Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi Hồng Mặc Long Giáp

Phiên bản Dịch · 2508 chữ

Trong hội trường đấu giá, không ít người đột nhiên hít thở dồn dập, vô số đạo thần niệm từ bốn phương tám hướng dò xét trên đài cao, muốn trông thấy trước mới khoái trá. Đế Bảo bản thân chính là giá trị cực cao, đừng nói là một kiện Đế Bảo loại hình phòng ngự, hơn nữa còn là bảo giáp trung phẩm cấp Đế. Bất quá mọi người đều cảm thấy đáng tiếc là, cái rương kia thoạt nhìn dường như dùng tinh thiết chế thành, không ngờ lại ngăn cách thần niệm dò xét, làm cho thần niệm của mọi người đều vô công quay về.

Trên đài cao, mỹ phụ cười tủm tỉm nhìn quanh bốn phía, nói giọng ngọt ngào:

- Kiện bảo giáp này cũng không phải là các đại sư luyện khí đương thời luyện chế thành, mà là đến từ một chỗ động phủ thượng cổ, là niên đại rất xa xưa nào đó, được một vị bằng hữu trong lúc vô ý phát hiện, đưa đến thương hội ta đấu giá!

Một lời nói ra, không ít người trên mặt đều hiện lên vẻ mặt hâm mộ ghen tỵ. Động phủ thượng cổ trong Tinh Giới nhìn mãi quen mắt, nhưng cũng không phải người nào đều có thể gặp. Hơn nữa cho dù gặp, nói không chừng cũng sẽ lọt vào trong cấm chế trận pháp trong đó không thể thoát vây, đừng nói chi là thu được bảo vật. Có thể tìm tới động phủ thượng cổ, từ trong đó toàn thân trở lui, còn thu được một kiện bảo bối như vậy, có thể tưởng tượng người kia có vận may lớn biết bao!

"Loại chuyện tốt như thế sao không tới phiên ta?" Mỗi người đều tự vấn lòng, hận đến ngứa hàm răng. Nếu có thể gặp được loại chuyện tốt này, thì vật tư tu luyện mấy đời đều không cần rầu rỉ.

- Bởi vì niên đại rất cổ xưa, cho nên kiện bảo giáp này tuy là trung phẩm, nhưng có một chút tỳ vết! Mỹ phụ dứt lời, hội trường đấu giá đột nhiên tĩnh lặng. Một hồi lâu, trong một gian phòng bao chữ Thiên mới truyền ra thanh âm:

- Xin hỏi, là dạng tỳ vết gì? Rất nhiều Đế Tôn Cảnh đều là nhắm vào kiện bảo giáp này mà tới. Trước đó Tử Nguyên Thương Hội quảng cáo cũng nói rõ sẽ có một kiện bảo giáp trung phẩm cấp Đế xuất hiện đấu giá, giờ này mỹ phụ lại nói cho bọn họ biết bảo giáp có tỳ vết.

Dương Khai nghe nói cũng hơi sửng sốt, chuyện này Khang Tư Nhiên không có nói cho hắn biết. Tuy nhiên với giao tình giữa hắn và Khang Tư Nhiên, nếu Khang Tư Nhiên thực sự biết trước, nhất định sẽ không giấu giếm. Nói cách khác, cơ mật này ngay cả Khang Tư Nhiên đều không rõ lắm.

Ngẫm nghĩ một lúc, Dương Khai cũng bình ổn trở lại. Tuy có tỳ vết, nhưng dầu gì cũng là bảo giáp trung phẩm cấp Đế, khi quảng cáo không cần thiết nói quá rõ, mục đích hấp dẫn mọi người đến đây là đủ rồi.

Giờ khắc này, mỹ phụ cười nói: - Chư vị chờ chốc nữa là có thể biết được, hiện tại mời Lâu hội trưởng tới thử nghiệm uy năng của bảo giáp!

Nàng né người sang một bên, ra hiệu mời, chỉ thấy phía sau nhanh chóng đi ra một thân ảnh không tính là cao lớn, chính là Lâu Sất trấn giữ chỗ này. Đi tới bên cạnh mỹ phụ, Lâu Sất ôm quyền hướng về phía khách hàng trong các phòng bao, không nói một lời, bỗng nhiên thúc giục đế nguyên, phất tay điểm vào cái rương tinh thiết kia, kèm theo một tràng tiếng xé gió "vù vù..." , trong rương lại bay ra từng miếng từng miếng giáp lớn bằng móng tay, nối thành một con rồng dài màu đen bao phủ lấy Lâu Sất. Trong một tràng tiếng "bùm bùm" , từng miếng giáp bằng móng tay kia rất có quy luật bao trùm trên thân Lâu Sất, kín kẽ, tạo thành một kiện bảo giáp màu đen che kín từ cần cổ đến dưới chân.

Mặc giáp trong người, khí chất của Lâu Sất bỗng nhiên trở nên vô cùng uy mãnh, giống như một pho tượng chiến thần, khí thế lẫm liệt, một than khí tức Đế Tôn nhất tầng cảnh tựa hồ đều nhận được tăng cường... mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm. Phóng mắt nhìn tới, bảo giáp này cũng không tính là quá nặng, ngược lại thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng, Lâu Sất di chuyển trên đài cao cũng cực kỳ linh hoạt... điểm mấu chốt là không chịu ảnh hưởng chút nào.

Tuy nhiên mọi người thấy rõ, bảo giáp này tuy rằng bao trùm toàn thân Lâu Sất, nhưng vị trí phần eo lại trống ra một phạm vi ước chừng một xích, chỗ trống góc cạnh không giống nhau. Đó cũng không phải thiết kế của bản thân bảo giáp, mà tạo cho người ta có cảm giác như bị thiếu mất, dường như bảo giáp này đã từng gặp phải công kích cực mạnh, vị trí mảnh giáp phần eo bị rơi đi.

- Phi Hồng Mặc Long Giáp này vốn là một kiện hoàn chỉnh, đáng tiếc chẳng biết tại sao thiếu sót một phần! Mỹ phụ giải thích.

- Thiếu sót nghiêm trọng như vậy, giáp này còn có chỗ hữu dụng sao? Có người hỏi.

Mỹ phụ cười nói: - Thủ đoạn của các đại sư luyện khí thượng cổ không phải chúng ta có thể tưởng tượng. Chư vị yên tâm, đừng thấy giáp này thiếu sót không ít, nhưng uy năng vẫn bảo lưu lại hơn phân nửa! Dĩ nhiên, giờ này tuy rằng cấp bậc bảo giáp còn là cấp Đế trung phẩm, nhưng chỉ có thể phát huy ra uy năng phòng ngự của cấp Đế hạ phẩm!

Trong lúc mỹ phụ nói chuyện, Lâu Sất bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, giáp trụ mặc trên thân kia kêu vang một tràng tiếng "vù vù..." , lại từ trên người lão bay ra, từng phiến từng phiến trôi lơ lửng giữa không trung, rồi lần nữa ngưng tụ thành hình dáng bảo giáp. Lâu Sất đưa tay phất một cái, một vật có hình dáng bổn điển tịch ố vàng trông rất nặng xuất hiện trên bàn tay lão.

- Lưỡng Nghi Lục! Có người cả kinh kêu lên.

Vật thoạt nhìn hình dạng như là điển tịch này, chính là Đế Bảo Lưỡng Nghi Lục của Lâu Sất, uy năng lớn lao. Lâu Sất thúc giục đế nguyên, trên Lưỡng Nghi Lục liền bắn vọt ra hai luồng sáng đen, một âm một dương lần lượt xoay tròn, rồi đánh về hướng bảo giáp trôi lơ lửng giữa không trung kia, tức thì tràn ra dao động lực lượng khiến mọi người đều biến sắc.

Bất cứ người nào đều không nghi ngờ, nếu hai luồng sáng đen này đánh vào trên thân một vị Đế Tôn Cảnh không hề phòng bị, chỉ sợ ngay cả Đế Tôn Cảnh đó đều có thể trong nháy mắt bị đánh chết. Ầm ầm một trận, luồng sáng đen đánh vào trên bảo giáp, lại chỉ làm cho bảo giáp kia bắn ra đốm lửa bốn phía, mặt ngoài bảo giáp lóe lên những tia sáng đen, nhưng vẫn như cũ hoàn chỉnh không hề bị tổn hại.

Đúng lúc vang lên thanh âm của mỹ phụ, giọng nói cất cao rất nhiều: - Bảo giáp này trải qua các vị đại sư thương hội ta cùng nhau giám định, xác định là dùng vảy trên thân Mặc Giao trưởng thành luyện chế thành.

Trong Tinh Giới, tuy có nhiều giao thú, nhưng Mặc Giao lại rất thưa thớt, xưa nay dùng để phòng ngự là trư danh kinh người. Phi Hồng Mặc Long Giáp dùng mặc giáp lân giáp luyện chế, lực phòng ngự có thể so với Đế Bảo cũng không phải bình thường... có được một kiện này, ở thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng!

- Không ngờ là dùng vảy Mặc Giao luyện chế thành!

- Giao loại đều có huyết mạch Long tộc, vảy của Mặc Giao trưởng thành, chẳng phải cũng có một tia long tính sao? Thứ tốt, quả nhiên là đồ tốt đây!

- Vật tuy tốt, nhưng giá tiền...

Phía dưới trầm trồ cảm khái một trận, nụ cười trên môi mỹ phụ càng tươi, một hồi lâu mới hé miệng nói: - Phi Hồng Mặc Long Giáp, giá khởi đầu 10 triệu nguyên tinh thượng phẩm, tăng giá tùy ý... Mời chư vị! Một lời nói ra, tức thì vang lên một trận hít ngược hơi lạnh.

Trước đó, giá sau cùng cao nhất trên hội đấu giá là một lọ linh đan cấp Đế, chỉ có giá trị 6 triệu nguyên tinh thượng phẩm mà thôi. Mà giờ này không ngờ giá khởi đầu của Phi Hồng Mặc Long Giáp tới 10 triệu nguyên tinh thượng phẩm... có thể tưởng tượng giá khởi đầu này kinh khủng biết bao... chỉ riêng giá khởi đầu này đã khiến chín phần chín người đứt đoạn ý đấu giá.

Chỉ có các Đế Tôn Cảnh chuẩn bị đầy đủ mới rục rịch chờ ra giá. 10 triệu nguyên tinh thượng phẩm tuy nhiều, nhưng vừa rồi Lâu Sất thí nghiệm cũng để mọi người nhìn thấy, bảo giáp này hoàn toàn không sợ công kích của cường giả Đế Tôn nhất tầng cảnh. Có bảo giáp này trong người, đối mặt với Đế Tôn nhất tầng cảnh gần như ở vào thế bất bại, cho dù đối mặt với Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, có lẽ cũng có thể bảo toàn tính mạng.

Đồ tốt như thế ai cũng không muốn bỏ lỡ, chỉ sợ đợi một hồi sẽ cạnh tranh rất kịch liệt đây! Người nào cũng không muốn làm con chim đầu đàn, đều muốn nhìn xem tình thế rồi nói sau, trong lúc nhất thời, hội trường đấu giá trở nên yên tĩnh.

Mỹ phụ đứng trên đài đấu giá, mặt đầy ý cười, cũng không thúc giục... Qua nhiều lần chủ trì hội đấu giá, nàng biết tâm lý của những người này ra sao: Phi Hồng Mặc Long Giáp cho dù có chút tỳ vết, cũng là bảo bối hiếm thấy, không sợ không ai đấu giá. Yên tĩnh chỉ trong thời gian mười hô hấp, bỗng nhiên vang lên thanh âm một người:

- 20 triệu! Các Đế Tôn Cảnh còn đang yên lặng theo dõi biến chuyển đều giật mình kinh sợ, đồng loạt nhìn lại hướng nơi phát ra thanh âm. Là phòng chữ Thiên số ba, chính là người trước đó đấu giá được Lưu Vân Hồ Điệp Trâm.

Trong nháy mắt, không ít người sắc mặt đen xuống, còn có người ở trong lòng mắng như máu chó giội lên đầu người trong phòng chữ Thiên số ba. Giá khởi đầu chỉ 10 triệu, hắn vừa lên tiếng là tăng thêm đến 20 triệu, đây là có ý gì? Cho dù có tiền cũng không thể làm loạn như thế chứ! Chẳng lẽ là cò mồi của Tử Nguyên Thương Hội bố trí?

Rất nhiều hội đấu giá đều sẽ có bố trí cò mồi như thế, nhiệm vụ của bọn họ chính là ào ào tăng lên giá tiền vật đấu giá, kích động tâm tình người đấu giá, để người ta phải với giá tiền cao hơn thu vào tay vật đấu giá. Nghĩ như thế, lập tức một số người cảm thấy người trong phòng chữ Thiên số ba kia quả thật là cò mồi.

Trong phòng chữ Thiên số ba, Tần Ngọc giơ tay che đôi môi đỏ mọng, khiếp sợ nhìn Dương Khai, run giọng nói: - Dương đại ca, đó là nguyên tinh thượng phẩm...

Nàng sợ Dương Khai nghe không rõ giá khởi đầu, tưởng lầm là trung phẩm hoặc là hạ phẩm, vội nhắc nhở một chút, miễn cho đến lúc đó kết quả không trả được.

- Ta biết! Dương Khai gật gật đầu, cười một tiếng. Tần Ngọc giật mình, nghĩ lại vừa rồi khi hắn tặng cho mình Lưu Vân Hồ Điệp Trâm có nói, hóa ra... 2 triệu nguyên tinh thượng phẩm hắn thật sự không coi vào đâu.

- Tiểu tử đáng ghét!

- Tiểu tử ăn phân đi thôi!

- Tiểu tử có dám nói ra tên ngươi hay không? Lão phu muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi là đệ tử nhà ai?

Đế Tôn Cảnh trong các gian phòng bao, thời khắc này đều không còn bình tĩnh, rối rít nguyền rủa la mắng ầm lên. Trong phòng chữ Thiên số 9, Nhạc Đông Chính trợn trừng mắt thiếu chút nữa lọt con ngươi ra ngoài. Tuy rằng vừa rồi Dương Khai hao tốn 2 triệu nguyên tinh thượng phẩm thu lấy Lưu Vân Hồ Điệp Trâm, làm cho lão cảm thấy Dương Khai tài sản dồi dào, nếu thật có thể bắt giữ hắn, khẳng định có thu hoạch lớn, nhưng thế nào lão cũng không nghĩ tới tài sản của Dương Khai không ngờ phong phú đến mức độ này.

20 triệu nguyên tinh thượng phẩm đấy, vậy mà cứ ung dung báo ra như thế, cuối cùng của ranh giới hắn là bao nhiêu, 30 triệu, 40 triệu? Bất luận là bao nhiêu, khẳng định trên tay hắn có bó lớn bó lớn nguyên tinh thượng phẩm.

- Tốt tốt tốt... đúng là Ông trời phù hộ Đoạn Nhạc Môn ta! Nhạc Đông Chính bỗng nhiên nở nụ cười, Dương Khai càng giàu có lão càng cao hứng! Dù sao chỉ cần giết chết Dương Khai, thì tài vật của hắn đều thuộc về mình. Về phần Cốc Hồng, tùy tiện chia cho hắn chút số lẻ là được, cái gì năm thành... đúng là người si nói mộng.

- Một đám lão bất tử, không có thực lực cũng dám tới tham gia hội đấu giá... Vị phu nhân này, ta đề nghị hủy bỏ tư cách đấu giá của bọn họ, đuổi bọn họ ra khỏi hội trường đấu giá, miễn cho làm bẩn danh dự của Tử Nguyên Thương Hội! Dương Khai cũng bị mắng chửi sắc mặt tái xanh, quát nói về phía mỹ phụ trên đài cao.

Mỹ phụ nghe vào trong tai, cau mày nói: - Chư vị là tới tham gia hội đấu giá hay định tới chửi nhau? Nếu là tới chửi nhau thì xin dời bước, chớ quấy nhiễu tiến trình của hội đấu giá!

Nàng vừa lên tiếng, các Đế Tôn Cảnh kia quả nhiên yên tĩnh lại, không dám tiếp tục có lời nói lỗ mãng gì nữa...

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.