Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ Nợ Tới Cửa

Phiên bản Dịch · 2498 chữ

Quả nhiên, chỉ sau chốc lát, một tòa hải đảo không lớn không nhỏ ập vào tầm mắt. Trong biển rộng mênh mông vô bờ đó bỗng nhiên xuất hiện, một tòa hải đảo non xanh nước biếc như vậy, có thể nói là một loại hưởng thụ trên thị giác.

Diện tích của hải đảo không tính là lớn, bộ dáng ước chừng mấy chục mẫu. Trên bãi biển, thủy triều một loạt, chim bay nghỉ chân. Dương Khai cùng Nam Môn Đại Quân hai người bồng bềnh rơi xuống.

- Hả? Dương Khai bỗng nhiên nhướng mày, kỳ quái nhìn Nam Môn Đại Quân hỏi:

- Vị đại sư kia không phải là người không môn không phái sao? Làm sao trên hải đảo này có nhiều người như thế?

Lúc hắn mới dùng thần niệm quét qua, rõ ràng phát hiện trên hải đảo có bóng dáng người sống động, tối thiểu cũng có hơn 20 người, thậm chí còn có 5,6 vị Đế Tôn Cảnh ở trong đó. Nếu không phải là có nhiều Đế Tôn Cảnh như thế, Dương Khai còn nghĩ đến chỗ này là nơi ở của tông môn nhỏ người nào đó.

Chỉ có điều cũng không có tông môn nhỏ người nào có thể có nhiều Đế Tôn Cảnh như thế. Nghe được câu hỏi của Dương Khai, Nam Môn Đại Quân đang muốn lên tiếng giải thích, một đạo lưu quang phía trước bỗng nhiên vọt tới, hiển nhiên đã nhận ra khí tức của Dương Khai cùng Nam Môn Đại Quân, đến đây dò xét một phen.

- Cung chủ người chớ nói chuyện, ta tới ứng phó! Nam Môn Đại Quân vội vàng truyền âm một câu, dường như kiêng kỵ chút ít gì đó.

Dương Khai nhíu mày, luôn cảm giác chuyến này xuất hành có chút kỳ quái. Lưu quang nọ tản đi, lộ ra một thân ảnh của nam nhân trung niên, bất ngờ tản ra tu vi của Đế Tôn lưỡng tầng cảnh.

Người đến nhìn lướt qua hai người Dương Khai, thờ ơ hỏi: - Các ngươi là người nào?

Hai vị Đế Tôn nhất tầng cảnh, ông ta cũng không phải quá để ở trong lòng, cho nên cũng không quá mức đề phòng. Lúc hỏi, trên mặt còn mang một tia kiêu căng nhàn nhạt.

Nam Môn Đại Quân lập tức cắn răng trả lời: - Đòi nợ! Đòi nợ?

Dương Khai quay đầu nhìn Nam Môn Đại Quân một cái, phát hiện gương mặt hắn nghiêm nghị, thần tình phẫn uất, nghiễm nhiên một bộ giá thế chủ nợ tới cửa. Đây là náo loạn loại nào? Dương Khai một bụng nghi ngờ, lại không tiện hỏi cho rõ. Nhưng không ngờ sau khi nghe đến lời này, nam nhân trung niên đối diện không ngờ hơi gật đầu:

-Thì ra là người trong đồng đạo, tên kia thiếu ngươi bao nhiêu?

Nam Môn Đại Quân không cần suy nghĩ: - 500 vạn nguyên tinh thượng phẩm. Còn ngươi?

Nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng: - 2000 vạn! Nếu để cho bổn tọa tìm được, nhất định rút gân lột da tên khốn đó.

- Quả thực rất đáng ghét. Nam Môn Đại Quân phụ họa gật đầu: - Rút gân lột da chẳng phải là rất tiện nghi, nếu rơi vào trên tay ta, nhất định phải khiến cho tên đó nếm vào lần khốc hình của nhân gian.

- Ha ha Nam nhân trung niên mỉm cười, gật gật đầu nói: - Rất tốt!

Nam Môn Đại Quân hỏi: - Người của nơi này đều là tới đòi nợ đúng không?

- Không sai! Nam nhân trung niên gật đầu nói: - Bọn ta đều đạt thành hiệp định, nếu có thể tìm được tên hỗn đản đó, trước tiên quấn lấy, rồi mới báo hiệu. Những người còn lại lập tức chạy tới, nhất định khiến tên đó có chạy đằng trời. Hai người các ngươi nếu tới đòi nợ, vậy thì coi như chia một phần cho các ngươi đi. Tuy nhiên phải nhắc nhở các ngươi một câu, trên hải đảo này dường như có trận pháp vô cùng cao minh, bất kỳ chỗ khả nghi nào cũng không được dễ dàng bỏ qua.

- Đa tạ! Nam Môn Đại Quân ôm quyền nói.

- Không sao, đều là người thụ hại, nên giúp đỡ cho nhau. Nam nhân trung niên khách khí đáp lại một tiếng, lại dặn dò Nam Môn Đại Quân mấy câu, lúc này mới quay người bay đi về phía xa xa.

Nam Môn Đại Quân nhìn theo người này rời đi, rồi mới nháy mắt ra dấu với Dương Khai, lén lút đi bên phía khác của hải đảo.

- Vị đại sư luyện khí đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dương Khai truyền âm hỏi: - Nhiều người tới đòi nợ như thế, phải thiếu bao nhiêu tiền chứ?

- Ai biết! Nam Môn Đại Quân một bộ vẻ mặt rèn sắt không thành thép.

Dương Khai tắc lưỡi có tiếng hỏi: - Xem ngươi ứng phó nhàn thục như thế, dường như đã sớm dự liệu được một màn này phải không?

Vẻ mặt của Nam Môn Đại Quân đau khổ đáp: - Đây cũng là chỗ đáng ghét của tên đó, chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên đã xảy ra.

Dương Khai ngạc nhiên nói: - Hắn không phải đại sư luyện khí sao? Tùy tiện luyện vài món Đế Bảo thì đủ trả nợ rồi chứ gì?

Nam Môn Đại Quân thở dài: - Luyện nhiều Đế Bảo hơn nữa, cũng không kìm nổi một chữ đánh bạc a.

- Vị đại sư này không ngờ đánh bạc sao? Dương Khai cả kinh hỏi.

- Đâu chỉ vậy, quả thực là thích đánh bạc thành tánh. Điều này cũng thôi đi, ngặt nỗi gặp đánh bạc phải thua. Nam Môn Đại Quân gương mặt khinh bỉ: - Cho nên ta mới nói người này có chút phiền phức.

Dương Khai bỗng nhiên cả kinh, hỏi: - Phi chu Đế Bảo đó sẽ không phải là ngươi thắng được do đánh bạc từ trên tay của vị đại sư này chứ?

Nam Môn Đại Quân mặt đỏ lên, đáp: - Ta cũng bị ép a, không phải ta muốn.

Vài ba câu, Dương Khai liền có nhận biết khắc sâu đối với Đế khí sư chưa từng gặp mặt này. Chà chà. Người này cũng đủ kỳ quái, không ngờ cầm một món Đế Bảo phi hành có giá trị hơn ức cùng người đánh bạc, nhưng lại thua cuộc.

Trách không được bị nhiều chủ nợ ngăn ở cửa gia môn như thế. Mặc dù là một vị Đế khí sư, cuộc sống này cũng quá thê thảm một chút.

Khi nói chuyện, hai người đã tới đến một chỗ vách núi. Nam Môn Đại Quân lén lút thả ra thần niệm dò xét một phen, xác định phụ cận không có người chú ý, lúc này mới bỗng nhiên lấy ra một khối lệnh bài, đưa tay nhoáng lên một cái.

Trên tường đá của một khối vách núi đó lập tức tạo nên một tầng gợn sóng, lộ ra một lối đi có thể cung cấp một người ra vào. Nam Môn Đại Quân vội vàng nhanh chóng đi vào, đồng thời gọi Dương Khai một tiếng. Đợi sau khi Dương Khai đi vào, hắn lúc này mới đóng lại cửa vào.

Dường như là nhìn thấu sự hồ nghi của Dương Khai, Nam Môn Đại Quân chủ động giải thích: - Chỗ trận pháp này là ngươi giúp người đó bố trí ra, nếu không có ảo trận này, người đó sớm cũng chưa có đất ẩn thân.

- Các ngươi quan hệ không tệ nha. . . Dương Khai cười một tiếng ha ha.

- Cung chủ ngươi đừng vội so sánh ta cùng với người đó. Gương mặt của Nam Môn Đại Quân vẻ khinh bỉ: - Nếu để cho người khác biết ta nhận biết người đó, chỉ sợ phải đại họa lâm đầu.

- Không phải nghiêm trọng như thế chứ? Gương mặt của Dương Khai hắc tuyến.

Nam Môn Đại Quân kể khổ đáp: - Cung chủ người chưa lĩnh giáo sự vô sỉ của người đó nha. Năm đó ta đã thay người đó trả không ít nợ. Những chủ nợ đó từng người một đã tìm tới cửa, đến bây giờ ta đều ký ức hãy còn mới mẻ.

Nam Môn Đại Quân vừa nói chuyện, hắn lại rùng mình một cái. Dương Khai cũng không biết nên nói gì cho phải, xem ra vị Đế khí sư này để lại không ít bóng ma trong lòng cho Nam Môn Đại Quân.

Một đường xâm nhập vào bên trong, đi ước chừng thời gian mấy nén hương, phía trước mới rộng mở thông suốt. Một cái hang động đá vôi to lớn xuất hiện trong tầm mắt. Trong hang động đá vôi, trống không một vật, nhưng thật ra bốn phương tám hướng đều có không ít đường rẽ, cũng không biết đi thông phương nào.

- Cung chủ ngươi chờ một lát.

Sau khi Nam Môn Đại Quân nói một tiếng, liền quay đầu đánh giá những đường rẽ nọ. Chốc lát, ánh mắt khóa được một đường rẽ trong đó, ho nhẹ một tiếng nói: - Tiểu Hầu, ra đi.

Không có người đáp lại, chỉ có thanh âm của Nam Môn Đại Quân vang dội trong hang động đá vôi.

- Còn chưa cút đi ra, ngươi nghĩ rằng ta không thấy được ngươi sao? Sắc mặt của Nam Môn Đại Quân trầm xuống, thấp giọng quát.

- Đừng tới đây, dám đến đây ta chết cho các ngươi xem!

Bỗng nhiên, thanh âm của một người con gái truyền tới. Chỉ có điều thanh âm này có vẻ vô cùng hư nhược, dường như gặp phải trọng thương quá nặng vậy, trong lời nói tràn đầy mùi vị cam chịu.

- Nữ nhân? Dương Khai ngạc nhiên. Trước đó nghe Nam Môn Đại Quân lúc giới thiệu vị Đế khí sư với gương mặt khinh bỉ cùng chê bai, trong lời nói lại là người đó tên khốn này, Dương Khai còn tưởng rằng là một nam nhân, nhưng không nghĩ tới lại là nữ nhân!

Như thế khiến hắn cảm nhận được ngoài ý muốn. Nhưng hắn nghĩ lại cũng bình thường. Nữ luyện khí sư hắn không phải chưa từng gặp qua. Dương Viêm là một vị luyện khí sư kiêm đại sư trận pháp đứng đầu.

Nam Môn Đại Quân mặt tối sầm, cả giận nói: - Ngu xuẩn, thanh âm của ta ngươi cũng nghe không ra sao?

Người nữ tử ẩn nấp trong đường rẽ trầm mặc một lát. Nhưng Dương Khai lại rõ ràng cảm thấy có một đôi ánh mắt đang quan sát chỗ này.

Một lát sau, một đạo thân ảnh bọc một cỗ gió nhẹ đánh tới, đứng ở cách đó không xa.

- Đại Quân, là ngươi a! Người nữ ngạc nhiên kêu lên.

Dương Khai tập trung ánh mắt nhìn lại, phát hiện tướng mạo của cô gái này tuy rằng không tính là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng vô cùng không tầm thường, người mặc một bộ váy dài thêu hoa, mang chút đáng yêu trong nụ cười khẽ. Tuy nhiên thân hình kia lại hiển lộ ra hết sự trưởng thành dồi dào, nhưng chẳng biết tại sao thần tình có chút uể oải không phải bộ dáng phấn chấn.

Lão hữu xa cách gặp lại, cô gái rất là cao hứng, sau khi dừng một chút bổ nhào tới thẳng về phía Nam Môn Đại Quân.

- Làm gì thế! Nam Môn Đại Quân rõ ràng sớm có phòng bị, đưa ra một tay liền ấn trên đầu của nàng. Một thân đế nguyên bắt đầu khởi động, vững vàng cố định nàng ở tại chỗ.

Gương mặt của cô gái mang nụ cười nịnh nọt, điệu đà vô cùng nói:

- Đại Quân. . .

Dương Khai nổi lên một trận da gà, cả người cảm giác lập tức không xong.

- Yêu nghiệt dám cả gan càn rỡ! Nam Môn Đại Quân nổi giận quát một tiếng, đế nguyên trên lòng bàn tay vừa động, liền muốn đẩy nàng ra.

Cô gái lại là đỉnh áp lực tiến lên vài bước, nâng lên một cái người liền xông vào trong lòng ngực Nam Môn Đại Quân, đánh một vòng lại nhẹ nhàng phiêu phiêu bay xuống trên khối tảng đá trơn nhẵn cách đó không xa, phát ra tiếng cười khanh khách.

- Chiếc nhẫn của ta! Sắc mặt của Nam Môn Đại Quân đen như mực, sờ soạng một cái ngón giữa trống rỗng. Ánh mắt vừa nhấc, liền thấy được chiếc nhẫn đã bị cô gái nắm ở trên tay, khoe khoang dường như giơ giơ lên về phía Nam Môn Đại Quân.

Ánh mắt của Dương Khai lóe lên một cái, lộ ra thần sắc kinh ngạc. Vừa rồi khoảnh khắc biến cố đó xảy ra quá nhanh. Hắn tuy rằng không nhìn quá cẩn thận, nhưng cũng mơ hồ bắt được một tia dấu vết. Vị Đế khí sư này quả thật thân thủ quá nhanh. Nam Môn Đại Quân ngay cả có đề phòng, không ngờ cũng trong nháy mắt bị nàng cướp đi nhẫn không gian, đây là luyện khí sư sao?

- Trả lại cho ta! Nam Môn Đại Quân mặt lạnh, đưa tay ra về phía cô gái.

Người nữ chu chu đôi môi đỏ thắm, thuận tay bôi thần hồn lạc ấn trên chiếc nhẫn của Nam Môn Đại Quân. Nàng một phen tìm tòi, cười ha ha một tiếng, lấy ra vài hũ rượu ngon từ trong chiếc nhẫn, vui vẻ nói: - Đã biết ngươi đối với ta tốt nhất.

Khi nói chuyện, cả người nghiêng xuống, xé mở niêm phong bình rượu, đổ rượu vào trong miệng. Nhưng thật ra nhẫn không gian, bị nàng vô thanh vô tức bắn trở về. Nam Môn Đại Quân trầm mặt nhận lấy, không nói một lời.

Bên trong hang động đá vôi chỉ có tiếng vang ừng ực ừng ực truyền ra. Dương Khai xoa xoa cái trán, bỗng nhiên cảm giác có chút nhức đầu.

Trước đó hắn biết được vị Đế khí sư này thích đánh bạc thành tánh, hắn vẫn không có cảm xúc gì quá lớn. Nhưng thời khắc này mắt thấy nàng một bộ giá thế tư thâm tửu quỷ, Dương Khai thậm chí có lòng muốn chuồn thẳng luôn cho xong. Đáng ghét! Lại là một người nữ nhân uống rượu!

Mấy ngày trước đây sau khi Cao Tuyết Đình uống rượu làm ra những việc tâm linh mông thượng cho Dương Khai một tầng bóng ma trong lòng khó có thể ma diệt. Hiện giờ hắn thấy được nữ nhân uống rượu cũng không nhớ lại bi thảm gặp phải ngày đó. Trong lòng không ngừng lo lắng a.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.