Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỷ Tỷ Cho Ngươi Chết Một Cách Minh Bạch

Phiên bản Dịch · 2472 chữ

Liên tiếp vài hũ rượu ngon xuống bụng, người nữ mới nấc cục ợ no một cái rõ to, gương mặt vẻ thư thản, lau giọt rượu nơi mép, đứng dậy thở phào một hơi:

- Cuối cùng cũng sống lại. Khí tức uể oải trên mặt trở thành hư không, trở nên mặt mày hồng hào. Vẫn còn dư lại hai vò nàng không uống, mà là rất quý trọng vào trong nhẫn không gian của mình, ngẩng đầu lên nói: - Đại Quân, ngươi tới cứu vớt ta sao?

Nam Môn Đại Quân cười lạnh lùng: - Ngươi cảm thấy thế nào? - Hôn sự của chúng ta lúc nào làm? Cô gái hỏi tới.

- Cút!

Cô gái bĩu môi, trong miệng cũng không biết lẩm bẩm chút ít gì, nhìn hình dáng của cái miệng dường như là đang mắng người. Chỉ chớp mắt, nàng lại nhìn Dương Khai, cười hì hì hỏi Nam Môn Đại Quân:

- Vị tiểu ca này là ai vậy? Vóc người không tệ nha, có tiền chứ? Có rượu chứ?

- Chớ có càn rỡ! Nam Môn Đại Quân hừ lạnh một tiếng: - Vị này là cung chủ của Lăng Tiêu Cung ta. Ngu phụ ngươi còn không mau tới bái kiến.

- Lăng Tiêu Cung? Cô gái nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười hì hì: - Hoàn toàn chưa từng nghe qua, toát ra từ chỗ nào vậy?

Nam Môn Đại Quân trầm giọng đáp: - Nghe chưa từng nghe qua không trọng yếu, quan trọng là ... Bổn tọa giờ này là Lăng Tiêu Cung thủ tịch trận pháp sư!

Vẻ mặt cợt nhả của cô gái kia trong nháy mắt cứng lên ở trên mặt. Gương mặt kinh ngạc nhìn Nam Môn Đại Quân, lại nhìn nhìn Dương Khai, lúc này mới đi lên trước, đưa tay sờ một cái trên đầu Nam Môn Đại Quân.

- Làm gì! Nam Môn Đại Quân cảnh giác lui về sau một bước.

- Ngươi có bệnh sao? Cô gái tò mò hỏi.

- Ngươi mới có bệnh! Nam Môn Đại Quân nổi giận quát: - Cả nhà ngươi đều có bệnh!

Cô gái cười khúc khích, thân thể mềm mại xoay một cái, phiêu nhiên rơi vào trên hòn đá quang hoa, trên cao nhìn xuống nói: - Ngươi nếu không có bị bệnh, làm sao lại gia nhập tông môn? Ta nhớ ngươi từ trước đến nay không phải bỉu môi xem thường đối với những tông môn lớn nhỏ sao?

- Ta nếu gia nhập Lăng Tiêu Cung, đương nhiên có lý do của ta. Nam Môn Đại Quân trầm ngâm một chút nói.

Sắc mặt của cô gái đột nhiên nghiêm một chút. Nàng cùng Nam Môn Đại Quân quen biết không ít năm, cũng biết được thực lực nhỏ yếu lẫn nhau, nhiều lần hợp tác lịch lãm, từng bước một lớn lên tới hôm nay. Có thể nói là hiểu rõ lẫn nhau. Nam Môn Đại Quân đối với sự lôi kéo của những tông môn kia là thái độ gì nàng biết rõ mồn một, nếu Nam Môn Đại Quân có ý gia nhập tông môn nào, cả Tinh Giới tông môn lớn nhỏ gần như có thể nói mặc cho hắn lựa chọn, ngay cả Đại Đế tông môn cũng không ngoại lệ.

Nhưng trên thực tế, nàng lần trước gặp được Nam Môn Đại Quân đối phương còn là một người cô đơn, giờ này bỗng nhiên nghe nói người này không ngờ gia nhập một cái tông môn tên là Lăng Tiêu Cung. Cô gái này có thể nói là vô cùng ngoài ý muốn.

Cung chủ của Lăng Tiêu Cung? Đế Tôn nhất tầng cảnh tu vi mà thôi, sáng lập tông môn có năng lực có cường đại bao nhiêu, lại có chỗ nào có thể hấp dẫn Nam Môn Đại Quân người như vậy gia nhập trong đó? Cô gái nghiêng đầu, cẩn thận thẩm thị Dương Khai. Dường như muốn nhìn thấu ra một đóa hoa từ trên người hắn.

Dương Khai cười tủm tỉm nhìn lại nàng, sâu trong nội tâm có trăm mối lo. Trong lòng suy nghĩ nếu không như thế đi trở về quên đi, một Đế khí sư không đáng tin cậy như thế, cho dù thật sự chiêu mộ vào Lăng Tiêu Cung cũng không khẳng định là chuyện gì tốt.

Được một chút thời gian, cô gái này mới nắm bàn tay đậm lên tay mình một cái, gương mặt lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc nhìn Nam Môn Đại Quân:

- Đại Quân a, quen biết nhiều năm như thế, ta bây giờ mới biết nguyên nhân ngươi không thích nữ nhân! Trách không được ngươi một mực không muốn cưới ta.

- Ngươi ngươi ngươi. . . Nam Môn Đại Quân lập tức giận sôi lên. Tay chỉ cô gái này: - Ngốc phụ!

Nam Môn Đại Quân quay đầu nhìn Dương Khai sắc mặt tái xanh, vội vàng nói: - Cung chủ, cô gái này chính là người bị bệnh thần kinh, đừng để ý tới nàng!

- Ngươi mắng ai đó? Cô gái trừng mắt.

Dương Khai tiến lên một bước, thản nhiên nói: - Nghe đại quân nói, tôn giá là một vị Đế khí sư có thực lực đứng đầu. Bổn thiếu vốn cũng ôm thành ý cùng kỳ vọng cực lớn mà đến, nhưng hôm nay xem ra. . . Chà chà. . .

- Chà chà là ý tứ gì chứ? Cô gái lập tức không vui, một chút liền lẻn đến trước mặt Dương Khai, mắt hạnh trợn tròn, đưa tay kéo cổ áo của hắn, cả giận nói:

- Ngươi giải thích cho ta rõ ràng a, bằng không ngươi chờ coi.

- Buông tay! Nam Môn Đại Quân hoảng sợ, vội vàng quát.

Hắn ngược lại không lo lắng Dương Khai. Chỉ sợ người này dưới cơn nóng giận, cô gái khẳng định không có trái cây ngon để ăn a. Đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh, cho dù thực lực của cô gái này không tầm thường, cũng không phải là đối thủ của Dương Khai.

Dương Khai lại giơ tay lên ngăn lại hắn, gương mặt khinh bỉ nhìn cô gái, cười lạnh nói: - Đã là đại sư, nên có bộ dáng của đại sư. Ta xem tôn giá toàn thân căn bản không có một tia phong phạm của đại sư, ngược lại như là một người phụ nhân của phố phường, nói thực ra, bổn thiếu rất thất vọng.

Cô gái buông lỏng ra cổ áo bắt được, cười khì một tiếng nói:

- Buồn cười, chẳng lẽ theo ý của ngươi, cái gọi là đại sư thì phải ra vẻ đạo mạo nghiêm trang thế nào? Lão nương trời sanh phúc đức hạnh này.

Dương Khai khẽ cười nói: - Nói như thế, ngươi cảm giác mình là đại sư sao?

Cô gái hừ lạnh nói: - Không dám nói là lớn lao gì, luyện khí một đạo, người trong thiên hạ không có khả năng vượt qua ta.

- Khẩu khí lớn như vậy, cẩn thận liếm đầu lưỡi đi.

Cô gái cười lạnh hà hà, vẻ tự tin tràn đầy nói nên lời.

- Ngoài miệng nói chuyện ai cũng biết, cũng không biết thật sự động thủ sẽ làm đươc dạng gì?

- Ngươi muốn động thủ? Cô gái trừng mắt với Dương Khai, thấy hắn một bộ dáng vẻ khiêu khích, lập tức cả giận: - Được được được, tỷ tỷ sẽ để ngươi chết một cách minh bạch.

Nàng đưa tay, hướng về phía Nam Môn Đại Quân nói: - Mang chút vật liệu tới đây!

Nam Môn Đại Quân hỏi ý liếc mắt nhìn Dương Khai. Đến lúc này hắn cũng hiểu rõ Dương Khai có tính toán gì, rõ ràng là muốn kiến thức tài luyện khí của cô gái này, cho nên ngôn ngữ mới ác độc như vậy. Cô gái này cũng không phải nhìn không ra dụng ý của Dương Khai, chẳng qua là trên lĩnh vực mình tinh thông bị người nghi ngờ, đương nhiên là giận. Nàng biết rõ hắn mang ngôn ngữ kích nàng cũng chỉ có thể thuận thế làm.

Thấy Dương Khai gật đầu đồng ý, Nam Môn Đại Quân mới hỏi: - Muốn vật liệu gì?

- Tùy tiện!

Nam Môn Đại Quân lúc này mới tìm ra được trong nhẫn không gian. Hắn trong khoảng thời gian này thân là thủ tịch trận pháp sư của Lăng Tiêu Cung, luôn luôn bận rộn chuyện trận pháp, đại lượng vật liệu bày trận cần tiêu hao, cho nên vật liệu trong chiếc nhẫn của hắn không ít. Hắn tìm ra một khoáng thạch vào khoảng đầu người, giao cho cô gái.

Dương Khai liếc mắt nhìn, nhận ra đó là một khối Xích Vũ Cương Thạch, được xưng là có tính dẻo dai. Lúc luyện chế bí bảo nếu có thể xen lẫn một hai, thì có thể tăng lên tính dẻo dai cho bí bảo. Tuy nhiên cũng chính bởi vì điểm này, cho nên Xích Vũ Cương chỉ có thể làm vật liệu phụ thêm, không thể làm chủ thể luyện chế.

Nhưng hôm nay Nam Môn Đại Quân chọn ra một khối khoáng vật như thế, cũng không có vật liệu khác, hiển nhiên cũng là có ý khiến cô gái này lộ ra một chút bản lĩnh.

- Trợn to hai mắt thấy rõ ràng, tiểu đệ đệ, ngàn vạn đừng nháy mắt nha.

Cô gái nhận lấy Xích Vũ Cương Thạch, lạnh lùng cười với Dương Khai, năm ngón tay linh hoạt múa động. Xích Vũ Cương Thạch vào khoảng đầu người trong nháy mắt tích lưu lưu xoay tròn trên tay nàng.

Cô gái không vội vàng luyện chế, mà là lấy ra một vò rượu ngon uống một ngụm to. Sau khi cô gái thu hồi vò rượu, nàng há miệng, một ngụm rượu ngon hóa thành sương rượu văng lên.

Một tiếng...hô

Một đoàn ánh lửa nổ bắn ra, nhiệt độ trong hang động đá vôi tăng thẳng lên. Hơn nữa ánh lửa cũng không phải là sắc thái bình thường, ngược lại bày biện ra một loại màu trắng nhàn nhạt, hẳn là một loại thiên địa kỳ hỏa. Điều này làm cho Dương Khai nhìn trước mắt sáng ngời.

Vô luận là luyện khí sư hay là luyện đan sư, yêu cầu đối với hỏa diễm đều cực cao. Ngọn lửa có xuất sắc, thường có thể tăng lên hiệu suất cùng phẩm chất của luyện đan cùng luyện khí.

Cô gái này vừa ra tay, Dương Khai liền nhìn ra nàng nhất định có bản lãnh thật sự trong người. Đừng nói chi là nàng ngay cả lò luyện khí cũng chưa lấy ra nữa, rõ ràng là muốn lăng không luyện chế. Loại luyện chế này, đối với luyện khí sư yêu cầu cực cao, người bình thường căn bản không thể làm được.

Mà càng làm cho Dương Khai vui mừng chính là, cô gái này nắm trong tay ngọn lửa rõ ràng đến trình độ xuất thần nhập hóa. Một ngụm linh tửu ngọn lửa phun ra, trực tiếp bao vây lại Xích Vũ Cương Thạch, không nhiều một phần, không ít một phần, một tia một chút nào cũng không có lãng phí.

Trong cực nóng, Xích Vũ Cương Thạch vào khoảng đầu người nhanh chóng hòa tan. Cô gái nâng lên một bàn tay ngọc xinh tươi, năm ngón tay linh hoạt chuyển động. Từng giọt tạp chất bị bỏ đi, Xích Vũ Cương Thạch cũng không ngừng thu nhỏ. Giống như lúc luyện đan phải ngưng luyện dịch thuốc vậy, lúc luyện khí cũng phải cần thanh trừ sạch sẽ tạp chất trước.

Một phân đoạn này là phân đoạn cơ bản nhất, cũng là phân đoạn khảo nghiệm bản lĩnh của luyện đan sư cùng luyện khí sư nhất, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến phẩm chất thành phẩm cuối cùng. Thần niệm của Dương Khai hơi thả ra, cẩn thận dò xét tình huống của Xích Vũ Cương Thạch.

Kết quả rất kinh người, hao phí đại khái thời gian một nén nhang, cô gái lại bỏ đi sạch sẽ tạp chất tạp chất Xích Vũ Cương Thạch, một chút cũng không còn. Trên phân đoạn này, nàng đã làm đến trình độ hoàn mỹ!

Riêng là chiêu thức ấy, đã không hổ danh tiếng đại sư. Dương Khai mặt lộ vẻ tán dương. Lúc trước bởi vì đủ loại thành kiến với cô gái này làm giảm xuống mấy phần, chỉ cần có bản lãnh thật sự, có chút vấn đề tác phong của phương diện sinh hoạt, trái lại cũng không phải là không thể chịu được.

Sau một nén nhang, Xích Vũ Cương Thạch vào khoảng đầu người đã hóa thành một đoàn khoáng dịch tinh thuần chỉ lớn chừng quả đấm.

Cô gái ngẩng đầu, đắc ý nhìn Dương Khai nói: - Tiểu đệ đệ, hiện tại cầu xin tha thứ còn kịp nha. Chỉ cần ngươi có thể đưa trăm vạn nguyên tinh, tỷ tỷ sẽ đại từ đại bi tha thứ cho ngươi tội vô lễ trước đó.

- Xì! Dương Khai cười lạnh.

- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ghét nhất nam nhân ngoan cố không tha như ngươi vậy! Cô gái cắn răng, vừa phân tâm cùng Dương Khai nói chuyện, vừa trên tay không ngừng nghỉ, ngón tay của tay nhỏ bé cầm khoáng dịch liền nhúc nhích. Từng đạo pháp quyết đánh ra, rơi vào bên trong khoáng dịch, đồng thời ngọn lửa màu trắng nọ cũng chợt cao chợt thấp, hiển nhiên là đang khống chế hỏa hầu.

Mắt thường có thể thấy được, khoáng dịch chậm rãi bị kéo dài, từ từ có hình thức ban đầu của một thanh kiếm. Mà theo thời gian trôi qua cùng động tác của cô gái, bộ dáng trường kiếm càng ngày càng rõ ràng, chỗ bên cạnh lại lóe ra hàn quang sắc bén. Chỗ chuôi kiếm lại nổi lên từng đạo văn lộ phức tạp. Phen này luyện chế, ngược lại có vẻ có chút khô khan, cũng không có cảnh tượng kinh tâm động phách đặc biệt, nhưng vô luận là Dương Khai hay là Nam Môn Đại Quân đều nhìn không chớp mắt.

Ước chừng sau một canh giờ, cô gái bỗng nhiên lại lấy ra vò rượu uống vào một hớp rượu ngon, há miệng phun ra đồng thờ, ngọn lửa của nó chợt vừa thu lại. Kèm theo tiếng vang xì xì, một loạt u quang tạo nên trên trường kiếm.

- Thu công! Cô gái thuận tay ném đi, đã bắn trường kiếm đến giữa không trung, sau đó thẳng thừng rơi xuống, vững vàng cắm trên mặt dất, xuống đất một thước có thừa.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.