Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Qua Có Lại

Phiên bản Dịch · 2056 chữ

- Người đâu, dọn chỗ! Ôn Tử Sam vung tay, trong lòng thả lỏng, mặc kệ thế nào, có thể ổn định được Tiết Chính Mậu là được rồi.

- Không vội! Dương Khai vẫn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng. Ôn Tử Sam kinh ngạc nhìn lại. Lau vết máu bên khóe miệng, Dương Khai nói:

- Xin hỏi điện chủ, có còn hung thú để tế thiên?

Ôn Tử Sam lắc đầu cười khổ. Yêu thú bậc mười hai không dễ tìm như thế, không thì sao nội đan bậc mười hai lại đắt đỏ như vậy, nhất là bây giờ gấp gáp, đi đâu tìm một con khác? Trước đó xuất hiện Kim Bối Thông Thiên Viên, là đích thân Ôn Tử Sam ra tay, tìm trong núi hoang xa ngàn vạn dặm mới bắt được. Đáng tiếc chưa chờ Dương Khai ra tay đã bị Tiết Chính Mậu giết chết, làm cho đại điển sắc phong không thể kết thúc, thật là khó xử.

Dương Khai híp mắt nói: - Nếu không còn, vậy đành phải đắc tội.

Trong lòng Ôn Tử Sam nhảy dựng, vô thức hỏi: - Ngươi muốn làm gì?

Còn chưa hết lời, đã thấy thân hình Dương Khai vừa động, liền biến mất, sắc mặt Ôn Tử Sam đại biến, mơ hồ đoán được ý đồ của Dương Khai, quay lại nhìn về phía Tiết Chính Mậu, quả nhiên nhìn thấy Dương Khai đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiết Chính Mậu, một kiếm chém xuống, trên lưỡi kiếm kéo theo kiếm mang dài 30 trượng, muốn chấn nát hư không.

Tiết Chính Mậu cũng cả kinh, vung tay đánh một chưởng, đế nguyên hùng hồn tuôn trào, phong vân xoay chuyển, kiêm mang vỡ vụn, Tiết Chính Mậu chợt lóe lên.

- Nhãi con dám đánh lén lão phu! Tiết Chính Mậu hét lớn, giận méo cả mặt, hắn là Đế Tôn tam tầng cảnh, còn là trưởng lão Tinh Thần Cung, tên trẻ tuổi này dám không nói một lời liền đánh lén mình? Cũng may hắn phản ứng rất nhanh, không thì sợ là phải chịu thiệt thòi. Nhưng mặc kệ thế nào, bị đánh lén ở trước mặt bao người, cũng làm Tiết Chính Mậu cảm thấy mất mặt, lửa giận vùn vụt trào lên.

- Có qua có lại mà thôi! Dương Khai cười xì, ném kiếm không dùng, hai tay kết ấn, lực lượng năm tháng tỏa ra, pháp tắc thời gian tuôn trào, nháy mắt mọi người sinh ra cảm giác không chân thật, thời gian như ngừng lại, ngay cả tư duy cũng dừng lại.

Đánh ra một đòn Tuế Nguyệt Như Toa Ấn, mắt phải bùng lên ánh sáng vàng, hoa sen ngậm nở chợt lóe lên. Tiết Chính Mậu đang trong giận dữ chợt cứng ngắc, trong đầu đau đớn, trước mặt có một đóa hoa sen to lớn dần dần nở ra, trong lòng hốt hoảng, nào không biết sơ sẩy một chút liền trúng chiêu của Dương Khai?

Chỉ là uy lực bí thuật thần hồn này mạnh mẽ quá mức, Đế Tôn nhất tầng cảnh có thể thi triển ra được bí thuật thần hồn như thế? Cắn đầu lưỡi, cảm giác đau nhói làm hắn tỉnh táo trong chớp mắt, dốc hết sức vận chuyển lực lượng thần hồn, ngăn cản bí thuật Sinh Liên ảnh hưởng, trước mắt lại tỉnh táo, hoa sen dần nở cũng biến mất.

Mở mắt ra, cả người đầy mồ hôi lạnh, chậm trễ trong nháy mắt, dấu tay của Dương Khai đã đánh tới ngực hắn. Dù không biết một chưởng này có huyền diệu gì, nhưng làm hắn cảm giác rất không yên, muốn chống cự, nhưng phát hiện tư duy của mình chậm chạm, kéo theo động tác thân thể cũng không theo được.

Hét lớn, bùng nổ toàn diện khí thế cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, không kịp có động tác, một chưởng đó đã đánh lên ngực. Thân thể tư duy vừa khôi phục, lại một lần nữa khựng lại... Đồng thời, Tiết Chính Mậu chống cự cũng đánh trúng ngực Dương Khai, bằng mắt thường thấy được ngực của Dương Khai lõm vào một khối lớn, nghe rõ tiếng xương gãy, làm sắc mặt hắn tái nhợt.

Hắn cố nhịn không ra tiếng, nắm lấy Bách Vạn Kiếm nổi giữa hư không, quét ngang chém vào ngực Tiết Chính Mậu. Xẹt... Kiếm quang rơi xuống, Dương Khai lắc người trở về chỗ ban đầu, người lảo đảo, sắc mặt trắng bệch. Ục... cưỡng chế nuốt vào huyết khí sôi trào, mặt nổi lên đỏ hồng khác thường.

Một loạt động tác liền mạch, làm người ta nhìn không kịp, hơn nữa còn có pháp tắc thời gian quấy nhiễu, bởi vậy thẳng đến khi Dương Khai lùi về, mọi người mới hồi thần, tràn ngập kinh hãi, nhìn Dương Khai như thấy quỷ. Ngay cả Ôn Tử Sam cũng tràn ngập khiếp sợ, Tiêu Vũ Dương đứng vụt lên, tràn ngập khó tin.

- Ta dùng máu địch tế trời cao! Dương Khai quát lên, Bách Vạn Kiếm rung động, một chùm sương máu bùng lên, tràn ngập hư không.

- Lễ xong!

- Xẹt....

Cùng lúc, trên ngực Tiết Chính Mậu cũng phun máu, mọi người nhìn lại, đều hít vào một hơi lạnh, chỉ thấy trên ngực Tiết Chính Mậu có thêm một vết thương dài ba tấc, thịt bị lật ngược ra, máu chảy ròng ròng... Tiết Chính Mậu giống như không tin nổi, bản thân mình lại bị một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh làm bị thương?

Cả người ngây ra, ngơ ngác nhìn ngực mình phun máu. Qua một hồi, cả người run lên, tay chạm lên ngực, ngừng máu chảy ra, hai mắt đỏ sẫm giận dữ nhìn Dương Khai, nghiến răng quát:

- Tiểu bối muốn chết!

Quá sức nhục nhã, lại bị một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh tung một chuỗi chiêu làm bị thương, quả thật quá nhục nhã. Dĩ nhiên có một mặt khinh địch, nhưng không hể phủ nhân, tiểu tử Dương Khai này quả thật rất giỏi, bằng không đổi thành Đế Tôn nhất tầng cảnh khác, dù cho hắn có khinh địch thế nào, cũng không thể bị thương được. Chỉ là lúc này ở trước mắt bao nhiêu Đế Tôn Cảnh Nam Vực, Tiết Chính Mậu làm sao nhịn được? Sát niệm như thủy triều trảo ra, sát khí tận trời, Tiết Chính Mậu thật sự nổi giận.

Ôn Tử Sam lập tức chặn trước mặt Tiết Chính Mậu. Tuy rằng hắn cũng chấn động vì Dương Khai có thể nháy mắt làm Tiết Chính Mậu bị thương, nhưng cũng biết Dương Khai trả giá không nhỏ, Tiết Chính Mậu một chưởng đánh trả tuyệt đối tổn thương nội tạng của Dương Khai, hơn nữa trước đó Dương Khai vận dụng mấy loại bí thuật uy lực to lớn, đánh bất ngờ mới làm được điểm này.

Nếu thật cho Dương Khai đánh tay đôi với Tiết Chính Mậu, Ôn Tử Sam không cảm thấy Dương Khai có hy vọng chiến thắng.

- Cút ngay! Tiết Chính Mậu quát lên, hoàn toàn điên cuồng.

Ôn Tử Sam nói: - Tiết trưởng lão, là ngươi đánh lén trước, Dương trưởng lão chẳng qua gậy ông đập lưng ông. Tiết trưởng lão thân là tiền bối, sẽ không nhỏ mọn vậy chứ?

Sắc mặt Tiết Chính Mậu tối đen, liền nhớ tới Dương Khai có nói một câu "có qua có lại".

Sự thật là vậy, lúc hắn tới không nói một lời đánh lén Dương Khai, chẳng lẽ không cho người ta đánh lén lại? Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nói vậy là thôi, một hơi nghẹn trong ngực không nuốt trôi được.

Quay đầu nhìn một bên, Tiết Chính Mậu nghiêm giọng: - Tiêu trưởng lão!

Tiêu Vũ Dương thở dài, đạp bước đi ra, nháy mắt tới bên cạnh Tiết Chính Mậu. Chuyện đến nước này, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, điều này không chỉ là thể diện của Tiết Chính Mậu, còn liên quan tới thể diện Tinh Thần Cung, cho nên hắn phải đúng chung với Tiết Chính Mậu.

- Quấn lấy Ôn Tử Sam, lão phu muốn tiểu tử này chết!

Tiết Chính Mậu truyền âm nói. Tiêu Vũ Dương đáp:

- Quấn lấy Ôn Tử Sam không thành vấn đề, nhưng mà... ngươi không giết được tiểu tử kia.

- Ngươi xem thường lão phu? Tiết Chính Mậu một bụng lửa giận, đang như núi lửa, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. - Vừa rồi chỉ là lão phu sơ ý.

- Không phải sơ ý, tiểu tử này tinh thông thần thông không gian, không có bố trí toàn vẹn, không ai bắt được hắn!

- Thần thông... không gian! Ánh mắt Tiết Chính Mậu co rụt, trong lòng toát ra bất lực. Thân là trưởng lão Tinh Thần Cung, hắn không xa lạ gì bốn chữ thần thông không gian. Năm đó có một người tên Lý Vô Y đắc tội Hoa Ảnh Đại Đế, bị Hoa Ảnh Đại Đế đuổi giết, cuối cùng vẫn trốn được đường sống, chính là dựa vào thần thông không gian! Về sau Thú Vũ Đại Đế ra mặt nói giúp, thế mới làm Hoa Ảnh Đại Đế bỏ qua, cho đến nay, Lý Vô Y vẫn sống yên lành, tiêu dao tự tại trên Linh Thú Đảo.

Nếu Dương Khai thật tinh thông thần thông không gian, Tiết Chính Mậu tự ngẫm thật không có cách nào bắt được hắn. Tiết Chính Mậu nhíu mày, đã cưỡi hổ khó xuống. Hai đại trưởng lão Tinh Thần Cung đứng cùng nhau, mọi người đều biến sắc, biểu tình Ôn Tử Sam nghiêm nghị chưa từng có, rất nhiều Đế Tôn Cảnh Thanh Dương Thần Điện vây kín quanh Dương Khai, thần sắc đề phòng.

Một hồi đại điển sắc phong loạn đến nước này, không ai ngờ tới.

- Tiết trưởng lão, Tiêu trưởng lão, các ngươi cố chấp như vậy? Ôn Tử Sam giọng trầm thấp: - Thần Điện ta tuy rằng không bằng Tinh Thần Cung, nhưng cũng không phải tùy tiện chà đạp.

Tiêu Vũ Dương không nói, Tiết Chính Mậu cũng không lên tiếng, chỉ là ánh mắt giận dữ trừng Dương Khai. Các khách mời đến dự lễ đều lo lắng đề phòng, chỉ sợ hai bên thật sự đánh lên. Một khi Tinh Thần Cung xé mặt với Thanh Dương Thần Điện, vậy chỉ sợ toàn bộ Nam Vực phải rung chuyển một hồi, đến lúc đó không ai tốt lành. Không khí đè nén căng thẳng lan tỏa khắp nơi, các đệ tử hậu bối do những Đế Tôn Cảnh dẫn tới, mỗi người đều ướt mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.

- Dừng tay! Từ xa xa, tiếng quát nhẹ truyền đến, giọng du dương dễ nghe, như mang theo lực lượng thần kỳ, làm thần kinh kéo căng chợt thả lỏng. Nghe được âm thanh này, Tiêu Thần đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dương Khai, bỗng nhiên tỉnh táo, ánh mắt nhìn về một phía.

Bên đó có dải lụa hư không hiện ra, một nữ nhân mặt mày như tranh, quốc sắc thiên hương đứng trên đó, giữa mi tâm một dấu chu sa đỏ, mái tóc búi đôi, mấy dải tóc dài rũ xuống trước ngực, váy dài nga hoàng, càng thêm thanh lệ thoát tục, chân nhọc điểm nhẹ, nhẹ nhàng bay xuống Vạn Thánh Phong.

- Công chúa! Tiêu Thần mừng rỡ hô lên.

Nghe tiếng hô của Tiêu Thần, mọi người nào còn không biết thân phận người tới đây? Vừa khiếp sợ, cũng đồng loạt đứng lên, chắp tay hô:

- Bái kiến Lam Huân công chúa!

Các Đế Tôn Cảnh đời trước còn đỡ, tâm tính tu vi còn đó, ngay cả Lam Huân tư sắc tuyệt mỹ, cũng chỉ nhẹ nhàng liếc qua mà thôi, ngược lại những người trẻ tuổi theo các trưởng bối đến dự lễ, mặc kệ nam nữ đều si ngốc nhìn Lam Huân. Nhất là những nam nhân, đều toát ra ái mộ, trong mắt không còn gì khác, chỉ còn một mình Lam Huân chói lọi, hút mất tâm hồn.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.