Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời Không Hợp Thì Không Cần Nói Thêm Nữa

Phiên bản Dịch · 2494 chữ

- Còn như muốn mua bán vật gì, cũng phải châm chước cẩn thận rõ ràng, đừng để đến lúc đó không những không có lời, ngược lại còn lỗ vốn!

Hoa Thanh Ti nói: - Chuyện này ta sẽ đích thân đi Nam Vực bên kia điều tra một chút! Nếu chuyện này thành công, chính là kế hoạch lớn liên quan tới tương lai của Lăng Tiêu Cung!

Đừng xem giờ này Dương Khai tiền của dồi dào, Ly Long Cung và Di Thiên Tông đều thiếu nợ Lăng Tiêu Cung, nhưng một tông môn muốn phát triển lâu dài, nhất định phải có sinh kế của chính mình. Dương Khai cũng không ở lại Lăng Tiêu Cung lâu, cách ngày sau liền quay trở về Nam Vực.

Mấy ngày sau, Dương Khai nhìn núi non chập chùng phía trước, thân hình bay tới nhanh như điện chớp. Dãy núi đó chính là dãy núi Thanh Dương, hắn muốn đi Thanh Dương Thần Điện một chuyến. Tuy rằng hắn chỉ là đệ tử ký danh của Thanh Dương Thần Điện, nhưng dù sao có Thanh Dương Kim Lệnh thứ này, hơn nữa bất luận là Ôn Tử Sam hay Cao Tuyết Đình đều rất coi trọng hắn, giờ này trở về Nam Vực, về tình hay về lý đều nên trở về thăm Thần Điện.

Mặt khác, hắn còn muốn vào Thần Du Kính một chuyến, báo cho

Thiên Diễn biết tin tức tốt mình đã tìm được Sinh Thân Quả. Vốn hắn

định chính mình luyện chế Sinh Thân đan, tuy nhiên giờ này có Kê Anh trợ giúp, chuyện luyện chế Sinh Thân đan dĩ nhiên là phó thác cho Kê Anh. Trước khi đi, Dương Khai đã lưu lại tất cả dược liệu cần thiết ở Lăng Tiêu Cung, tin rằng lần sau đi trở về là có thể có Sinh Thân đan rồi!

Chỉ cần có Sinh Thân đan, như vậy Thiên Diễn liền có thể trọng tố thân thể, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Thần Du Kính, đến Tinh Giới này trở thành một tấm chắn vững chắc cho Lăng Tiêu Cung. Một vị cường giả cấp bậc Đại Đế làm chỗ dựa vững chắc, Lăng Tiêu Cung không phải tông môn Đại Đế cũng sẽ trở thành tông môn Đại Đế, đến lúc đó địa vị tuyệt đối không kém chút nào so với Tinh Thần Cung và U Hồn Cung.

Bỗng dưng, Dương Khai chợt dừng thân hình, ngưng lại giữa hư không, mắt lạnh nhìn lại hướng một bên, trầm giọng nói:

- Vị bằng hữu nào lén lút, sao không hiện thân gặp mặt?

Vừa dứt lời, trong hư không bên kia bỗng nhiên tràn ra một màn tia sáng, tia sáng chói mắt, Dương Khai không khỏi híp mắt lại, đợi cho tia sáng tan đi liền lộ ra hai thân ảnh anh vĩ bất phàm. Một người là nam nhân trung niên, mặt trắng không râu, trên mặt không giận mà oai; một người là một thanh niên thoạt nhìn cùng tuổi với Dương Khai, phong thái anh tuấn, mày kiếm mắt sáng.

Hai người nhìn thoáng qua hình dáng có vài phần tương tự, dường như là quan hệ cha con. Nam nhân trung niên cũng bình thường, ánh mắt bình thản; nhưng thanh niên kia trong ánh mắt nhìn Dương Khai tràn đầy chiến ý nhao nhao muốn thử.

- Tiêu đại nhân! Dương Khai nhướn mày nói.

Tiêu Vũ Dương nói: - Ngươi là Dương Khai?

- Đúng vậy! Dương Khai híp mắt nhìn vào thanh niên kia, mỉm cười nói: - Tiêu huynh, từ khi từ biệt Toái Tinh Hải, đã lâu không gặp?

Hai người này, bất ngờ chính là người của Tinh Thần Cung, tất cả Dương Khai đều nhận biết. Thanh niên Tiêu Thần kia đương nhiên không cần phải nói, Dương Khai cùng hắn gặp nhau không ít lần, mỗi lần hắn đều đi theo bên cạnh Lam Huân công chúa, đảm đương vai trò hộ hoa sứ giả.

Còn Tiêu Vũ Dương phụ thân của hắn, là một người trong nhóm Đế Tôn Cảnh, Dương Khai nhìn thấy đầu tiên thời điểm đi tới Tinh Giới. Khi đó, Tiêu Vũ Dương chính là Ngân tinh sứ của Tinh Thần Cung, tu vi cao tới Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, là nhân vật Dương Khai cần nhìn lên, tùy tiện một hơi đều có thể thổi chết hắn!

Mới qua một số năm như thế, khí tức của Tiêu Vũ Dương dường như càng hùng hậu hơn, bất ngờ đã đạt tới Đế Tôn tam tầng cảnh! Về phần Tiêu Thần, tu vi cũng không yếu là Đế Tôn nhất tầng cảnh, xem ra trong Toái Tinh Hải lúc trước, hắn cũng có thu hoạch không nhỏ. Hai người này bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, hơn nữa vừa lúc ngăn cản đường đi của Dương Khai, ý đồ thật rõ ràng!

Trưởng lão Đàm Quân Hạo, và chấp sự Vũ Minh của Tinh Thần Cung bị giết chết, đoạn thời gian này Tinh Thần Cung một mực truy tra chuyện này, tra tới tra lui, dĩ nhiên là tra được trên đầu Dương Khai, nhưng gần đây hành tung của Dương Khai có chút xuất quỷ nhập thần.

Tinh Thần Cung cho dù là tông môn Đại Đế, nhãn tuyến rất nhiều cũng không nắm bắt được động thái của hắn. Trước đây vài ngày nhận được truyền tin của một đệ tử tên là La Bình, nói là đã nhìn thấy Dương Khai ở Phong Lâm Thành. Tiêu Vũ Dương liền ngựa không ngừng vó chạy tới.

Giờ này Tiêu Vũ Dương cũng là một trong trưởng lão của Tinh Thần Cung, tu vi cao tuyệt mà đích thân ra quân ngược lại cũng không phải cho Dương Khai mặt mũi, chỉ là từ tin tức Tinh Thần Cung thu được,

Đàm Quân Hạo và Vũ Minh đều là là chết trên tay Dương Khai, có chiến tích hung hãn này, người tu vi kém đến sợ là không có tác dụng gì, chỉ có Đế Tôn tam tầng cảnh mới có thể được việc.

Vì chuyện của Đàm Quân Hạo, đã phái toàn bộ trưởng lão Đế Tôn tam tầng cảnh của Tinh Thần Cung ra mặt, chung quanh tìm kiếm hành tung của Dương Khai. Tiêu Vũ Dương biết Dương Khai là đệ tử của Thanh Dương Thần Điện, thầm nghĩ nếu Dương Khai xuất hiện ở Phong Lâm Thành, rất có khả năng trở về Dương Thần điện, cho nên mới mai phục tại đây. Sự thật chứng minh phỏng đoán của lão không sai, ở chỗ này khổ sở chờ đợi nửa tháng, cuối cùng Dương Khai hiện thân.

Nghe Dương Khai nói, Tiêu Thần phì cười một tiếng: - Ngươi là ai, ta quen biết ngươi sao?

Hắn nói với bộ dáng lỗ mũi hỉnh lên trời, không coi mọi người vào đâu, dường như đối mặt với bất kỳ người nào đều có một loại cảm giác ưu việt nồng đậm. Tiếp xúc mấy lần, Dương Khai sao có thể không biết tính tự đại của hắn, cho nên chỉ mỉm cười, không hề tức giận, mà chỉ nhìn Tiêu Vũ Dương nói:

- Không biết Tiêu đại nhân ngăn chặn đường đi tiểu tử, vì chuyện gì?

- Ngươi còn dám biết rõ còn hỏi? Tiêu Thần giận dữ, chỉ trường kiếm trên tay vào Dương Khai: - Chính ngươi làm chuyện tốt gì tự mình còn không rõ sao? Ở chỗ này còn giả mù sa mưa!

Dương Khai mỉm cười nói: - Tiêu huynh nói cái gì ta nghe không hiểu!

Tiêu Thần trầm mặt nói: - Thật không hiểu hay là giả không hiểu?

Dương Khai không quản tới hắn, chỉ nhìn Tiêu Vũ Dương, khiến Tiêu Thần nổi dóa. Tiêu Vũ Dương chắp hai tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng chậc chậc lấy làm kỳ. Đối với Dương Khai, trước đó lão rất xa lạ, chỉ mơ hồ nhớ năm đó có một Đạo Nguyên Cảnh luyện chế được một lò Thái Diệu đan tạo ra danh tiếng rất lớn, người đó gọi là Dương Khai. Những chuyện khác lão không rõ lắm, mấy ngày nay lão cũng cẩn thận hỏi thăm Tiêu Thần một chút về chuyện Dương Khai, lúc này mới phát hiện người trẻ tuổi này thật lợi hại, hắn làm đủ loại chuyện, mặc dù là lão xem ra cũng vô cùng khó khăn.

Con trai của mình cũng coi như là "rồng trong loài người" , nhưng so sánh với đối phương dường như có chút thua chị kém em. Thời khắc này mặt đối mặt, Tiêu Vũ Dương đánh giá Dương Khai lại cao hơn một phần. Bản thân mình chính là trưởng lão của Tinh Thần Cung, còn có tu vi Đế Tôn tam tầng cảnh, hắn chỉ là một người trẻ tuổi Đế Tôn nhất tầng cảnh vậy mà lúc đối mặt với mình lại không có nửa điểm e ngại, ngược lại chậm rãi nói chuyện thật thoải mái ung dung.

"Đàm Quân Hạo và Vũ Minh thật là hắn giết chết ư?" Trong lòng Tiêu

Vũ Dương nổi lên hoài nghi sâu đậm, thực lực của Dương Khai bày ra

đó, Đàm Quân Hạo và Vũ Minh cũng không phải trái hồng mềm, làm sao có khả năng chết ở trên tay hắn? Nhưng từ tìm hiểu của Tinh Thần Cung trong khoảng thời gian này, còn có khẩu cung của hơn 20 Đế Tôn Cảnh kia, xem ra cái chết của Đàm Quân Hạo và Vũ Minh, cho dù không phải Dương Khai làm ra, cũng khẳng định không thoát liên quan với hắn!

- Đàm Quân Hạo, Vũ Minh! Tiêu Vũ Dương không nói nhiều, chỉ báo ra hai cái tên, đôi mắt thì chăm chú nhìn ánh mắt của Dương Khai, dường như muốn nhìn thấu sâu trong nội tâm của Dương Khai, để nắm bắt một tia dao động tâm lý của hắn.

Dương Khai nhướn mày nói: - Thì ra là chuyện này... Ừm! Nếu Tiêu đại nhân đã tới tìm hiểu chuyện về hai người này, thì tiểu tử có thể nói cho Tiêu đại nhân biết, hai người này là do ta giết! Hắn thừa nhận rất sảng khoái, không có mảy may ý che giấu.

- Thúi lắm! Tiêu Thần đầy mặt khinh bỉ và châm chọc, rõ ràng không tin.

- Nghe nói bên cạnh ngươi có một vị Yêu Vương thực lực không tầm thường? Tiêu Vũ Dương hỏi có hàm ý: - Yêu Vương kia hiện đang ở đâu?

Dương Khai lắc đầu nói: - Yêu Vương không ở địa phương này!

Tiêu Vũ Dương nói: - Dương Khai! Ngươi cũng là nhân tài hiếm có, bổn tọa không muốn làm khó dễ ngươi, ngươi nói cho bổn tọa biết tung tích của Yêu Vương kia, rồi theo ta trở về Tinh Thần Cung một chuyến!

Dương Khai híp mắt nói: - Tiêu đại nhân nghĩ rằng, Đàm Quân Hạo và Vũ Minh là chết ở trên tay Yêu Vương ư?

- Còn có khả năng khác sao?

Dương Khai cười to, lắc đầu không ngừng, không nghĩ tới nói thật cũng không có người tin. Trầm ngâm một chút, hắn nghiêm mặt nói: - Đàm Quân Hạo thân là trưởng lão Tinh Thần Cung, đại biểu Tinh Thần Cung và Đại Đế, theo lý nên che chở cho võ giả Nam Vực ta, nhưng ở Lưu Ảnh Thành, lão lại làm điều ngang ngược, dùng thủ đoạn vô sỉ khống chế nhiều Đế Tôn Cảnh, xúi giục các Đế Tôn Cảnh kia là địch với tiểu tử, muốn tranh đoạt bảo vật từ tay tiểu tử.

Tiểu tử nổi giận mới giết chết... coi như thay Tinh Thần Cung thanh lý môn hộ! Tiểu tử không cầu Đại Đế và Tinh Thần Cung cảm kích, đừng tới tìm ta phiền toái là tốt rồi! Hôm nay Tiêu đại nhân lại ở chỗ này ngăn chặn đường đi của ta! Nếu đây là thái độ của Tinh Thần Cung, thì tiểu tử rất thất vọng... đối với Tinh Thần Cung!

- Tinh Thần Cung làm việc, không phải do ngươi quơ tay múa chân! Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Vũ Dương nói: - Chuyện xảy ra, Tinh Thần Cung ta vốn đã tìm hiểu rõ ràng, Đàm Quân Hạo vì võ bất nhân, thị mạnh hiếp yếu, phá hủy danh dự của Tinh Thần Cung, chết không có gì đáng tiếc. Nếu thật là do ngươi giết lão, thì Tinh Thần Cung ta tuyệt đối không nói hai lời... tuy nhiên nếu lão chết ở trên tay một vị Yêu Vương... thì chuyện sẽ khác! Ngươi hẳn là hiểu rõ chứ?

Dương Khai không kiên nhẫn nói: - Yêu Vương không có ra tay, những chuyện này chẳng lẽ các Đế Tôn Cảnh kia không có nói cho các người biết sao?

Tiêu Vũ Dương nói: - Nói thì có nói, nhưng rất khó để người ta tin tưởng, cho nên ngươi cần phải theo ta trở về Tinh Thần Cung một chuyến! Tiêu mỗ bảo đảm, sẽ không có người nào gây bất lợi đối với ngươi, chỉ cần ngươi nói cho Tiêu mỗ biết Yêu Vương kia ở chỗ nào là được!

Dương Khai híp mắt nói: - Tiêu đại nhân yêu cầu này, thứ cho ta không thể đáp ứng!

- Ngươi không tin ta... Tiêu Vũ Dương khẽ nhíu mày.

Dương Khai nói: - Ta không quen không biết với Tiêu đại nhân, sao có thể tín nhiệm?

- Lời không hợp ý không nói hơn nửa câu! Cha, không cần nhiều lời với hắn, để con ra tay bắt giữ hắn! Tiêu Thần từ đầu đã nhao nhao muốn thử, thời khắc này cuối cùng không nhịn được, trường kiếm rung động, vang lên tiếng kiếm ngân, đồng thời, thân kiếm hợp nhất liền đánh tới hướng Dương Khai, trong miệng hừ lạnh:

- Tấn thăng Đế Tôn liền cho là mình giỏi lắm sao, hôm nay để cho ngươi kiến thức chênh lệch giữa ta và ngươi!

Đế ý tràn ngập, kiếm ý thông thiên, tiếng "xùy xùy" không ngừng kêu bên tai, Tiêu Thần thần sắc trang nghiêm trang trọng, trong miệng nhẹ ngâm:

- Mai ẩn trong tuyết tỏa mùi thơm, ánh trăng trong gương tỏa sáng bầu trời! Vừa ra tay liền ra sát chiêu cực mạnh, hơn nữa kiếm thế uyển chuyển khiến người nhìn hoa mắt thần mê.

Dương Khai cười ha hả: - Nguyên câu xin hoàn trả!

Một tay đưa ra một tư thế cổ quái, một chưởng đánh thẳng về hướng trung tâm kiếm thế khắp trời kia. Tiêu Vũ Dương vốn thấy con trai của mình thi triển ra một chiêu kiếm này, còn có ý khen thầm, nhưng vừa thấy Dương Khai ra tay, lão liền biến sắc...

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.