹp của hắn.

" Đệ tử Nguyên Nhẫn, không thức tỉnh huyết mạch. Mời đệ tử tiếp theo."

Nghe thấy âm thanh này, hắn dật mình trồm dậy.

" con bà nó, sao ta cứ bị ngủ quên mấy ngày quan trọng như này nhỉ, mà sao không có ai vào gọi ta."

Sau đó hắn từ từ nghĩ lại: " chủ nhân cỗ thân thể này trước đây là một kẻ bi lụy trầm cảm, 5 năm liên tục chưa từng tham gia nghi lễ thức tỉnh, có lẽ mọi người nghĩ năm nay ta cũng sẽ không tham gia nên không ai vào gọi."

Nói rồi hắn mặc vội bộ quần áo xong chạy một mạch đến võ đài của gia tộc. Khi đến nơi, hắn nghe thấy trưởng lão đã xướng đến tên người cuối cùng rồi.

"Cuối cùng, đệ tử Nguyên Long lên thức tỉnh".

Trưởng lão nhìn tên Nguyên Long vừa mới nhảy lên võ đài, trầm giọng nói:" ngươi đã là người cuối cùng trong nghi lễ thức tỉnh năm nay rồi, hi vọng ngươi có thể thức tỉnh thành công". Nguyên Long chắp tay đa tạ trưởng lão xong, nhẹ nhàng đặt tay lên Khởi Hồn Thạch, một luồng sóng ba động mạnh mẽ tỏa ra khiến quần áo của mọi người, cũng như cây cỏ xung quanh bay lên phần phật. Một lúc lâu sau, luồng sóng này từ từ giảm xuống rồi biến mất. Không có bất kì hiện tượng nào xảy ra.

" Trưởng lão thở dài, lắc đầu nói, đệ tử Nguyên Long, thức tỉnh thất bại...Vậy ta tuyên bố nghi thức thức tỉnh năm nay kết..."

" Chờ một chút". Bỗng một âm thanh từ phía sau hàng người vang lên, cắt đứt câu nói của vị trưởng lão kia. Không tự chủ được, tất cả mọi người đều nhất loạt quay đầu về phía người phát ra âm thanh. Đó là một thiếu niên 13 tuổi, khuân mặt anh tuấn, tuy còn trẻ con nhưng lại toát lên vẻ thành thục trước tuổi.

" Đó, đó chẳng phải là Nguyên Minh thiếu gia sao, hắn ở đây làm gì, chẳng nhẽ hắn đã nghĩ lại, quyết định thức tỉnh rồi sao?". Vô số những âm thanh nghị luận từ bốn phương tám hướng truyền vào tai hắn. Sau khi thấy Nguyên Minh xuất hiện, mọi người đều vô cùng bất ngờ, đặc biệt là Nguyên Khang,hắn nhìn thấy Nguyên Minh đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại nở ra một nụ cười châm chọc và âm lãnh như thể muốn nói rằng:" lão tử đã thức tỉnh cách đây 5 năm rồi, giờ ngươi mới ra thì đã quá muộn. Bại tướng thì vẫn là bại tướng thôi."

Không để ý đến ánh mắt của Nguyên Khang, Nguyên Minh mỉm cười từ từ bước lên võ đài. Chắp tay hành lễ với trưởng lão nói: " đệ tử Nguyên Minh, đến thức tỉnh vũ hồn."

" Hảo , Hảo a" Vị trưởng lão kia vuốt râu, mỉm cười sảng khoái đáp. Có thể nói, sự xuất hiên của Nguyên Minh là một bất ngờ ngoài ý muốn đối với tất cả mọi người ở đây. Bởi hắn trước đây đã từng nổi tiếng với Hoàng Kim Cốt trong cơ thể, ai cũng tò mò không biết vị thiên tài này có thể thức tỉnh ra loại vũ hồn nào, liệu hắn có thể mạnh đến đâu.

Nguyên Minh nhẹ nhàng đặt tay lên Khởi Hồn Thạch, sau đó từ từ nhắm mắt lại. Từng luồng lực lượng từ từ truyền từ viên đá sang cơ thể hắn khiến linh hồn của hắn như bay bổng, dần dần trong đan điền hắn hiện lên một thứ gì đó giống như giọt nước không ngừng hấp thụ năng lượng mà Khởi hồn Thạch truyền vào cơ thể hắn. Ở bên ngoài, mọi người đang vô cùng hồi hộp, không biết là Nguyên Minh có thể thức tỉnh được hay không, đặc biệt là Nguyên Khang, hắn bề ngoài tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm, hắn lo sợ rằng Nguyên Minh sẽ thức tỉnh được loại võ hồn mạnh hơn Kim Giác Lang của hắn.

Một lúc sau mọi người bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Cả các trường lão cũng cảm thấy kì quái.

" Quái lạ, tên tiểu tử này đã nhận năng lượng từ Khởi Hồn Thạch thời gian một chum trà rồi, sao còn chưa thấy giấu hiệu dừng lại nhỉ."

Ngay cả bản thân Nguyên Minh trên đài cũng đang cảm thấy bất an, cái thứ nhỏ nhỏ trong đan điền của hắn như cái động không đáy, không ngừng hút năng lượng từ bên ngoài truyền vào, nhưng kích thước thì phát triển rất chậm, giờ mới chỉ to bằng bàn tay.

Lại nửa canh giờ trôi qua, mọi người bắt đầu mất kiên nhẫn,bàn tán xôn sao:" chuyện gì xảy ra vậy, chẳng nhẽ Khởi hồn Thạch bị hỏng ư". Ngay cả gia chủ cũng như một số trưởng lão khác cũng đã có suy nghĩ này. Ngay khi mà vị trưởng lão kia chuẩn bị bảo Nguyên Minh dừng lại để tiến hành kiểm tra Khởi Hồn Thạch thì bỗng nhiên viên đá lại ngừng tỏa năng lượng, trở về trạng thái yên ổn ban đầu. Nguyên Minh vẫn đang bảo trì tư thế đứng, một tay chạm vào viên đá, đôi mắt nhắm nghiền, hi vọng sẽ được nghe thấy âm thanh xướng lên của vị trưởng lão kia

" Minh.. Minh thiếu gia thức tỉnh rồi."

" hahaha, phải vậy chứ, đã bảo lão tử là nhân vật chính rồi mà."

" là... là một con rùa đen."

" Cái...Cái... Cái quái gì"

Bạn đang đọc Vũ Hồn Của Ta Lại Là Một Con Rùa Đen sáng tác bởi Huyenvu88
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huyenvu88
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.