Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Tỉ Quả Là Người Xấu

Phiên bản Dịch · 2468 chữ

Cốc Hồng một đường ngựa không ngừng vó đuổi tới, mệt mỏi thở hồng hộc. Hắn chỉ có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, so với Nhạc Đông Chính còn kém một đoạn lớn, nếu không phải sớm biết Dương Khai đi mật đạo đi thông tới hướng nào, chỉ sợ hắn cũng không biết nên truy lùng theo phía nào. Sau khi chạy đến nơi, Cốc Hồng lập tức tìm cây cối rậm rạp ẩn giấu thân hình, đồng thời thu liễm khí tức đưa mắt nhìn ra xa.

Không có bất kỳ tiếng động đánh nhau hay truyền đến dao động năng lượng, chẳng lẽ Nhạc Đông Chính đã giải quyết tiểu tử kia nhanh như thế? Không phải chứ, mình cũng ngay tức thì chân sau đuổi theo tới, cho dù Nhạc Đông Chính thực lực không tệ, tiểu tử kia cũng là một Đế Tôn Cảnh, tốt xấu gì cũng phải kiên trì một thời gian chứ?!.

Hay là đã dời chiến trường tới nơi khác... Cốc Hồng cảm thấy khả năng này rất lớn, có lẽ là thực lực giữa hai người sàn sàn như nhau, nên khó phân thắng bại. Thời khắc này không biết đánh tới địa phương nào rồi, tốt nhất là đánh nhau tới lưỡng bại câu thương, để cho mình làm ngư ông đắc lợi! Nếu có cơ hội, hắn không ngại làm kẻ xấu, ra tay tận diệt Dương Khai và Nhạc Đông Chính.

Cốc Hồng đang ảo tưởng trong lòng, bỗng nhiên một mùi máu tươi nhàn nhạt theo gió bay vào chóp mũi. Khẽ ngửi một hơi, hắn biến sắc mặt. Khi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở dưới ánh trăng, trên mặt đất cách chỗ mình trăm trượng, hình như có một người nằm vắt ngang

- Đây là... Cốc Hồng sắc mặt ngưng trọng, vận hết thị lực. Người nằm vắt ngang trên đất kia, đầu hơi nghiêng, vừa lúc đối mặt với hướng nhìn của hắn, hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt.

- Nhạc Đông Chính! Cốc Hồng hoảng sợ, cột sống lạnh lẽo rùng mình một cái. Nhạc Đông Chính môn chủ Đoạn Nhạc Môn chỉ rời Hội đấu giá Tử Nguyên Thương Hội trước hắn một bước, không ngờ thời khắc này cả người là máu nằm ở đó, không nhúc nhích, sống chết không biết. Có khả năng rất lớn đã chết, bởi vì Cốc Hồng không có nhận ra bất kỳ khí tức gì còn lại.

Cả người hắn thiếu chút nữa máu đều đọng lại, thân mình cứng đờ tại chỗ thật lâu không dám nhúc nhích. Nhạc Đông Chính chính là Đế Tôn nhất tầng cảnh nhãn hiệu lâu đời đấy! Có lời đồn đãi hắn tùy thời đều có thể đột phá đến Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, một cường giả như vậy không ngờ lại rơi vào kết quả như thế? Người nào làm?

Rõ ràng trước một khắc lão còn vui vẻ linh động, muốn tìm tiểu tử phòng chữ Thiên số ba kia báo thù rửa hận... thế nào hiện tại lại giống như cá chết như thế chứ?!. Cốc Hồng thật lâu không dám nhích động, sợ còn có cường địch ẩn thân gần đây, chờ mình vừa động, lập tức dẫn tới họa sát thân.

Nhưng đợi chừng một canh giờ, cũng không có bất cứ dị thường nào, lúc này Cốc Hồng mới lấy can đảm đứng dậy, từng bước một cảnh giác đi lại gần Nhạc Đông Chính bên kia. Không lâu sau, đi tới trước mặt Nhạc Đông Chính, Cốc Hồng nhìn bộ dáng lão chết thảm, trên mặt càng rét lạnh.

Một chiêu! Nhạc Đông Chính là bị người một chiêu giết chết, chỗ lồng ngực kia rõ ràng có một dấu năm ngón tay, trong ngực hoàn toàn vỡ nát, trong miệng mũi còn có vết máu chưa khô, trong tròng mắt trợn to kia còn chứa đầy vẻ không thể tin, dường như trước khi chết lão nhìn thấy chuyện gì ghê gớm lắm.

"Ực..."

Cốc Hồng nuốt nước miếng một cái. Cường giả như Nhạc Đông Chính ở trong mắt hắn chính là nhân vật cao cao tại thượng, có thể một chiêu giết chết lão, thì rốt cuộc người kia phải cường đại tới mức nào?

Bất kể có phải tiểu tử phòng chữ Thiên số ba kia ra tay hay không, tóm lại hẳn là có quan hệ với hắn... Phong Lâm Thành không thể ở lại được rồi, nếu để cho tiểu tử kia tra ra là mình tiết lộ hành tung của hắn, kết quả của mình chỉ sợ không tốt lành được!

Cả người rùng mình một cái, Cốc Hồng liếc mắt nhìn trên tay của Nhạc Đông Chính, cũng không thấy bóng dáng nhẫn không gian, có lẽ là bị người giết lão lấy đi rồi! Không dám dừng lại lâu, Cốc Hồng thúc giục nguyên lực, thân hình hóa thành luồng sáng, vội vàng rời chốn thị phi này.

------------

Đưa một vài trăm người đi so với dự liệu của Dương Khai chậm hơn một chút, một đường vừa đi vừa dừng nghỉ ngơi, mất thời gian 10 ngày mới đi được gần như một nửa lộ trình. Cũng may không có gặp nguy hiểm gì, nếu là lúc bình thường, một đám người đi lại trong Tinh Giới như vậy, rất dễ dàng bị một số võ giả mang lòng dạ bất lương để mắt tới, nhưng có Dương Khai trấn giữ trong đó, người dám đến kiếm chác đều chết cực kỳ thê thảm.

Đột nhiên rời bỏ nơi sinh sống nhiều thế hệ, bất luận là người Trương gia hay người Tần gia đều có chút buồn bã, mà tuổi càng lớn thì càng như thế. Ngược lại những người tuổi trẻ kia, đều tràn ngập tò mò và mong đợi đối với thế giới bên ngoài, nhất là Trương Nhược Vũ, rỗi rãnh một liền vây quanh Dương Khai hỏi thăm không ngừng, bất kỳ kỳ nhân dị sự gì cũng có thể làm cho nàng vui vẻ cả nửa ngày.

Nha đầu kia tính tình hoàn toàn khác với Nhược Tích, hoạt bát hiếu động, không ngừng hỏi vấn đề. Dương Khai cũng không có biểu hiện ngại phiền chút nào, vừa lúc cũng muốn giới thiệu về Bắc Vực với người của hai gia tộc Trương Tần, để họ biết một chút tình huống của tông môn mình sắp tới, cho nên Trương Nhược Vũ có hỏi là hắn đáp, từ từ cũng làm cho hơn 100 người này tràn đầy hướng tới đối với Lăng Tiêu Cung và Bắc Vực.

Cứ như thế, đi ước chừng hơn hai chục ngày, một đám người cuối cùng cũng đi tới địa chỉ cũ của Thiên Diệp Tông. Lần lượt đưa người của hai gia tộc đi vào tiểu thiên địa Đế Thiên Cốc, đi tới pháp trận không gian trong sơn cốc kia, khởi động, hơn 100 người chia làm vài nhóm, lần lượt truyền tống tới Lăng Tiêu Cung.

Dương Khai đi sau cùng, chờ đến lúc hắn dẫn theo nhóm cuối cùng mười mấy người truyền tống vào bên trong Lăng Tiêu Cung, Hoa Thanh Ti lập tức tiến lên đón: - Cung chủ!

Vừa rồi lúc nhóm võ giả đầu tiên truyền tống tới, hai tên đệ tử Thiên Diệp Tông bảo vệ tại đây lập tức truyền tin báo cho đại tổng quản Hoa Thanh Ti, Hoa Thanh Ti cũng không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy tới dò xét. Sau một phen hỏi thăm, mới biết là Dương Khai an bài cho bọn họ đi tới, đương nhiên sẽ không sơ suất.

Dương Khai gật gật đầu, liếc mắt nhìn võ giả hai gia tộc, mỉm cười. Giờ khắc này, hơn 100 người đều lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ và vui mừng, Trương Nhược Vũ lại giang hai cánh tay, trên mặt đầy ý vui, dường như muốn ôm khắp thiên địa.

Lăng Tiêu Cung vốn là cơ nghiệp của Vấn Tình Tông, linh sơn sông núi nơi này nồng đậm linh khí, đâu phải Phong Lâm Thành có thể sánh bằng... bỗng nhiên đi tới một nơi giống như tiên cảnh, mỗi người đều phảng phất như được tân sinh, nếu không có điều khắc chế, chỉ sợ là sẽ hô to gọi nhỏ rồi.

- Chúc Tình chưa có trở về sao? Dương Khai cảnh giác quét mắt nhìn bốn phía, thấp giọng hỏi Hoa Thanh Ti.

- Chưa có về! Hoa Thanh Ti lắc lắc đầu.

- Rất tốt! Dương Khai thở ra một hơi, mặc dù biết Chúc Tình không có khả năng trở về mau như thế, dù sao nàng muốn đi chính là địa phương quỷ quái Đống Thổ kia, còn muốn truy tìm căn nguyên của tộc nhân tử vong để lại... nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu Chúc Tình thật sự trở lại, chỉ sợ nàng lại như thuốc cao bôi trên da không thể bỏ rơi.

- Cung chủ! Người của hai gia tộc này bố trí như thế nào? Hoa Thanh Ti chợt hỏi.

Dương Khai nói: - Cô nương là đại tổng quản sao hỏi ta, cứ xem đó bố trí là được. Tuy nhiên không cần đặc biệt ưu đãi gì, cứ thế tìm chọn ra một số người có tư chất, chọn làm nhóm đệ tử đầu tiên của Lăng Tiêu Cung, trọng điểm bồi dưỡng một chút!

- Hiểu rõ! Hoa Thanh Ti đáp.

Dương Khai nói như thế trong lòng nàng liền có kế hoạch. - Cô nương đi bố trí đi, xong việc trở lại ta còn có chuyện muốn nói! Dương Khai khoát tay nói.

- Rõ! Hoa Thanh Ti đáp một tiếng, lúc này mới phi thân lên bầu trời, khẽ kêu:

- Chư vị nếu vào Lăng Tiêu Cung, chính là người của Lăng Tiêu Cung, hãy đi theo ta!

Nàng dầu gì cũng là một Đế Tôn Cảnh, vừa lên tiếng nói chuyện, người của hai gia tộc lập tức nghiêm túc lại, rối rít đi theo. Hơn 100 người trong nháy mắt đi sạch sẽ. Dương Khai thân hình thoắt một cái, liền về tới tẩm cung của mình.

Nửa ngày sau, Hoa Thanh Ti mới trở lại báo cáo tình huống, người của hai gia tộc đều được bố trí trong ngọn núi linh khí không tầm thường, trong đó cũng có sẵn nhà cửa kiến trúc, đủ cho bọn họ cư ngụ. Hoa Thanh Ti còn để lại cho bọn họ một số vật tư tu luyện, báo cho bọn họ biết một năm sau sẽ kiểm tra tình huống tu luyện của mọi người, xem theo tiến độ tu luyện sẽ cấp cho danh phận khác nhau.

Chuyện an bài này không có kén chọn, tin rằng người của hai gia tộc sẽ không báo oán cái gì. Vốn ở Phong Lâm Thành bên kia, hai gia tộc đều là tìm sống trong kiềm kẹp, mọi lúc mọi nơi đều lo lắng đề phòng... Giờ này Lăng Tiêu Cung không những cung cấp cho bọn họ một chỗ cư trú an toàn không lo, còn có môi trường tu luyện cực tốt như thế, dĩ nhiên ai nấy đều hưng phấn mừng rỡ.

- Cung chủ mới vừa nói có chuyện muốn nói với ta, không biết là

chuyện gì? Hoa Thanh Ti sau khi báo cáo tình hình của hai gia tộc, lên

tiếng hỏi.

- Là như vầy, ta chuyến này trở về Nam Vực, có tới Tử Nguyên Thương Hội làm một giao dịch với họ... Dương Khai đơn giản nói một lần chuyện giao dịch của mình.

Hoa Thanh Ti nói: - Rồi sao?

Dương Khai nói: - Sau đó bỗng nhiên ta nghĩ tới, Lăng Tiêu Cung chúng ta có thể hay không đạt thành quan hệ hợp tác lâu dài với Tử Nguyên Thương Hội? Cô nương thấy đó, chúng ta ở Bắc Vực, bọn họ thì ở Nam Vực, giữa hai đại vực sản vật bất đồng, có một số vật ở Bắc Vực sản lượng phong phú, giá tiền rẻ mạt, nhưng đưa đến Nam Vực bên kia lại là vật quý hiếm đắt giá, cũng có một số vật thì trái ngược, nếu như có thể trao đổi với nhau...

- Buôn đi bán lại! Hoa Thanh Ti thoáng cái liền nhìn thấu. Trong Tinh Giới có rất nhiều thương nhân làm như thế, tuy nhiên bọn họ lại cần trải qua ngàn núi vạn sông, xuyên qua tầng tầng lớp lớp trở ngại hung hiểm, mới có thể đi qua lại một chuyến giữa hai đại vực, hơi lơ là sơ suất là kết quả tiền mất tật mang!

Nhưng Lăng Tiêu Cung thì khác, có pháp trận không gian nhảy vực ở chỗ này, tùy tùy tiện tiện là có thể qua lại giữa hai đại vực... Có ưu thế lớn lao như thế, chuyện làm ăn này khẳng định chỉ có lời không sợ lỗ!

Hoa Thanh Ti hé miệng cười nói: - Cho dù cung chủ không đề cập, chuyện này ta cũng nghĩ tới!

- Hả? Cô nương có ý tưởng gì nói nghe xem! Dương Khai nhìn nàng hỏi.

Hoa Thanh Ti nghiêm túc nói: - Chủ ý này rất tốt! Hơn nữa cũng tuyệt đối dễ làm, nhưng có một cọc việc khó, không biết cung chủ đã nghĩ tới chưa?

- Nguyện nghe cho rõ! Dương Khai khiêm tốn thỉnh giáo.

- Người có đủ hay không là một chuyện, tình huống Lăng Tiêu Cung chúng ta hẳn cung chủ cũng biết, đệ tử cũng không có mấy người, nếu thật muốn làm chuyện này, khẳng định cần một lượng lớn nhân thủ. Tuy nhiên đối với chuyện thứ hai, nơi phát ra vật tư lại là một vấn đề lớn, trừ phi...

- Trừ phi cái gì?

Hoa Thanh Ti khẽ cười nói: - Trừ phi cung chủ cho người hỗ trợ thu thập vật tư!

Dương Khai híp mắt nói: - Thí dụ như Ly Long Cung và Di Thiên Tông kia phải không? Hoa tỷ quả là người xấu!

Hoa Thanh Ti chu miệng nói: - Dù sao hai tông môn bọn họ thiếu chúng ta nhiều nguyên tinh như thế, để cho bọn họ dùng vật tư trả thay chính là đặc biệt khai ân đối với bọn họ!

- Không sai!

Dương Khai mỉm cười gian giảo: - Đúng rồi, chuyện này không ngại kêu gọi Băng Tâm Cốc, Băng Tâm Cốc cơ sở thâm hậu khổng lồ không kém so với chúng ta, lấy chút ít vật tư từ Bắc Vực hẳn là rất dễ dàng!

- Tốt quá!

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.