Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra Biển

Phiên bản Dịch · 2552 chữ

Nếu tự mình bồi dưỡng nhất định là có chút không thực tế, bồi dưỡng một luyện khí sư không chỉ cần tiêu hao số lượng tài nguyên lớn, còn cần tích lũy về mặt thời gian. Nói không chừng là mấy chục năm, hay hoặc là mấy trăm năm...

Lăng Tiêu Cung mới sáng lập, làm gì có nhiều thời gian như vậy để đi bồi dưỡng một luyện khí sư tư thâm? Nếu là sau này, mọi thứ của tông môn đều đi vào quỹ đạo chính, thì cũng có thể quay trở lại bồi dưỡng luyện khí sư của mình, chỉ là hiện nay thì...

Hoa Thanh Ti rõ ràng cũng suy tính đến cái vấn đề này, cất tiếng hỏi ý kiến: - Cung chủ, nếu không hay là đi chiêu mộ một luyện khí sư đến đây? Dù sao tông môn giờ này cũng không thiếu nguyên tinh, ra cái giá nào đó, dù sao cũng sẽ có người tới hiệu lực.

- Ừ. Dương Khai gật gật đầu. Chuyện này liền giao cho ngươi đi làm đi.

- Cung chủ, tôi có một nhân tuyển. Nam Môn Đại Quân bỗng nhiên xen vào nói: - Nếu là người kia, thì Sơn Ba Đồ nhỏ nhoi căn bản không tính là cái gì.

- Vậy à? Ngươi có biết luyện khí sư? Dương Khai ngạc nhiên nhìn hắn, nếu như thế, vậy thì mời hắn đến đây, chuyện này nếu thành, Lăng Tiêu Cung nhất định sẽ không bạc đãi hắn.

Nam Môn Đại Quân hắc hắc cười khan, có chút ngượng ngùng nói: - Người này thực lực là có, luyện khí thủ đoạn cũng vô cùng không tầm thường, chỉ là người có chút phiền phức, ta lẻ loi một mình đi trước... Chỉ sợ không nhất định mời động.

- Làm giá như thế? Dương Khai ngạc nhiên không thôi. Ngươi cũng là đại sư trận pháp, còn có ai dám không nễ mặt mũi ngươi?

Nam Môn Đại Quân gải mặt nói: - Thật ra tôi rất bình dị gần gũi...

Hoa Thanh Ti gương mặt khinh bỉ nhìn sang, thời gian chung đụng lẫn nhau cũng không ngắn, Nam Môn Đại Quân có bản tính gì nàng ít nhiều cũng biết chút ít, cũng là bởi vì Lăng Tiêu Cung bên này cho thấy tài lực cùng thực lực không tầm thường, cũng có tiền lệ Dương Khai trong lúc đàm tiếu tiêu diệt Vấn Tình Tông, mới có thể trấn được vị đại sư trận pháp Nam Môn Đại Quân này, nếu không đổi thành người khác hoặc là tông môn khác, Nam Môn Đại Quân sẽ dạy cho ngươi xem cái gì gọi là lỗ mũi hướng triều thiên, không coi ai ra gì.

Phàm là luyện khí sư, luyện đan sư, trận pháp sư có chút bản lãnh, người nào không là hạng người cao ngạo? Chỉ có cung chủ vị Đế đan sư này ngày thường không lộ núi không lộ nước, xem như là ngoại tộc.

- Vậy hay để đại tổng quản đi cùng ngươi một chuyến. Dương Khai phất tay nói.

- Được. Hoa Thanh Ti gật gật đầu.

Nam Môn Đại Quân ngượng ngùng nói: - Tôi cảm thấy, chuyện này cung chủ ngài mà không tự thân xuất mã thì không thể thành công.

Dương Khai vui vẻ: - Bổn cung chủ công việc lu bù. Công vụ bề bộn, làm sao có thời giờ chạy đông chạy tây?

Hoa Thanh Ti cũng là gương mặt tức giận: - Bổn cung dầu gì cũng là Lăng Tiêu Cung đại tổng quản, ai còn dám coi thường hay sao? Chẳng lẽ người kia là Đế khí sư?

Nam Môn Đại Quân thần sắc nghiêm lại, hơi gật gật đầu. Dương Khai biểu tình chấn động, có chút bất ngờ hỏi: - Đế khí sư?

- Không sai. Cho nên cung chủ ngài tốt nhất là tự mình đi một chuyến, như vậy mới biểu hiện được thành ý.

Dương Khai sờ cằm, con ngươi chuyển động: - Nói như thế, quả thật đáng để đi một chuyến, bất quá Đại Quân a... Y theo ngươi nhận xét, vị Đế khí sư này có thể phục vụ cho Lăng Tiêu Cung ta không?

Nam Môn Đại Quân biểu tình lập tức cổ quái: - Ý tứ của cung chủ là muốn chiêu mộ người này vào tông môn?

- Đúng vậy. Dương Khai gật đầu tỏ vẻ đó là chuyện đương nhiên: - Nghe ý tứ trong lời ngươi nói, vị Đế khí sư này hẳn là người không môn không phái, Lăng Tiêu Cung ta giờ này đang cần nhân tài về phương diện này, hiếm khi gặp phải một người như thế, sao có thể bỏ lỡ.

- Ngô... Nam Môn Đại Quân bỗng nhiên có chút hơi khó xử, chần chờ hồi lâu mới nói: - Cung chủ a, nếu là hợp tác ngắn hạn, chờ người này hợp tác cùng tôi bố trí xong Sơn Ba Đồ rồi liền đuổi người này đi, thì người đó đúng là một lựa chọn rất tốt. Nhưng cung chủ nếu như muốn lưu người này lại Lăng Tiêu Cung... Tôi không kiến nghị làm như thế.

Dương Khai cười ha ha nói: - Đều nói cùng đi là oan gia, ngươi là trận pháp sư, người kia là luyện khí sư, các ngươi tinh thông lĩnh vực bất đồng, hẳn là không xung đột chứ?

- Không phải cái vấn đề này, chỉ là... Ai. Cung chủ ngài nếu là thấy được bộ dáng của người kia như thế nào, sẽ biết ý tứ của tôi. Liên quan đến vị Đế khí sư này, Nam Môn Đại Quân dường như có chút kiêng kỵ, cũng không chịu nói rõ ra.

Dương Khai hỏi nhiều, chỉ đáp hãy để cho Dương Khai tận mắt thấy mà tin, miễn để lời của hắn khiến cho Dương Khai có suy nghĩ mang ý chủ quan trước. Bất quá nếu như đã có một vị Đế khí sư nhàn vân dã hạc như vậy, Dương Khai tự nhiên cũng chỉ có thể theo Nam Môn Đại Quân đi một chuyến mà thôi. Cũng may thời gian gần đây cũng không có chuyện gì vội vã cần phải làm.

- Đúng rồi, Chúc Tình còn không có tin tức gì à? Trước khi đi, Dương Khai bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Hoa Thanh Ti.

Hoa Thanh Ti lắc lắc đầu, đáp: - Cung chủ có phải là lo lắng nàng hay không? Nếu như lo lắng, tôi sẽ để cho Yêu Vương qua tìm một chút.

- Không cần! Dương Khai khoát tay, thuận tay ném ra một phần ngọc giản, cũng không quay đầu lại nói: - Đây là quyết nghị của Tinh Thần Cung liên quan đến việc xử trí ngươi, ngươi xem một chút đi.

Hoa Thanh Ti cả người chấn động, đưa tay nhận lấy, thần niệm xâm nhập vào trong đó, sau một phen dò xét, rất nhanh thần sắc khẩn trương biến mất không thấy đâu, thay vào đó chính là nụ cười đầy mặt.

Trong ngọc giản quyết nghị liên quan đến việc xử trí nàng rất đơn giản, Hoa Thanh Ti vẫn là đệ tử của Tinh Thần Cung, chỉ có điều Tinh Thần Cung sẽ không gây trở ngại sự tự do của nàng. Nói cách khác, nàng

muốn ở đâu thì ở đó, cho dù cả đời nàng không trở về Tinh Thần Cung cũng không có quan hệ gì.

Mặc dù chỉ là một phần ngọc giản đơn giản, không phải là công văn chính thức của Tinh Thần Cung, nhưng trong ngọc giản lại có thần hồn lạc ấn của Lam Huân công chúa. Có phần ngọc giản này ở trong tay, Hoa Thanh Ti mặc dù còn mang thân phận đệ tử của Tinh Thần Cung, nhưng cũng coi như là thoát ly khỏi Tinh Thần Cung, sau ngày không cần phải quan tâm chuyện này nữa.

Đây cũng là kết quả trao đổi giữa Dương Khai cùng Lam Huân mấy ngày trước đây. Lam Huân tuy là nữ nhi của Minh Nguyệt Đại Đế, ở trong Tinh Thần Cung dưới một người trên vạn người, so với những trưởng lão kia có địa vị còn tôn quý hơn, nhưng Hoa Thanh Ti giờ này là một vị cường giả Đế Tôn Cảnh, cho dù là Lam Huân cũng không có quyền tùy ý đuổi nàng.

Nàng rất nễ mặt Dương Khai, nếu như không thể trục xuất Hoa Thanh Ti khỏi Tinh Thần Cung, liền không hạn chế sự tự do của nàng. Ngoài sơn môn của Lăng Tiêu Cung, Nam Môn Đại Quân thuận tay ném ra một vật, bỗng nhiên trở nên to lớn giữa không trung, hóa thành bộ dáng một chiếc nhỏ thuyền, mỉm cười nói: - Cung chủ, xin mời!

Dương Khai liếc mắt nhìn phi chu đó, nhướng mày nói: - Vật không tệ a.

Đây hiển nhiên là một món bí bảo phi hành, hơn nữa còn là một món cấp bậc Đế Bảo, nào chỉ có với hai chữ "không tệ" là có thể hình dung. Bí bảo phi hành cấp bậc Đế Bảo, phóng mắt nhìn khắp cả Tinh Giới sợ cũng không có bao nhiêu, giá trị tối thiểu mấy chục triệu nguyên tinh thượng phẩm, Nam Môn Đại Quân có thể có một kiện, có thể thấy được tên này tài lực vô cùng hùng hậu.

Nam Môn Đại Quân cười khan một tiếng: - Đánh đố cùng người thắng được đó, tôi cũng không mua nổi thứ này.

- Còn có chuyện tốt bực này sao? Dương Khai chậc chậc lưỡi lấy làm kỳ, cất bước đi lên phi chu.

Phi chu này nhìn bằng mắt thường cũng không coi là lớn, dài khoảng chừng một trượng mà thôi, cũng chỉ có thể chứa vài ba người song song đứng ở phía trên. Bất quá lúc Dương Khai nhấc chân lên, Nam Môn Đại Quân liền bỗng nhiên bấm một cái pháp quyết. Trên phi chu lập tức xuất hiện một cái hành lang giống như lốc xoáy vậy. Dương Khai vừa bước một chân vào trong lốc xoáy, tầm mắt đột nhiên biến đổi, lập tức ngớ người tại chỗ.

Đập vào trong mắt đâu còn là cái phi chu đơn giản gì, bên trong này không gian rộng lớn vô cùng, phía chính diện là một cái đại sảnh, ít nhất có thể chứa mấy chục người mà không chật chội gì. Thần niệm quét qua, bên trong còn có vài sương phòng bố trí cực kỳ xa hoa.

Thậm chí phía bên còn có một tầng thang lầu, uốn khúc hướng lên. Phi chu này bên trong không ngờ lại có hai tầng không gian, nghiễm nhiên là một chiếc lâu thuyền to lớn. Thân ảnh của Nam Môn Đại Quân xuất hiện ở bên cạnh Dương Khai.

Dương Khai quay đầu nhìn hắn một cái: - Bảo vật này không ngờ lại là do ngươi đánh đố thắng được?

Trước đó Dương Khai nghĩ đây chẳng qua là một cái phi chu bí bảo đơn giản, trong lòng đánh giá nó chẳng qua là mấy chục triệu nguyên tinh thượng phẩm, nhưng hiện tại xem ra, thứ này giá trị tối thiểu hơn trăm triệu a, khả năng còn không dừng lại ở đó.

- May mắn may mắn! Nam Môn Đại Quân hắc hắc cười khan, biểu tình có chút mất tự nhiên, hiển nhiên không muốn nhắc lại cái đề tài này hay tiếp tục tham khảo nữa, đưa tay nói: - Cung chủ ngài tùy ý tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, chỗ kia không xa cũng không gần, nhiều lắm là ba ngày liền có thể đến.

- Ừ, cực khổ ngươi rồi. Dương Khai gật gật đầu, theo thang lầu đi lên lầu hai, tùy ý tìm một gian sương phòng, đẩy cửa mà vào, đảo mắt nhìn qua, phát hiện bên trong sương phòng này trang sức xa hoa nhưng không mất đi sự tinh xảo.

Một bên có một bức điêu khắc đầu khỉ đứng sừng sững, tay dựng mái che nắng, nhìn về phương xa, sinh động giống y như đúc. Dương Khai khẽ cau mày, bỗng nhiên cảm giác đầu khỉ này có chút quen mắt. Ngay vào lúc này, phi chu vù vù một tiếng, cấp tốc bay đi, tốc độ từ chậm đến nhanh, thời gian nháy mắt liền không nhường tốc độ của một vị Đế Tôn tam tầng cảnh cường giả toàn lực bay đi chút nào.

Điều này càng khiến cho Dương Khai cảm khái một tiếng "đồ tốt" nữa. Phi thân lên giường, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều tức. Bên đường đi qua, vô cùng vững vàng, thậm chí không cảm giác được chấn động chút nào, cũng không có kẻ nào không mắt dám chặn đường đánh cướp. Bất quá nói đi nói lại thì, phi chu này tốc độ nhanh như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Đế Tôn tam tầng cảnh cường giả mới có thể ngăn trở một hai.

Như thế ba ngày, thoáng một cái đã qua. Tốc độ Phi chu bỗng nhiên trở nên chậm đi rất nhiều, rồi kêu vù vù một tiếng nữa thì ngừng lại. Dương Khai mở mắt, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Dương Khai đứng dậy mở cửa phòng, thấy chính là Nam Môn Đại Quân đứng ở ngoài cửa, mở miệng nói: - Sắp đến rồi cung chủ, đường phía sau cần phải bay qua.

- Có cấm chế gì ngăn trở phi chu sao? Dương Khai hỏi.

- Cái này cũng không phải. Nam Môn Đại Quân cười khan một tiếng, giải thích: - Chỉ là phi chu này không thể để cho tên kia nhìn thấy được, nếu không sẽ có chút phiền phức.

Hắn nói không rõ ràng, Dương Khai cũng không hỏi nhiều, cùng xuống thuyền cùng Nam Môn Đại Quân. Bên tai lập tức truyền đến thanh âm ba đào xào xạt, mang chút mùi tanh của gió biển phất tới, khiến cho người ta không khỏi sinh ra một loại cảm giác vui vẻ thoải mái.

Ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời xanh trong vắt, vạn dặm không mây. Đoạn đường này bay gấp, không ngờ lại đã tới trên biển rộng.

- Người kia ở trên hải đảo? Dương Khai bất ngờ hỏi.

- Chính phải. Nam Môn Đại Quân gật đầu, dẫn đường ở phía trước nói: - Đi bên này.

Hai người lập tức bay đi, Nam Môn Đại Quân tuy có tu vi Đế Tôn Cảnh, nhưng bản thân cũng không am hiểu chiến đấu, đế nguyên cũng không coi là nhiều hay tinh thuần gì, cho nên tốc độ cũng không phải rất nhanh.

Dương Khai không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn, nhìn xuống dưới, biển rộng mênh mông vô bờ, ngẫu nhiên có một số thú biển lộ ra vẻ dữ dằn, cũng có chút hứng thú. Một canh giờ sau, chợt nghe hàng loạt thanh âm của chim biển, Dương Khai lập tức hiểu rõ, cũng sắp đến nơi rồi. Trên biển rộng mênh mông này, chỉ có phụ cận của hải đảo mới xuất hiện những loài chim bình thường này.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.