Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự thật về Vũ hồn

Tiểu thuyết gốc · 2461 chữ

Hắn từ từ mở mắt ra, thấy xung quanh cơ thể mình tản mát ra một cỗ năng lượng màu đen như làn khói, ngưng kết lại thành hình một con rùa đen đang nằm lơ lửng giữa không trung, ngửa bụng lên trời, bốn cái chân và cái đầu của nó không ngừng vùng vẫy, đang cố gắng muốn lật lại thân mình, trông vô cùng buồn cười.

Sau khi trưởng lão nói ra vũ hồn của Nguyên Minh, không khí đột nhiên im lặng đến lạ thường. Sau đó một số người bắt đầu hai vai run rẩy kịch liệt, bàn tay không ngưng bịt chặt vào miệng mình, cố khống chế cho âm thanh phát ra. Có người đã không chịu được kích thích bắt đầu cười rộ lên. Tiếng cười của hắn như một ngòi bom kích nổ tất cả những người còn lại.

" Hahaha, con mẹ nó, chuyện này thực sự... thực sự.. quá.. quá..., "

" Haha, buồn cười chết ta mất".

Một số người còn thái quá hơn, trực tiếp nằm lăn ra đất, không ngừng ôm bụng lăn qua lăn lại, cười đến điên cuồng.

" A, các ngươi mau.. mau giúp ta ngừng lại, ta.. ta cười đến co thắt ruột rồi."

" Ai, ai trong các ngươi có khăn tay, mau đưa ta một cái, ta cười đến phát khóc rồi."

Cả võ đài như rộ lên, âm thanh tiếng cười như kéo dài đến vô tận, vang vọng cả một vùng trời.

Mặt Nguyên Minh lúc này nhìn vô cùng đặc sắc. Dù da mặt hắn có dày như tường thành đi chăng nữa nhưng nếu bị cả ngàn người cùng cười như vậy thì cũng sẽ vô cùng xấu hổ. Lúc này Nguyên Minh ước gì hắn có một cái hố để lập tức chui xuống.

" Lão thiên gia ơi là lão thiên gia, người đang trêu đùa ta đấy sao?"

Nguyên Minh không ngừng than trời trách đất sao mà bất công. Có lẽ do hắn kì vọng vào hào quang nhân vật chính của mình quá nhiều nên giờ mới thất vọng như vậy.

" Haha, ta thà không thức tỉnh vũ hồn còn hơn là thức tỉnh một con rùa đen."Một đệ tử vừa tham gia thức tỉnh thất bại nói.

Sau thoáng bị đả kích, Nguyên Minh lập tức lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào con rùa lơ lửng trước mặt. Nếu nhìn thoáng qua, thì hình dáng của nó cũng chả khác gì mấy con rùa đen bình thường, nhưng nếu nhìn kĩ thì phát hiện, trên mỗi một ô trên mai nó đều ẩn hiện những đường vân và những bí tự kì lạ, không ngừng toát ra khí tức tang thương cổ lão.

"Ta biết mà, vũ hồn của ta sao chỉ có thể là vật bình thường được."Hắn mỉm cười nghĩ thầm.

Mọi người bên ngoài đã khống chế được sự phấn khích, nhìn thấy Nguyên Minh đứng ngẩn ra đó, không ngừng vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào con rùa, mọi người lại bắt đầu xôn xao nghị luận.

" Này, ngươi xem, không phải tên kia bị đả kích đến phát ngốc rồi đó chứ."

Không quan tâm đến những lời bàn tán xung quanh, Nguyên Minh bình tĩnh nhắm mắt ngưng thần, thu hồi vũ hồn của mình vào trong đan điền, sau đó nhảy xuống đài, chậm rãi đi về phía phủ đệ của mình. Đột nhiên có một bóng người bước ra từ đám đông, chắn trước mặt hắn, người này không ai khác chính là Nguyên Khang, chắp tay nói:" Chúc mừng Nguyên Minh đệ đệ đã thức tỉnh được vũ hồn có một không hai. Bình sinh loại võ hồn nào ta cũng đã từng thấy qua, nhưng chưa bao giờ thấy vũ hồn rùa đen bao giờ cả" Nói xong, hắn nhoẻn một nụ cười khinh bỉ với Nguyên Minh. Nhưng Nguyên Minh lại không để ý đến những lời lẽ châm chọc của hắn, vẫn tiếp tục bước lên phía trước với một thái độ lạnh lùng. Không thể không nói, thái độ đó đã làm cho Nguyên Khang cảm thấy bị sỉ nhục. Hắn tức giận siết chặt nắm đấm, cay nghiệt nói, âm thanh chỉ có một mình hắn nghe thấy:" ngươi sớm muộn gì cũng chết trong tay ta thôi."

Trên đường về phủ đệ, Nguyên Minh vẫn còn nghe được giọng nói của trưởng lão văng vẳng đằng sau.

" Vậy là nghi thức thức tỉnh vũ hồn năm nay đã kết thúc. Gia tộc có tất cả 371 đệ tử tham gia, 69 đệ tử thành công thức tỉnh đó là

Nguyên Trần, 10 tuổi, vũ hồn Lôi Vân Ưng; Nguyên Linh, 11 tuổi, vũ hồn Mộc Tử Điệp, Nguyên Dương, 11 tuổi, vũ hồn Thổ Sơn Hắc Hùng..... Và cuối cùng là Nguyên Minh, 13 tuổi, vũ hồn Thủy Ô Quy."

Sau khi âm thanh của trưởng lão kết thúc, lại có một tràng cười dài vang vọng cả một vùng trời phía đằng xa.

"Hừ, các ngươi cứ cười đi, rồi để xem ai mới là người cười đến cuối cùng."Nói đoạn hắn bước vào trong phòng rồi mạnh mẽ đóng cửa lại. Hắn ngồi xếp bằng ở trên giường, nhắm mắt lại từ từ tiến vào đan điền nội thị. Ở đó có một con rùa đang trong trạng thái ngủ say, tứ chi đã ẩn vào trong chiếc mai của nó. Cảm nhận được có linh hồn tiến vào, nó liền thò cái đầu ra, không ngừng nhìn ngó xung quanh, vô cùng cảnh giác. Thấy người tới là Nguyên Minh, nó lập tức chạy đến trước mặt hắn, để hắn bế lên trên tay. Nguyên Minh không ngừng quan sát toàn thân xung quanh con rùa, không bỏ xót chỗ nào, để tìm hiểu xem có điều gì kì lạ không. Cuối cùng, hắn dừng mắt lại trên mai con rùa, tỉ mỉ xem kĩ lại những đường vân trên đó. Mai rùa có tổng cộng có 11 ô, chia thành 3 hàng theo chiều dọc, hai hàng bên ngoài có 3 ô, hàng ở giữa có tận 5 ô. Mỗi ô đều có những đường vân và kí tự trông giống chứ hán ở chính giữa. Đang mải mê nghiên cứu con rùa một cách chăm chú, bỗng có một âm thanh của một đứa trẻ vang lên.

"Sao, tìm hiểu lâu như vậy có nhìn ra được điểm gì không?"

" Không nhìn ra"Hắn trả lời theo phản ứng rồi bất giác giật mình. Hắn thoát khỏi trạng thái nội thị, mở mắt ra, không ngừng nhìn ngó xung quanh một cách cảnh giác.

"Ai, ai vừa lên tiếng, đừng có giả thần giả quỷ trước mặt ta."

"Tiểu tử, ngươi giả ngốc, hay là ngốc thật vậy, ta ở trong đan điền của ngươi." Nghe xong câu này, hắn vô cùng hoảng hốt. Nghĩ ra điều gì đó, hắn lập tức giải phóng võ hồn ra khỏi cơ thể cho nó phiêu phù trước mặt mình, rồi hắn run run chỉ tay vào con rùa, miệng lắp bắp:" là ngươi.. ngươi vừa nói chuyện với ta sao"

" chứ còn ai vào đây nữa" con rùa dùng một phương pháp đặc biệt nào đó phát ra âm thanh trả lời mà không cần mở miệng.

" Nhưng mà sao... sao có thể"

" Chẳng có chuyện gì trên đời là không thể cả. Ở đây không tiện nói chuyện, vào trong đan điền của ngươi đi." Tuy có chút kì quái nhưng Nguyên Minh vẫn thu hồi vũ hồn của mình, đồng thời tiến nhập vào trạng thái nội thị. Vào trong đan điền, con rùa nói: " tiểu tử, ngươi biết ta là ai không"

"Hỏi thừa, tất nhiên ngươi là vũ hồn của ta rồi"."

" haha, đúng là vô tri" con rùa cười lạnh đáp.

"vậy ngươi thử nói ta xem Vũ hồn là gì"nó hỏi tiếp.

" Vũ hồn là..là..". Ấp úng một hồi, Nguyên Minh cũng không thể giải thích ra Vũ hồn bản chất là gì, hắn chỉ biết hằng năm gia tộc tổ chức nghi thức thức tỉnh vũ hồn bằng cách chạm tay vào Khởi Hồn Thạch. Sau đó ai thức tỉnh được Vũ hồn sẽ được gia tộc cung cấp công pháp tu luyện tùy theo nguyên tố của Vũ hồn.

"haha, thực ra tất cả các ngươi đều mới chỉ hiểu được mơ hồ về Vũ hồn thôi. Ta nghĩ rằng, trên Thế Giới này thực ra chỉ có mấy tên nhóc sống ngàn năm, hoặc những gia tộc cổ mới biết được chân tướng của Vũ hồn thôi."

"mấy..mấy tên nhóc sống ngàn năm sao, ngươi rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi vậy."Nguyên Minh kinh hãi thốt lên.

"chuyện đó để sau hãng tính, bây giờ, để ta kể cho ngươi nghe về bản chất của vũ hồn."con rùa nói tiếp.

"Thực ra Vũ hồn chỉ là cách nói của các ngươi thôi. Còn ở thế giới của ta được gọi là Thú Linh."

"Thế giới của ngươi?" Nguyên Minh ngạc nhiên hỏi.

" Đúng vậy, Thú Linh bọn ta có một thế giới riêng, gọi là Huyền Linh Giới, tồn tại song song và liên kết chặt chẽ với thế giới của các ngươi. Huyền Linh Giới có vô số chủng tộc khác nhau, mang trên mình những sức mạnh nguyên tố khác nhau. Hằng năm, khi mà cánh cổng liên kết giữa hai thế giới mở ra, các Thú Linh sẽ chọn người phù hợp, tâm ý tương thông để làm chủ nhân."

"Cánh cổng...cánh cổng nào"Nguyên Minh ngạc nhiên hỏi.

" Cánh cổng mở ra khi các ngươi chạm tay vào khởi hồn thạch đó. Viên đá đó sẽ cung cấp một luồng năng lượng để mở ra cánh cổng, tât nhiên là chỉ có Thú linh bọn ta nhìn thấy nó, còn các ngươi thì không thấy đâu."

" Vậy còn những người không thức tỉnh vũ hồn, chuyện gì đã xảy ra."Nguyên Minh hỏi tiếp.

" Khi cánh cổng mở ra, Thú Linh sẽ lựa chọn chủ nhân của mình. Nó sẽ cảm nhận xem sức mạnh linh hồn của họ có đủ mạnh để tiếp nhận mối liên kết này hay không, nếu không đủ mạnh, thú linh sẽ chờ đợi đến lúc các ngươi có thể chịu được sức mạnh liên kết. Vì vậy, mới có chuyện, có những người trong các ngươi phải chạm tay vào Khởi hồn Thạch nhiều năm mới thức tỉnh."

"Thì ra là như vậy" Sau khi nghe con rùa giải đáp, Nguyên Minh bắt đầu thông suốt mọi việc.

"Vậy ở Thế Giới của các ngươi, Thú Linh nào cũng có thế nói chuyện như ngươi à"Nguyên Minh thắc mắc.

"Tất nhiên là không rồi, cả Huyền Linh Giới chỉ có mình ta là nói chuyện được thôi."

" Sao lại như vậy"

"Haiz, kể ra thì đây đúng là bi ai của tộc ta"Con rùa thở dài buồn bã.

"Như ta đã kể ở trên, hằng năm, Thú Linh bọn ta tiến hành liên kết với con người các ngươi, nhưng phải dựa trên tâm hữu linh tê, nghĩa là ta không bài xích ngươi, mà ngươi cũng không bài xích ta. Nhưng từ cổ chí kim, con người các ngươi luôn chán ghét loài rùa đen, coi bọn ta là điều xúi quẩy. Quan điểm này đã ăn sâu vào tiềm thức các ngươi, ngươi nghĩ sẽ có người muốn thức tỉnh vũ hồn của mình là một con rùa đen sao."Con rùa ngậm ngùi nói tiếp.

" Trước đây tộc ta cũng có rất đông thành viên, nhưng rồi cũng dần dần tan biến."

"cái gì, tan biến, các ngươi cũng có thể bị tan biến sao."

"Đúng vậy, trên đời này vạn vật có sinh có tử, chúng ta có thể sinh ra thì tất nhiên cũng có thể chết đi. Nếu đến hạn 300 năm mà Thú Linh không liên kết được với con người các ngươi thì sẽ tan biến vào hư vô. Một khi tất cả đều tan biến thì cũng coi như tộc đó bị xóa sổ. Chính vì vậy mà thành viên tộc ta không ngừng giảm xuống, đến đời của ta chỉ còn lại 20 thành viên. Trước tình hình đó tộc trưởng tộc ta đã chế tạo ra một trận pháp, trận pháp này sẽ giúp truyền nguồn năng lượng của những thành viên sắp tan biến vào trong thế hệ sau. Giúp thế hệ sau có thể kéo dài thời gian sống cũng như nâng cao linh trí và sức mạnh. Nhưng việc này lại có một nhược điểm trí mạng. Đó là khi truyền thừa năng lượng sẽ khiến thế hệ sau ngày càng mạnh, việc đó đồng nghĩa với việc người được liên kết cũng phải sở hữu linh hồn mạnh gấp nhiều lần người thường, vì vậy việc tìm kiếm chủ nhân phù hợp cũng trở nên càng khó khăn hơn, gần như là không có hi vọng. Cứ như vậy tộc ta dần dần biến mất, ta đã là cá thể cuối cùng rồi, chỉ còn vài năm nữa là ta cũng sẽ theo bước tổ tiên, tộc ta cũng chính thức biến mất khỏi thế giới này. Nhưng trong lúc tuyệt vọng nhất, một cánh cổng đột mở ra, ta cảm nhận được một linh hồn vô cùng mạnh mẽ, không những thế còn không bài xích loài rùa, trái lại còn có cảm giác gì đó được yêu thương. Ta đã nắm lấy ngay cơ hội này đi qua cánh cổng và gặp ngươi."

"Thì ra ngươi còn có cố sự như vậy." Nguyên Minh vừa nói vừa xoa xoa đầu con rùa. " Ngươi yên tâm đi, rồi sẽ có ngày cả 2 chúng ta sẽ thành đỉnh phong của thế giới này, không ai có thể cười nhạo chúng ta nữa."

"haha, có lão quy ta phò tá, ngươi không muốn thành đỉnh phong cũng khó".

"À mà này, ngươi còn chưa trả lời ta là sao ngươi có thể nói chuyện đó." Nguyên Minh thắc mắc.

" Đó chính là một trong những sức mạnh mà 20 đời tiền bối tộc ta để truyền lại đó. Ta có thể dễ dàng hiểu được ngôn ngữ của muôn loài ở cả song giới."

"Còn có sức mạnh như vậy sao"

Nguyên Minh cảm khái nói.

"Haha bí mật của ta còn nhiều lắm, khi mà ngươi mạnh hơn sẽ biết" con rùa nói với giọng thần thần bí bí đáp.

Bạn đang đọc Vũ Hồn Của Ta Lại Là Một Con Rùa Đen sáng tác bởi Huyenvu88
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huyenvu88
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.