Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi Dám Từ Chối Thử Xem

Phiên bản Dịch · 2452 chữ

Thân là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, nhãn lực của Tiêu Vũ Dương cũng không phải Tiêu Thần hạng đóa hoa sinh trưởng trong nhà ấm này có thể so sánh. Lão liếc mắt một cái liền nhìn ra Tiêu Thần không phải đối thủ của Dương Khai. Trong lòng khiếp sợ, Tiêu Thần và Dương Khai gần như đều nhờ đi vào Toái Tinh Hải mà tấn thăng Đế Tôn Cảnh, có thể nói về thời gian cũng không sai biệt nhiều lắm, nhưng về thực lực thì lại chênh lệch một trời một vực.

- Thần nhi mau lui! Tiêu Vũ Dương hét lớn.

Đáng tiếc đã muộn, trong màn kiếm kia một bàn tay "ầm ầm" thò ra, trên đường đi qua bẻ gãy nghiền nát, trong nháy mắt màn kiếm điêu linh, liên đới kiếm ý của Tiêu Thần cũng vô cùng hỗn loạn. Tiêu Thần cả kinh thất sắc, vội vàng bứt lui ra sau, nhưng bàn tay phá hủy màn kiếm của mình kia lại cùng theo như bóng với hình, mắt thấy sắp ấn ngay ngực của mình. Thời khắc mấu chốt, bất chợt một luồng kình phong từ bên cạnh đánh úp lại, lại là Tiêu Vũ Dương ra tay cứu viện.

Dương Khai điểm dưới chân một cái, thân hình từ cực động trong nháy mắt dừng lại, luồng kình phong kia bay qua sát đầu ngón tay của hắn.

Tiêu Vũ Dương lướt tới dùng thân mình ngăn ở giữa Dương Khai và Tiêu Thần, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Dương Khai! Bổn tọa không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, cũng không muốn động thủ với ngươi, ngươi có thể hợp tác một chút không?

Dương Khai toét miệng cười: - Không thể!

Tiêu Vũ Dương khẽ thở dài: - Nếu như thế, thì đắc tội vậy!

Vừa dứt lời, lão đưa tay chụp tới hướng Dương Khai, dưới một trảo kia dường như khắp thiên địa đều bị giam cầm, hư không lại truyền ra một tràng tiếng nổ "ầm ầm". Đối mặt với một trảo này của Tiêu Vũ Dương, Dương Khai cũng không tránh né, thờ ơ nói:

- Tiêu đại nhân! Không phải tiểu tử coi thường ngài, chỉ là như ngài vậy sợ là không lưu được tiểu tử, nước từ trên núi chảy xuống có lúc gặp nhau, sau này gặp lại!

Pháp tắc không gian tuôn trào ra, thân hình hắn bỗng nhiên hóa thành hư vô, chỉ để lại tại chỗ một cái bóng mờ. Một trảo của Tiêu Vũ Dương phá tan tàn ảnh, lão hơi biến sắc, nạt nhỏ:

- Thần thông không gian! Quay đầu nhìn lại, đâu còn có bóng dáng Dương Khai, không biết hắn đã chạy tới địa phương nào rồi, thả ra thần niệm cũng không nắm bắt được khí tức của Dương Khai... sắc mặt lão lập tức trầm xuống. Lão tự mình ra tay, mà lại không thể ngăn được Dương Khai... nếu chuyện này truyền ra ngoài chỉ sợ không có người nào tin!

Vốn lão còn cảm thấy cái chết của Đàm Quân Hạo và Vũ Minh hẳn là Yêu Vương kia ra tay, nhưng hiện tại xem ra, rất có khả năng là do Dương Khai làm ra, thân hắn có thần thông không gian, vốn là thủ đoạn hóa mục nát thành thần kỳ, đừng nói chi là tin tức báo còn nói: tiểu tử này có Sơn Hà Chung của Nguyên Đỉnh Đại Đế! Đó chính là dị bảo hồng hoang, ai cũng không biết Sơn Hà Chung rốt cuộc có uy lực lớn bao nhiêu!?

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Thần gương mặt thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó, bàn tay nắm trường kiếm run run không dứt, sắc mặt tái xanh cực kỳ khó coi. Bị Dương Khai một chiêu đánh bại, đối với Tiêu Thần chính là một đả kích to lớn. Trước đó hắn luôn cho rằng mình dù mới tấn thăng Đế Tôn Cảnh không lâu, cũng không phải những thứ a mèo a chó kia có thể sánh bằng.

Hắn là đệ tử hạch tâm của Tinh Thần Cung, lại là con của Tiêu Vũ Dương, từ nhỏ đã được bồi dưỡng chính là tinh anh của Tinh Thần Cung, trong võ giả cùng đẳng cấp, có thể nói hắn là tồn tại vô địch. Nhưng giờ này, phần cảm giác ưu việt thành tựu từ nhỏ này bị một chưởng của Dương Khai đánh tan nát, gần như không thể chấp nhận...

- Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, cùng với tính toán lợi hại nhất thời điểm này, còn không bằng nghĩ cách làm thế nào tăng lên thực lực! Tiêu Vũ Dương bình thản nói.

Tiêu Thần cả người chấn động, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, trầm giọng nói: - Phụ thân dạy chí phải!

- Đi thôi! Tiêu Vũ Dương đưa tay ra hiệu.

- Đi đâu? Tiêu Thần hỏi.

- Thanh Dương Thần Điện! Tiêu Vũ Dương đáp, rồi dẫn đầu bay đi. Lão mai phục tại đây, gặp Dương Khai, như vậy ý đồ của Dương Khai đã rất rõ ràng, đây là hắn muốn đi về Thanh Dương Thần Điện, nếu ở chỗ này không cản được hắn, cứ đi Thanh Dương Thần Điện tìm hắn là được! Bất kể như thế nào, cũng phải giải quyết cho xong việc này!

------------

Người tới là ai, mau mau dừng lại! Dương Khai bay tới phía trước không bao lâu, trước mặt liền vọt tới hai thân ảnh, một người cầm đầu cao giọng quát một tiếng, ngăn lại đường đi của Dương Khai. Dương Khai cũng từng ra vào Thanh Dương Thần Điện nhiều lần, tự nhiên biết quy củ, lập tức lấy ra Thanh Dương Kim Lệnh, đưa cho hai đệ tử thủ sơn.

Người cầm đầu kia nhận lấy lệnh bài, biến sắc: - Thanh Dương Kim Lệnh?

Kim lệnh này chỉ có mấy vị đệ tử hạch tâm trong Thần Điện mới có tư cách có được. Tuy rằng bọn họ cũng là đệ tử của Thanh Dương Thần Điện, nhưng so với đệ tử hạch tâm thì còn kém xa lắc. Nhìn lại Dương Khai trông rất lạ mặt, cũng không phải một người nào trong số mấy đệ tử hạch tâm trong Thần Điện.

Đệ tử cầm đầu kia lập tức phẫn nộ quát to: - Phương tiểu tặc nào lại dám giả mạo đệ tử Thần Điện ta, kim lệnh này ngươi từ đâu có? Lúc nói chuyện hai người lập tức tế ra bí bảo, khí tức khóa lấy Dương Khai, rất có xu thế ra tay bất cứ lúc nào.

Dương Khai là đệ tử ký danh của Thanh Dương Thần Điện, kim lệnh cũng là năm đó ở Phong Lâm Thành, Cao Tuyết Đình trao cho hắn, cũng không có thông báo với toàn bộ trong Thần Điện, cho nên rất nhiều đệ tử Thần Điện vốn cũng không biết có nhân vật Dương Khai như thế, thời khắc này thấy một người xa lạ cầm trong tay lệnh bài của đệ tử hạch tâm, đương nhiên rất cảnh giác.

Dương Khai nói: - Lệnh bài là Cao trưởng lão trao cho ta, các ngươi có thể hỏi Cao trưởng lão hoặc là các trưởng lão khác, cứ nói Dương Khai tới, tự nhiên bọn họ sẽ giải thích cho ngươi biết!

- Dương Khai! Đệ tử cầm đầu kia nhíu chân mày, nháy mắt ra dấu với sư đệ, rồi gật gật đầu nói:

- Ngươi chờ một chút! Nói dứt lời liền lấy ra la bàn truyền tin, hẳn là báo cáo chuyện này cho giới cao tầng.

Chờ giây lát, la bàn truyền tin rung động, võ giả cầm đầu kia đưa thần niệm vào trong đó, lập tức lộ vẻ mặt cổ quái. Trưởng lão truyền tin, lệnh bài này là thật, người gọi là Dương Khai này cũng là đệ tử của Thần Điện.

- Đắc tội rồi, mời sư huynh! Nếu đã có mệnh lệnh của trưởng lão, dĩ nhiên đệ tử thủ sơn không dám ngăn cản gì nữa. Lúc này hắn lách thân mình:

- Cao trưởng lão nói, để sư huynh tự đi Vạn Thánh Phong gặp người!

Dương Khai gật đầu, thu cất kim lệnh, lúc đi qua bên người hai đệ tử thủ sơn kia, bỗng nhiên dặn dò:

- Đúng rồi! Đợi một hồi còn có hai tên khốn tới đây, hãy nghĩ biện pháp ngăn cản bọn họ một hồi!

- Dạ! Hai tên đệ tử thủ sơn không biết rõ chân tướng, lập tức đáp ứng.

Vạn Thánh Phong, chính là một trong ngọn núi cao nhất Thanh Dương Thần Điện, Dương Khai quen thuộc đường xá bay lên bầu trời, xa xa liền thấy được một thân ảnh trắng toát đứng ở trước đại điện, ngắm nhìn bên này.

Thân ảnh kia giống như một đóa sen trắng, thanh khiết không nhuốm bụi trần, hợp thân quần áo làm tăng thêm đường cong càng tuyệt vời. Xa xa, Dương Khai đã lộ ra vẻ tươi cười, đi lên. Chưa tới gần, thân hình trắng toát kia bỗng nhiên giơ tay lên, từ sau đầu dâng lên một tấm kính tròn vo, phảng phất như mặt trời nóng cháy làm cho nhiệt độ trong không khí đột nhiên tăng lên cao.

Đế Bảo, Liệt Dương Kính! Trong kính bắn nhanh ra vài tia hào quang cực nóng, hóa thành đường vòng cung duyên dáng, trong nháy mắt liền đánh tới trước mặt Dương Khai. Dương Khai kinh hãi, vội tế ra Bách Vạn Kiếm, một chiêu kiếm thế thuận thế mà phát, hóa thành màn kiếm bảo vệ trước người.

"Xuy xuy xuy xuy..." Ánh sáng nóng rực kia vì màn kiếm cản trở, tiến thêm khó được, Dương Khai lại bị ép liên tục thối lui ra sau. Đợi sau khi hóa giải mấy luồng hào quang kia, bóng người trước mặt nhoáng lên một cái, Cao Tuyết Đình đột ngột xuất hiện trước mặt Dương Khai, bàn tay ngọc xinh xắn đưa lên cao nắm lại thành quyền, gõ trên đầu hắn. Dương Khai không dám né tránh, cố chịu đựng, đầu bị gõ vang lên "cốc" một tiếng, cả người hắn đều lùn xuống một đoạn.

- Cao trưởng lão... Dương Khai sờ chỗ bị gõ, gương mặt ủy khuất kêu lên.

Cao Tuyết Đình trong mũi quỳnh truyền ra một tiếng hừ lạnh, lườm lườm Dương Khai nói: - Mọc cánh cứng rắn rồi sao? Dám trả đòn với ta?

- Nào có? Dương Khai vội nói vẻ mặt oan uổng: - Phản ứng theo bản năng...

- Biết tại sao đánh ngươi không? Cao Tuyết Đình hỏi.

Dương Khai cười gượng nói: - Đã lâu chưa có trở về, để lão nhân gia ngài nhớ nhung!

Cao Tuyết Đình hừ một tiếng nói: - Có trở về hay không cũng không sao, chọc tới nhiễu loạn lớn như vậy, gặp phải nguy hiểm lớn như vậy, vì sao không chịu cầu viện về Thần Điện? Ngươi cảm thấy Thần Điện là người ngoài, hay mình là người ngoài?

Dương Khai lập tức sáng tỏ nàng chỉ vì chuyện Tinh Thần Cung, trong lòng không khỏi ấm áp, nở nụ cười hắc hắc.

- Bớt cợt nhả với ta đi! Cút xuống cho ta! Cao Tuyết Đình đưa tay nắm lấy lỗ tai Dương Khai nhéo một cái, lôi hắn bay lên hướng Vạn Thánh Phong.

- Sắp chết sắp chết sắp chết sắp chết...

Dương Khai nghiêng đầu, tay xách Bách Vạn Kiếm, bị Cao Tuyết Đình dắt đi. Cho dù đối mặt với Đại Đế cùng thánh linh hắn cũng có thể đứng thẳng sống lưng, thời khắc này lại không dám có chút phản kháng, chỉ cảm thấy lỗ tai đều bị vặn sắp đứt ra, lớn tiếng cầu xin tha thứ, không hề có chút tiết khí gì đáng nói.

Bay thẳng đến trên Vạn Thánh Phong, Cao Tuyết Đình mới buông tay, một bàn tay tát sau đầu Dương Khai một cái. Dương Khai lảo đảo, loạng choạng... không dám nói một tiếng. Ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Tử Sam, liền vội vàng tiến lên:

- Ôn điện chủ ngài cát tường!

Ôn Tử Sam khóe miệng giật một cái, ngẩng đầu nhìn trời, làm như mắt điếc tai ngơ, nhưng có lòng tốt truyền âm cho Dương Khai:

- Tiểu Tuyết Đình rất giận dữ a! Ngươi trước hết làm cho nàng hết giận rồi tính sau, bằng không bổn điện chủ không dám nói chuyện với ngươi!

Dương Khai mặt tối sầm, nhìn lão với ánh mắt khinh bỉ. Quay đầu nhìn lại mấy vị bên cạnh, bất luận là phó điện chủ Cừu Nhiễm, hay là trưởng lão Trần Thiến, Địch Nhung, Vưu Khôn, đều ánh mắt nhìn qua một bên, làm như không thấy hắn. Chỉ có Cao Tuyết Đình lạnh lùng theo dõi hắn, ánh mắt kia giống như một thanh kiếm sắc bén, dường như muốn đâm Dương Khai ngàn vạn lỗ hổng.

Dương Khai đàng hoàng đi tới trước mặt Cao Tuyết Đình, bộ dáng phục tùng nói:

- Cao trưởng lão! Đệ tử sai rồi, xin Cao trưởng lão trách phạt!

Cao Tuyết Đình thản nhiên nói: - Ngươi làm sai chỗ nào, bổn trưởng lão trách phạt ngươi làm gì chứ!

Đúng rồi, ta còn phải cám ơn ngươi đấy, lần trước nếu không nhờ ngươi cứu ta, chỉ sợ bổn trưởng lão còn không thể thoát thân bình yên! Vừa nói xong, nhưng lại thật sự hướng về phía Dương Khai thi lễ một cái.

Dương Khai giật mình, vội lách thân mình qua một bên.

Cao Tuyết Đình điều chỉnh phương hướng, lại thi lễ lần nữa.

Dương Khai vẻ mặt cầu xin, nói: - Cao trưởng lão, rốt cuộc ngài muốn thế nào, ta đều đáp ứng không được sao?!.

Cao Tuyết Đình lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Dương Khai nói: - Ngươi đã nói đến nước này, vậy bổn trưởng lão sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi chỉ cần đáp ứng ta một chuyện, bổn trưởng lão sẽ tha ngươi lần này!

- Ngài nói xem! Dương Khai trong mắt sáng ngời, vội nói.

- Trở thành trưởng lão của Thần Điện đi!

Nghe vậy, Dương Khai nghiêm sắc mặt, ngưng trọng nói: - Cao trưởng lão, chuyện này...

- Ngươi dám cự tuyệt? Cao Tuyết Đình trên tay hàn quang nhoáng lên một cái, một thanh kiếm lập tức ghim ngay cần cổ Dương Khai, cắn răng nói: - Bổn trưởng lão đích thân lên tiếng, ngươi dám từ chối thử xem!

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.