Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm mưu dần lộ ra

Tiểu thuyết gốc · 2478 chữ

Sau một hồi nghe con rùa giải thích, Nguyên Minh đã phần nào thông suốt các vấn đề mà mình còn thắc mắc.

" Có lẽ ngươi cũng đã nhìn thấy 11 ô trên mai ta rồi đúng không"

"Đúng vậy, chúng có gì đặc biệt sao."Nguyên Minh gật đầu đáp.

" Sao chỉ có thể nói là đặc biệt thôi, mỗi một ô ẩn chứa những đường vân và kí tự đặc biệt, mà mỗi kí tự đó lại ẩn chứa một loại công pháp tu luyện đặc biệt, còn những đường vân lại thể hiện cho số chiêu thức hoặc số cấp mà ngươi phải đột phá vượt qua. Ví dụ, ngươi nhìn thử vào ô nhỏ nhất trên cùng hàng đầu tiên của ta đi."

Nguyên Minh nheo mắt nhìn chằm chằm thật kĩ vào ô mà con rùa chỉ.

" Ở trên đó ngươi nhìn thấy có biểu tượng chữ "Thể" , xung quanh có ba đường vân đúng không?"

" Đúng vậy" Nguyên Minh đáp.

" Chữ Thể là đại biểu cho công pháp luyện Thể thuật, mà 3 đường vân kia có nghĩa là bộ công pháp này có 3 cấp. Khi mà ngươi hoàn thành tu luyện đến cấp độ nào thì đường vân đó sẽ biến mất. Khi ngươi tu luyện đến đại thành cả bộ công pháp thì toàn bộ đường vân và kí tự sẽ biến mất, ô mai đó sẽ trở về với hình dạng bình thường.. Nói thêm cho ngươi biết nhé, toàn bộ công pháp trên mai của ta thấp nhất cũng đều là công pháp Thiên cấp đó, đây đều là sự cống hiến của 20 đời tổ tiên ta mới có được."Con rùa tự hào nói.

"Thần...Thần kỳ như vậy"Hai mắt của Nguyên Minh sáng quắc, khuân mặt hớn hở như nhặt được vàng.

"Vậy...vậy có công pháp cấp thần không"Nguyên Minh không ngừng chà sát hai tay vào nhau, vẻ mặt bỉ ổi nói.

"Ngươi đừng có mà được voi đòi tiên, ở trong phúc mà không biết hưởng phúc."con rùa gắt giọng.

"Ai ya, ta cũng chỉ hỏi chơi chút thôi mà, hehe".

Bỗng con rùa lại đột ngột chuyển giọng nói:"thực ra ta cũng không chắc lắm, có lẽ khi ngươi mạnh lên sẽ xuất hiện công pháp thần cấp cũng không biết chừng."

"Hả, là sao"Nguyên Minh ngơ ngác hỏi.

"À, ta quên chưa nói với ngươi, khi ngươi tu luyện hết 11 công pháp trên mai ta,cũng là lúc ngươi đột phá cảnh giới, lúc đó trên mai ta sẽ xuất hiện 11 công pháp mới, thay thế cho 11 công pháp trước đó. Các công pháp mới này sẽ có độ khó cao hơn, vì vậy ngươi muốn đột phá cảnh giới cũng ngày càng khó hơn.

"Còn có chuyện như vậy sao. Quả nhiên trên đời chẳng có việc gì là đơn giản."Nguyên Minh cảm khái, thở dài nói.

" Đó là đương nhiên."

Sau thoáng trầm mặc, Nguyên Minh đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn con rùa hỏi

" Mà này, ngươi có tên không, nói chuyện mà cứ ngươi ngươi ta ta như thế này quả thực vô cùng bất tiện."

" Ta không có tên, bọn ta ở Huyền Linh giới đều phân biệt nhau bằng chủng loài, tên tuổi thực ra cũng chẳng cần thiết. Ngươi là chủ nhân của ta, vậy ngươi cứ chọn cho ta một cái tên là được."

Sau khi nhìn chằm chằm vào con rùa hồi lâu, Nguyên Minh đáp: " Vậy cứ gọi ngươi là Quy Quy đi." Sở dĩ hắn đặt tên như vậy bởi khi nhìn thấy con rùa hắn liền nhớ tới người bạn rùa từ nhỏ của hắn ở kiếp trước.

"Kỹ năng đặt tên của ngươi cũng tệ quá đi." Tuy nói như vậy nhưng trông nó không có vẻ gì là bất mãn, trái lại còn có chút thích thú với cái tên này.

"À ,ngươi sau này sinh hoạt nên đề phòng tên gia hỏa lúc nãy chặn đường ngươi một chút."

"Ý ngươi là Nguyên Khang"

"Đúng vậy, ta có thể cảm nhận được Vũ hồn của hắn là Kim Giác Lang. Ở Thế giới của ta, đây là một chủng tộc xảo quyệt và tàn ác. Chúng luôn tìm những người có linh hồn tràn đầy sự ganh ghét đố kị để liên kết."

"À, ta đã biết, cảm ơn ngươi đã nhắc."

"Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu tu luyện. Dù sao cơ thể ngươi ngày hôm nay cũng đã đến giới hạn rồi. Năng lượng của Viên đá kia cũng quá cuồng bạo đi."

"Ngày mai sẽ bắt đầu từ ô đâu tiên, luyện thể. Dù sao thì ngươi cũng có căn cơ khá vững chắc, không ngờ lại là Hoàng Kim Cốt trong truyền thuyết, vận khí của ngươi cũng quá tốt đi."Quy Quy cảm khái nói.

"Haha, đó là đương nhiên."Nguyên Minh đắc ý cười nói.

Khi mà cả 2 đang không ngừng trao đổi thông tin trong đan điền của Nguyên Minh thì ở một nơi khác trong phủ đệ Nguyên Gia, đang có một âm mưa dần lộ ra ngoài ánh sáng.

Ở một đại viện rộng rãi, xa hoa của Nguyên Gia có hai người đàn ông đang đối mặt nghị sự chuyện gì đó. Người ngôi bên trái là một người có dáng người nhỏ nhưng lại ẩn chứa khí thế trầm ổn,

khuân mặt phúc hậu nhưng ánh mắt lúc này lại toát lên vẻ âm lãnh nguy hiểm, chính là Nguyên Gia gia chủ Nguyên Dật. Còn người ngồi đối diện với hắn là một lão giả râu tóc bạc phơ, ăn vận đạo bào đơn giản, ánh mắt của lão cũng sắc lẹm không kém phần Nguyên gia chủ, là Giang đại sư.

"Ta nghĩ bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để làm việc đó rồi.

Không quá sớm, không quá muộn, nếu làm từ lúc hắn còn nhỏ thì thứ kia vẫn chưa hoàn toàn phát triển đủ độ, còn nếu để lâu quá, sau này Nguyên Minh phát triển trở nên mạnh hơn, cơ thể trở nên cứng rắn,như vậy việc lấy nó ra cũng trở nên khó khăn hơn. Dù sao thì hắn cũng đã thức tỉnh Vũ hồn, dù có cho đó là vũ hồn phế vật đi chăng nữa thì đó cũng vẫn là vũ hồn.Thật không thể coi thường."Giang đại sư phân tích.

Nguyên Dật gật gù, trầm giọng đáp:"Ngươi nói cũng có đạo lí. Quả thật, nếu lần trước hắn chết thì ta thực sự cảm thấy tiếc, dù sao thì hắn mà chết thì thứ kia cũng sẽ chết theo. Nhưng ông trời cũng đúng là thấu hiểu lòng ta, để hắn không chết. Ta không thể bỏ phí cơ hội này được."

Suy nghĩ một lát, hắn nói tiếp:"Vậy theo đại sư, khi nào thì chúng ta bắt đầu tiến hành."

"Hẳn tối nay sẽ là thời điểm thích hợp. Hôm nay hắn vừa phải thừa nhận sức mạnh của Khởi Hồn Thạch, cơ thể hắn cũng sẽ bị suy yếu, việc thi hành cũng sẽ thuận lợi hơn."

"Tối nay sao, liệu ngươi có thể bố trận kịp chứ, trận pháp đó cũng tương đối phức tạp đi" Nguyên Dật hỏi.

"Haha, việc đó thì ngươi cứ yên tâm. Tuy trận pháp đó có hơi quá sức của ta, nhưng ta có thể cam đoan có thể bố trận trong 3 canh giờ."

"Được như vậy thì còn gì bằng."

Hai lão nhìn nhau cười như đạt thành hiệp nghị.

Tối hôm đó, Nguyên gia tổ chức yến tiệc chúc mừng các đệ tử đã thức tỉnh vũ hồn thành công. Tuy vậy tất cả các đệ tử Nguyên Gia, dù đã thức tỉnh hay chưa thức tỉnh cũng đều được dự yến tiệc, không thiếu bất kì một ai. Tất nhiên Nguyên Minh cũng có mặt trong nhóm đệ tử dự yến tiệc. Ban đầu hắn định không tham gia. Nghĩ lại tình cảnh buổi sáng nay khi thức tỉnh, hắn nghĩ nếu mình xuất hiện ở bữa tiệc cũng chỉ tự bôi xấu mặt mình. Nhưng rồi hắn lại tự nhủ:" Vũ hồn của mình là vũ hồn có một không hai trên đời, có quái gì mà ta phải xấu hổ chứ, dù sao cũng chỉ là miệng lưỡi thế gian mà thôi." Khi Nguyên Minh đên nơi tổ chức bữa tiệc thì ở đó cũng đã ngồi kha khá người rồi.

Đây là một bữa tiệc ngoài trời, tổ chức ở một cái sân rộng nằm trong khuân viên Nguyên Gia, chuyên để tổ chức những sự kiện như thế này. Cái sân này rộng cả ngàn thước vuông, ở đó đã kê sẵn mấy hàng bàn dài, trên bàn có trải khăn bàn hoa văn sặc sỡ trông vô cùng long trọng. Nguyên Minh đảo mắt một vòng, thấy ở phía góc sân có một cái bàn không có ai ngồi, hắn lập tức đi đến chỗ đó kéo ghế ngồi xuống. Trong lúc chờ đợi mọi người đến đông đủ, hắn làm vài chén rượu để giết thời gian. Cùng lúc đó, hắn bỗng cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình. Hằn liên dừng động tác, đảo mắt một vòng quanh sân, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên một thân ảnh đang ngồi ở chiếc bàn xa xa phía trên hắn, chính là Nguyên Khang. Hắn ta lúc này đang nói chuyện với lũ bằng hữu của hắn ngồi xung quanh, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn vào Nguyên Minh, môi nhếch lên một nụ cười như thể vui sướng khi người gặp họa. Nguyên Minh chẳng thèm để ý tới hắn, vì từ lúc Nguyên Khang thức tỉnh vũ hồn cách đây 5 năm, ngày nào mà tên này chả tìm cách gây khó dễ cho hắn, một ngày không cười mỉa mai, khích bác sỉ nhục hắn là không chịu được vậy.

Chính lúc này , gia chủ và các vị trưởng lão cũng đã tới, lần lượt ngồi vào hàng ghế chủ vị phía trên. Nguyên Dật ngồi ở vị trí chính giữa đứng dậy nói vài lời sáo rỗng gì đó, đại loại là chúc mừng các đệ tử đã thức tỉnh vũ hồn...chúng ta hãy cùng nhau xây dựng Nguyên Gia ngày một lớn mạnh..vân vân. Sau đó tất cả mọi người đều đứng dậy hưởng ứng, nâng li uống một hơi cạn sạch. Cả quá trình từ lúc cao tầng của Nguyên Gia đến cho tới lúc gia chủ tuyên bố khai yến, Nguyên Minh đều không mảy may chú ý. Bởi vì tâm trạng của hắn lúc này đang nhớ về một nơi xa xôi, một nơi mà ở đó có cha mẹ hắn, có ngôi nhà thân yêu của hắn, có tiểu quy quy mà hắn lớn cùng."Không biết cha mẹ hiện giờ ở nhà thế nào, Cha mẹ có chấp nhận được tin mình chết hay không." Nói xong hắn nốc cạn cả li rượu đầy đang cầm trên tay.

Bữa tiệc bây giờ đã đến thời khắc hấp dẫn nhất, lần lượt các nam thanh nữ tú của gia tộc lần lượt lên biểu diễn các năng khiếu cầm kì thi họa của mình, khiến các đệ tử ngồi dưới không ngừng hò reo hưởng ứng. Nguyên Minh vẫn ngồi yên uống rượu ở góc bàn, bảo trì thái độ không cảm xúc với tất cả mọi việc diễn ra xung quanh. Có lẽ một phần hắn nhớ gia đình, một phần là hắn đã quen với kiểu tiệc tùng ở Thế giới trước kia nên bữa tiệc này đối với hắn mà nói là vô cùng vô vị. Ngồi thêm một lúc, hắn đứng dậy rồi quay người bước về phía phủ của hắn. Trên đường về nhà, hắn cảm thấy vô cùng vắng vẻ. Thi thoảng mới gặp một vài gia nhân hay hộ vệ đi tuần tra canh gác. Hắn nghĩ có lẽ mọi người đã tụ tập hết ở bữa tiệc rồi. Lại đi thêm một đoạn, Nguyên Minh như cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Cảm thấy bất an, hắn liên dứt khoát đâm đầu chạy một mạch về phía gian phòng của hắn. Nhưng chưa chạy được mấy bước thì hắn bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh già nua ở phía sau:" haha cảm giác cũng nhạy bén đấy chứ." Rồi có một cơn đau bắt đầu lan tràn ở phía sau ót của hắn.

"Bị ám toán rồi". Đó cũng chính là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi hắn bất tỉnh nhân sự. Đến lúc mở mắt ra, hắn thấy mình đang nằm trên một chiếc bàn đá. Tứ chi bị trói bằng bốn sợi xích kiên cố. Hắn cố ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, thấy tất cả bốn mặt đều lá đá, hắn suy nghĩ hẳn đây là ở một hang động hay ở dưới một mật thất nào đó. Hắn liền dùng tinh thần nói chuyện với Quy Quy ở trong đan điền hắn:"Này, Quy Quy, ngươi xem có cách nào để ra khỏi đây không?". Con rùa suy nghĩ trầm ngâm một lúc nói:" Thực ra, nếu ta dùng toàn bộ linh lực của Thú Linh sẽ có thể đưa ngươi truyền tống khỏi đây. Nhưng sau khi làm như vậy, ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, có lẽ phải đến khi ngươi đột phá ta mới tỉnh lại. Với lại trên bốn sợi xích kia cũng khắc không ít trận văn để kìm hãm ngươi khỏi trốn thoát,phá được nó cũng tốn không ít thời gian đâu. Hẳn người muốn bắt ngươi cũng đã chuẩn bị vô cùng kĩ càng." Tình hình hiện tại đang vô cùng khó khăn. Nguyên Minh đang lục lại kí ức trước đây xem mình có gây thù trước oán với ai không, đột nhiên có âm thanh của tiếng bước chân người bước vào. Đó là 3 người đàn ông diện mục vô cùng xa lạ. Nguyên Minh nhìn chằm chằm vào 3 ngươi họ một lúc, đột nhiên cười nhạt nói:" Nguyên Dật, Nguyên Khang, Giang đại sư à, các ngươi không đi ăn tiệc đi, chạy xuống dưới này mà làm gì." Ba người kia lập tức vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Ban đầu, Nguyên Minh cũng chỉ căn cứ vào dáng người mà gọi bừa, nhưng sau khi nhìn thấy sự bất ngờ trên vẻ mặt của họ, Nguyên Minh lập tức chắc đến 10 phần.

"Sao ngươi đoán ra được bọn ta."

Ba người từ từ đưa tay lên gỡ bỏ thuật dịch dung trên mặt.

Bạn đang đọc Vũ Hồn Của Ta Lại Là Một Con Rùa Đen sáng tác bởi Huyenvu88
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huyenvu88
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.