Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ếch Ngồi Đáy Giếng

Phiên bản Dịch · 2439 chữ

Tử Nguyên Thương Hội là một trong hai thương hội lớn đứng đầu Nam Vực, đều có lui tới hợp tác làm ăn với rất nhiều tông môn trên Nam Vực, nếu thật sự đắc tội, cũng không có chỗ tốt đối với tông môn nhà mình.

- Lão phu ra giá 21 triệu, tiểu tử ngươi có gan thì theo! Lão già trong phòng bao hừ lạnh một tiếng, dường như là nhận ra thân phận cò mồi của Dương Khai.

- 30 triệu!

"Phốc..."

Lão già kia thiếu chút nữa phun ra một búng máu, sắc mặt cực kỳ khó coi. Vốn tưởng rằng Dương Khai chỉ là cò mồi hội đấu giá bố trí để tăng lên giá đấu, nếu đã tăng lên giá đấu, thì lão tăng thêm 1 triệu, coi như trên cơ bản đối phương đã hoàn thành nhiệm vụ... Tuy rằng lão hận đến ngứa hàm răng, nhưng nếu chi ra 21 triệu có thể thu được... thì cũng không tệ. Nhưng không nghĩ tới tiểu tử phòng chữ Thiên số ba không ngờ một hơi tăng thêm đến 30 triệu.

Không phải cò mồi! Tuyệt đối không phải cò mồi! Trên đời này không có khả năng có cò mồi lớn lối như thế, cũng không có khả năng có cò mồi không có lý trí điên cuồng tăng giá, rất có khả năng dọa lui đa số người đấu giá như vậy.

Nói cách khác, tiểu tử này là thật sự muốn đấu giá Phi Hồng Mặc Long Giáp. Không chỉ lão già này nhìn thấu điểm này, mà đa số Đế Tôn Cảnh ở đây đều nhìn ra. Phòng chữ Thiên số ba, tuyệt đối là một người có tài lực hùng hậu.

31 triệu! Sau chừng mười hô hấp, mới có người gian khổ báo ra giá mới.

- 35 triệu! Dương Khai lập tức báo tiếp theo.

Bỗng nhiên từ trong gian phòng bao kia truyền ra một tiếng thở dài, rồi không có lên tiếng báo giá nữa. Một kiện Đế Bảo tầm thường, trên cơ bản có thể bán ra 15 triệu đến 20 triệu nguyên tinh thượng phẩm, nếu là Đế Bảo phòng ngự, thì sẽ cao hơn một chút, chừng 20, 30 triệu, mà Phi Hồng Mặc Long Giáp này tuy là bí bảo phòng ngự trung phẩm cấp Đế, nhưng có chút tỳ vết, về giá trị nằm giữa cấp Đế hạ phẩm và cấp Đế trung phẩm: 35 triệu, không sai biệt lắm đã đến lằn ranh. Huống chi, một khoản nguyên tinh khổng lồ như vậy, cũng không phải tùy tiện là ai đều có thể lấy ra.

Buổi đấu giá trong Lưu Ảnh Thành mấy tháng trước, Đế Tôn Cảnh ở hiện trường lúc đó tài sản phần nhiều đều là một hai chục triệu, rất ít người có 30 triệu nguyên tinh thượng phẩm trở lên. Cho nên Dương Khai gần như có thể xác định, giá tiền 35 triệu này đủ để áp đảo hết thảy. Sự thật cũng đúng thật như thế.

Mỹ phụ Đấu giá sư ngắm nhìn một lát, cũng cảm thấy không có người nào ra giá tiếp, lập tức cao giọng nói:

- Phi Hồng Mặc Long Giáp, 35 triệu nguyên tinh thượng phẩm, có ai ra giá cao hơn hay không? Nếu không ai ra giá cao hơn... thì bảo giáp này thuộc về bằng hữu phòng chữ Thiên số ba! Đếm ba tiếng, mỹ phụ mĩm cười nhìn về hướng phòng Dương Khai, nói:

- Chúc mừng bằng hữu phòng chữ Thiên số ba! Trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác cổ quái, bảo vật áp trục này, vốn nên do các Đế Tôn Cảnh kia tranh giành ngươi chết ta sống, khó bề phân hơn thua, phải qua nhiều lần đấu giá mới có thể quyết định mọi chuyện... Nhưng không nghĩ tới bị người trong phòng chữ Thiên số ba này dao sắc chặt đay rối, thành thạo dễ dàng đấu giá được.

Phần lớn người chuẩn bị tham dự trong đó, thậm chí cũng không kịp báo giá một lần, chỉ có nước nhìn xem náo nhiệt. Nàng từng chủ trì nhiều buổi đấu giá, tình huống như thế còn là lần đầu gặp phải. Người ở phòng số ba này quả thật là một khách hàng lớn siêu cấp, nếu có cơ hội thật ra có thể làm quen một chút, nói không chừng sau này còn có khả năng hợp tác.

Cuối cùng một kiện bảo giáp coi như kết thúc hội đấu giá lần này. Võ giả bên trong đại sảnh rối rít đứng dậy bước ra ngoài, tâm thần còn có chút cảm giác hoa mắt choáng váng. Các Đế Tôn Cảnh trong phòng bao cũng đều được tỳ nữ hướng dẫn ra khỏi phòng, thông qua mật đạo rời đi. Trong phòng số ba, Dương Khai im lặng chờ, chốc lát vang lên tiếng đập cửa.

Dương Khai lên tiếng, cửa phòng liền đẩy ra, một tỳ nữ dẫn hai nhân viên lực lưỡng khiêng cái rương kia đi vào, chốc lát hai bên thanh toán xong, có người khác dẫn Dương Khai đi vào một mật đạo. Đây cũng là một loại thủ đoạn bảo vệ khách hàng của Phòng đấu giá. Miễn cho có khách nhân đấu giá được thứ tốt lại bị cừu gia để mắt tới. Mật đạo của Phòng đấu giá Tử Nguyên Thương Hội có tới hơn mấy tram cái, đi thông tới các hướng ngoài Phong Lâm Thành, nếu không biết trước phương hướng, là không thể nào truy lùng theo. Dương Khai tuy rằng không sợ gì, nhưng cũng không có từ chối bố trí này.

Rất nhanh, dưới hướng dẫn của tỳ nữ liền đi vào một địa đạo dưới lòng đất. Trong phòng chữ Thiên số 9, Cốc Hồng gõ cửa đi vào. Nhạc Đông Chính đang nhắm mắt dưỡng thần liền mở mắt ra, trong mắt lóe sáng một cái, truyền âm hỏi một câu. Cốc Hồng khó nén hưng phấn trên mặt, nhanh chóng trả lời một câu. Nhạc Đông Chính đứng dậy, vung tay áo, nhẹ nhàng bay đi.

Cốc Hồng đứng tại chỗ ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại lén lút đi theo ra ngoài. Nhạc Đông Chính là bản tính thế nào hắn biết rõ hơn ai hết, người kêu là Dương Khai này tài sản không ngờ dồi dào như thế, là trước đó hắn không có nghĩ tới, Nhạc Đông Chính nếu thật ra tay thành công, hắn cũng không tin đối phương sẽ giữ đúng hứa hẹn, phân năm thành chỗ tốt cho hắn! Cho nên tốt hơn là tự mình đi theo nhìn chằm chằm so ra thỏa đáng một chút, đợi Nhạc Đông Chính thành công, mình lập tức hiện thân, nói vậy lão cũng không tiện phủ nhận.

Đây chính là đại sự liên quan tới mấy chục triệu nguyên tinh thượng phẩm, Cốc Hồng sao có thể sơ suất. Nếu chuyện làm ăn này thành công, hắn cũng không cần tranh giành với Khang Tư Nhiên làm gì, cứ tùy tiện đi tới bất kỳ địa phương nào, cả đời đều vô ưu vô sầu. Ước chừng sau thời gian cạn một chung trà, Dương Khai cùng Tần Ngọc mới đi ra từ trong bụng một ngọn núi nhỏ khoảng cách Phong Lâm Thành chừng 50 dặm. Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời trăng sáng sao thưa. Phân biệt phương hướng phía dưới, Dương Khai thúc dục đế nguyên, liền bọc theo Tần Ngọc bay về một hướng.

Thời gian không lâu, hai người liền tới bầu trời một ngọn núi, nhìn xuống phía dưới tụ tập không ít người. Dường như nhận ra có người đang tới gần, những người kia đều ngẩng đầu nhìn lên, thấy một luồng sáng đang bắn nhanh tới hướng bên này, ai nấy đều lộ ra ý cảnh giác.

- Gia gia! Tần Ngọc hô to một tiếng.

Tần Triêu Dương nghe thanh âm, cười ha hả, nói: - Không cần khẩn trương, là Dương lão đệ và Ngọc nhi tới!

Luồng sáng hạ xuống trước mặt mọi người, quả nhiên lộ ra thân ảnh của Dương Khai và Tần Ngọc. Dương Khai đảo mắt nhìn lướt qua, nói: - Đều đến đông đủ rồi chứ?

Trước khi đi hội đấu giá, hắn đã phát tin cho Trương gia, bảo người của Trương gia tới đây hội hợp với Tần gia, thời khắc này xem ra không thiếu một ai.

Trương lão phu nhân nói: - Người của Trương gia đều ở nơi này!

Trương gia vốn không có bao nhiêu người, mấy ngày trước đã chuẩn bị xong, Dương Khai vừa phát tới tin tức, lập tức liền xuất phát. Tần gia bên này cũng như vậy, ngay cả khế đất kia Tần Triêu Dương đều nghĩ biện pháp bán đi, tất cả mọi người trong tộc, đều tụ tập tới nơi này.

Hai gia tộc nhỏ, cộng hết nhân số chỉ chừng 150 người, thực lực cũng cao thấp lẫn lộn, cao nhất cũng chỉ có Tần Ngọc là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh mà thôi, những người khác có Hư Vương Cảnh, có Phản Hư Cảnh, thậm chí ngay cả Thánh Vương Cảnh Nhập Thánh Cảnh Siêu Phàm Cảnh đều có.

- Tỷ phu! Chúng ta thật sắp đi Bắc Vực sao?

Trương Nhược Vũ nhảy ra ngoài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khẩn trương lại vừa mong đợi. Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng chưa từng đi xa nhà, lần này rời nhà, lại sắp đi tới Bắc Vực cực kỳ xa xôi, thân là một người sinh ra lớn lên ở Nam Vực, đối với Bắc Vực chính là cực kỳ xa lạ.

- Tỷ phu... Tần Ngọc ngẩn ngơ, lập tức có chút tâm loạn như ma, thần sắc cô đơn.

- Ai là tỷ phu, tiểu nha đầu đừng kêu loạn! Dương Khai nói, mặt tối sầm.

Ninh Tố Uyển cũng quát nhỏ: - Nhược Vũ lui xuống!

- Này... Trương Nhược Vũ dẩu dẩu miệng, đứng qua một bên, buồn buồn không vui, giương mắt, bốn mắt nhìn nhau với Tần Ngọc, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, nói: - Tần tỷ tỷ!

Tần Ngọc miễn cưỡng nặn ra nụ cười: - Nhược Vũ muội muội...

- Người đều đủ rồi, vậy thì đi thôi! Dương Khai gọi một tiếng, nếu là một mình hắn, không cần tới hai ngày là có thể chạy tới Thiên Diệp Tông, nhưng dẫn theo một số đông người thực lực cao thấp lẫn lộn như thế, phỏng chừng tối thiểu cũng phải đi hết nửa tháng.

Vừa nói dứt lời, bỗng nhiên Dương Khai nhướn mày, trong lòng có cảm giác quay nhìn lại phía sau, chỉ thấy phía chân trời có một luồng sáng đang nhanh chóng vọt tới, nhìn phương hướng dường như đang bay về phía bên này.

Đám người Tần Triêu Dương cùng Ninh Tố Uyển hiển nhiên cũng phát hiện, lập tức đều có chút khẩn trương. Nhất là Tần Triêu Dương, dù sao hai ngày trước Dương Khai mới đắc tội với đệ tử Tinh Thần Cung tại Tần gia, vạn nhất tới là cường giả Tinh Thần Cung thì Tần gia xong rồi.

- Các người đi trước, ta theo sau! Dương Khai quét ra thần niệm nhận ra người tới rốt cuộc là ai, liền phân phó một tiếng về phía Tần Trương hai nhà, rồi xoay người đứng chờ.

- Đi hướng nào? Tần Triêu Dương hỏi.

Dương Khai chỉ một hướng.

- Dương lão đệ hãy cẩn thận một chút! Tần Triêu Dương dặn dò, rồi hướng về phía Ninh Tố Uyển khẽ gật gật đầu, hai người lập tức dẫn tộc nhân gia tộc của mình bay tới phía trước. Lúc này lưu lại chỉ làm quẩn chân Dương Khai, cho nên hai người quyết định thật nhanh.

Thời gian nháy mắt, hơn 100 người đã càng lúc càng xa. Một lát sau, luồng sáng kia ầm ầm hạ xuống, thu lại tia sáng lộ ra thân ảnh một lão già hơi lớn tuổi.

- Nhạc môn chủ vội vội vàng vàng như thế, là định đi nơi nào? Dương Khai mỉm cười, nhìn Nhạc Đông Chính đuổi theo chạy tới hỏi.

Nhạc Đông Chính trong mắt nhoáng lên một tia sáng lạnh lẽo, hừ lạnh nói: - Biết rõ còn hỏi!

Đưa mắt nhìn theo hướng người của hai gia tộc xa xa, Nhạc Đông Chính nói: - Đó đều là người của ngươi?

- Không sai! Dương Khai gật gật đầu.

Nhạc Đông Chính cười gằn nói: - Rất tốt, bọn họ một cái đều chạy không thoát, lão phu sẽ tru diệt sạch bọn họ!

Dương Khai mỉm cười nói: - Vậy cũng phải nhìn lão có mệnh sống cho đến lúc đó hay không!

Nhạc Đông Chính híp mắt nói: - Tiểu tử khẩu khí cũng không nhỏ, ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng được lão phu sao?

Mặc dù Dương Khai tu vi xấp xỉ với mình, Nhạc Đông Chính cũng không có để hắn vào mắt. Đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng cảnh giới của lão đã thấm nhuần trên trăm năm, há là a mèo a chó bình thường có thể so sánh?

- Ếch ngồi đáy giếng, xem trời lớn bằng cái nia! Dương Khai cười phì một tiếng.

- Càn rỡ! Nhạc Đông Chính giận dữ.

Tiếng nói vừa dứt âm, vốn Dương Khai đang ở ngoài mấy chục trượng bỗng nhiên lại quỷ dị xuất hiện ở trước mắt lão, gần như dán sát mặt với lão, khoảng cách giữa nhau không tới ba tấc!

"Phù..." Nhạc Đông Chính hít vào một hơi lạnh, cả kinh cả người lông tơ đều dựng đứng.

Lão hoàn toàn không phát hiện Dương Khai có động tác gì, không ngờ liền dán sát trước mắt mình như thế. Trong đôi mắt gần trong gang tấc kia tràn đầy ý khinh thường và châm chọc, lập tức làm cho trái tim Nhạc Đông Chính như rơi xuống vực sâu, chìm thẳng xuống.

Nhạc Đông Chính theo bản năng thúc giục đế nguyên, đồng thời bước chân một bước muốn cách xa Dương Khai, nhưng lão lại kinh hãi phát hiện, bất kể mình lách mình xê dịch như thế nào, Dương Khai đều giống như giòi đục xương chân theo sát bên không cách gì thoát khỏi được.

Dương Khai ấn một bàn tay trên ngực Nhạc Đông Chính, vẻ chế giễu đầy ắp trong mắt chợt hóa thành lạnh lùng: - Chết đi!

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.