Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TRÁNG SĨ RA OAI

Tiểu thuyết gốc · 1783 chữ

Chương 450 : TRÁNG SĨ RA OAI

Lại nói, hai gã NPC tráng sĩ và thiếu niên hiệp khách đại hiển công phu, chỉ trong chốc lát là đã đánh ngã đám NPC sĩ binh, rồi ném ra ngoài xa. Hai gã không hạ sát thủ, nên được nhiều hảo cảm từ quán chúng. Mọi người hứng khởi vô cùng, lớn tiếng hoan hô vang dội. Hai gã thấy thế càng ngẩng cao đầu, dương dương đắc ý.

Bố Y Thần Toán Hoàng Thắng thấy hai gã đang lúc cao hứng, tranh thủ thời cơ rẽ đám đông bước ra, tươi cười nói :

- Nhị vị anh hùng. Nhị vị đồng thời hiện thân Tương Dương trấn, hẳn có đại sự gì chăng ?

Thiếu niên hiệp khách nhìn qua họ Hoàng một lượt, nhưng không nói gì. Còn gã tráng sĩ thì trừng mắt hỏi :

- Ngươi là ai ?

Hoàng Thắng phe phẩy quạt lông, cố ra vẻ tiêu sái, thong thả tự giới thiệu :

- Ta là Long Hưng quốc chủ Hoàng Thắng, được chư vị bằng hữu giang hồ vị nể tặng cho ngoại hiệu Bố Y Thần Toán. Tuy không dám xưng “toàn tri thiên hạ sự”, nhưng cũng trí mưu một bầu, kinh văn một bụng. Xin thỉnh giáo cao tính đại danh của nhị vị anh hùng.

Thấy họ Hoàng tước văn giảo tự, ra vẻ danh sĩ hiền nhân, gã tráng sĩ liền huơ huơ nắm đấm nói :

- Chỉ cần ngươi đỡ được ba quyền của ta, ta mới công nhận ngươi là anh hùng, rồi sẽ nói cho ngươi biết cao tính đại danh của ta.

Hoàng Thắng dở khóc dở cười, vội nói :

- Phi dã. Phi dã. Quân tử động khẩu bất động thủ. Tiểu nhân động thủ bất động khẩu.

Gã tráng sĩ cướp lời :

- Phi dã. Phi dã. Tiểu nhân động thủ bất động khẩu. Anh hùng động thủ lẫn động khẩu. Ta đây đường đường anh hùng hào kiệt, đương nhiên phải vừa động thủ vừa động khẩu.

Nói đến đây, gã đắc ý dương dương, nhìn về phía thiếu niên hiệp khách như muốn nói ta đây nói năng văn vẻ, có học thức hơn hẳn ngươi. Thiếu niên hiệp khách liền cười nhạt nói :

- Nhà quê thì nhận nhà quê đi, có ai chê cười đâu. Việc gì phải đi nhờ thầy đồ chuẩn bị sẵn lời lẽ để vỗ ngực xưng tên khoe khoang học thức.

Gã tráng sĩ tức giận chỉ mặt thiếu niên hiệp khách, nói :

- Ngươi ... ngươi ...

Thiếu niên hiệp khách ngước mắt nhìn trời, không thèm nhìn gã. Gã ta tức giận sôi gan, chỉ trỏ một hồi rồi cũng quyết định không thèm để ý đến đối phương nữa, quay sang Hoàng Thắng nói :

- Được rồi. Nếu ngươi muốn thỉnh giáo cao chiêu của ta thì xin mời.

Quần hào nghe gã nói như thế, bất giác bật cười. Có ai mời đối phương giao đấu mà lại nói như thế bao giờ. “Cao tính đại danh”, “thỉnh giáo cao chiêu” chẳng qua là những lời nói khiêm tốn khi nói với đối thủ, có ai lại tự nói về mình như thế.

Hoàng Thắng bị gã ta mời tiếp chiêu, dở khóc dở cười, tiến thoái lưỡng nan. Quần hào quanh đó không ai chịu can thiệp, một mặt nhắm không thể đan độc đối phó hai gã NPC kia, mặt khác có vẻ cố ý để cho họ Hoàng mất mặt. Thiên Lang thấy thế, khẽ lắc đầu, bước ra chắp tay mỉm cười nói :

- Tứ hải chi nội giai huynh đệ. Người giang hồ bình thủy tương phùng, gặp nhau đây tất hữu duyên, không nên tùy tiện động thủ động cước. Ta là Thiên Lang ở Thiên Ân trấn. Xin thỉnh giáo nhị vị là hào kiệt phương nào ?

Gã tráng sĩ nhìn chằm chằm Thiên Lang một lúc, rồi chợt chỉ Thiên Lang nói :

- Ngươi ... ngươi chính là Thượng đại phu Thiên Lang, gia chủ của Thiên Lang gia tộc ở Thiên Ân Trấn.

Thiên Lang ngạc nhiên nói :

- Vâng. Ta chính là Thiên Lang.

Gã tráng sĩ nói :

- Hóa ra ngươi chính là Thiên Lang. Ta tuy ở phương bắc, nhưng cũng đã nghe danh ngươi từ lâu.

Có lẽ Thiên Lang có cá nhân uy vọng là 1, hơn hẳn những người khác nên được NPC hào kiệt vị nể chăng. Nói đến đây, gã tráng sĩ lại ưỡn ngực tự giới thiệu :

- Ta là Vương Dũng, Hoa Sơn nhân thị, tráng sĩ dã. Nghe nói đất Tương Dương quần hùng tụ hội, anh hùng bối xuất, nên đặc ý đến hội hội.

Nhìn một gã tráng sĩ thân thể lực lưỡng tráng kiện, dáng vẻ thô hào, mà lại đi tước văn giảo tự, lời lẽ văn hoa thì cũng thật tức cười. Quần hào quanh đó người thì cười thầm trong bụng, kẻ lại không nhịn được phải bật cười. Gã tráng sĩ lại nhìn về phía thiếu niên hiệp khách, hất hàm nói :

- Chỉ đáng tiếc là anh hùng đâu chưa thấy, chưa gì ta đã gặp phải một gã cuồng nhân tự xưng hào kiệt. Hừ. Để ta dạy dỗ gã một trận mới được.

Thiếu niên hiệp khách cười nhạt, hướng về Thiên Lang vòng tay nói :

- Ta là Chu Anh, người đất Dương Việt, hiệp khách. Nghe nói các lộ anh hùng hội tụ đất Tương Dương, nên đến đây mở mang kiến thức. Nào ngờ vừa đến đây đã gặp phải một kẻ thô lỗ dã man, thật là bực mình. Nếu như chiến trường đối quyết, ta chỉ cần một thương cũng đủ lấy mạng gã ta, để gã khỏi hung hăng khoác lác.

Tráng sĩ Vương Dũng tức giận quát :

- Hứ. Đó là tại ngươi chưa nhìn thấy vũ khí của đại gia. Chỉ cần đại phủ của đại gia bổ xuống, ngươi đã sớm kêu cha gọi mẹ, khóc la inh ỏi rồi.

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh cười nhạt nói :

- Đại phủ của nhà ngươi chắc là chỉ nặng có vài ba lượng, còn không bằng một ngón tay của ta, dọa nạt được ai chứ.

Tráng sĩ Vương Dũng sừng sộ nói :

- Trường thương của ngươi chắc chỉ là thứ đồ rỉ sét bỏ đi, đả thương được ai kia chứ. Ha ha. Có vậy mà cũng xem là bảo bối. Tức cười chết đi được.

Hai gã không động thủ động cước nữa mà lại dùng lời lẽ khích bác lẫn nhau. Cả hai công phu không tệ mà lời lẽ cũng chẳng kém. Mọi người cảm thấy rất thú vị. Nhiều người tụm năm tụm ba, thì thào bàn tám, tìm cách chiêu mộ hai gã.

Trong đám quần hào, một gã tướng mạo gian xảo, vận khôi giáp theo lối võ tướng, quái mô quái dạng hô lớn :

- Này. Nhị vị đại ca. Nghe ta nói này. Nhị vị không đánh nhau nữa thì hãy cho ta hỏi nhị vị một câu. Làm thế nào mới có thể chiêu mộ nhị vị theo ta chinh phục thiên hạ vậy ? Điều kiện thế nào mong nhị vị nói ra để cho chúng ta biết mà lo liệu.

Mọi người vừa kinh vừa hỉ. Vị huynh đệ kia nói năng thật trực tiếp nha ! Và cũng đã nói ra tâm ý của cả bọn. Ai nấy đều lắng tai nghe ngóng.

Tráng sĩ Vương Dũng đảo mắt nhìn quần hào một lượt, rồi nhìn gã kia, thầm nhủ : “Ốm yếu như con khỉ, trên người không có mấy cân thịt mỡ mà cũng muốn chiêu mộ ta. Hứ !”. Gã liền ngửa mặt lên trời cười lớn, nói :

- Ta chẳng làm khó ngươi làm gì. Chỉ cần ngươi có thể liên tục tiếp ba quyền của ta thì ta sẽ theo ngươi đánh thiên hạ.

Gã kia nghe nói thế mừng rỡ vô cùng, lập tức nhảy ra đứng đối diện Vương Dũng, vòng tay nói :

- Hay lắm. Hay lắm. Ta xin tiếp thử ba quyền. Đại ca đừng có nuốt lời đó nha.

Gã đã suy tính rất nhanh. Khôi giáp của ta tuy trông bề ngoài chẳng có gì đặc biệt, nhưng có điểm phòng ngự rất cao; sinh mạng của ta cũng cao nữa. Cứ thử xem sao. Thất bại thì bất quá giảm một cấp, còn thành công thì ... phát đạt nha.

Trong khi đó, quần hào xôn xao bàn tán :

- Gan ghê ! Dám khiêu chiến NPC võ tướng kia đấy !

- Ngươi không nghe nói liều mạng ăn tiền hay sao ?

- Quan trọng là xác suất chiêu mộ NPC võ tướng thành công chỉ có chưa đến 1 phần vạn.

- Thôi kệ đi. Để hắn thử thì biết.

...

Gã kia bị nói đến mặt mũi đỏ bừng, bực bội nói :

- Có sao đâu ! Dù cho xác suất chỉ có 1 phần vạn thì ta cũng không thể thử được hay sao ? Các ngươi đó là ganh tỵ ta. Ta nhất quyết phải thử.

Đoạn gã quay về phía tráng sĩ Vương Dũng vẫy tay ra hiệu cho gã ta xuất quyền. Thiếu niên hiệp khách Chu Anh liếc mắt nhìn gã một lượt, rồi đứng tránh ra xa, khẽ hanh một tiếng, nói :

- Thật không biết sống chết là gì !

Quần hào nhất thời yên lặng, chờ xem kết quả. Tráng sĩ Vương Dũng bước tới hai bước, đến trước gã kia, quát lớn một tiếng :

- Nếm thử một quyền của đại gia !

Thanh âm vừa dứt thì quyền đầu cũng tung ra, bên trong quyền phong lại ẩn ẩn xuất hiện sắc hồng của kình khí. Mọi người chỉ nghe “bùng” một tiếng, rồi “oa” một tiếng, sau đó gã kia đã bị đánh bay ra ngoài mười thước. Đồng thời trên đầu gã nổi lên mấy dòng chữ đỏ hồng :

- 92

- 94

- 96

Gã kia cả kinh khi phát hiện huyết trị của mình chỉ còn lại chưa đến một nửa. Gã lập tức nhận ra mình không thể nào tiếp nổi ba quyền của đối phương, nếu miễn cưỡng thì chỉ giảm cấp một cách vô ích. Gã liền vội gượng ngồi dậy, lẩn nhanh vào trong đám đông giữa tiếng cười chế nhạo của mọi người.

Tráng sĩ Vương Dũng đánh ra một quyền, tiêu hao gần 300 điểm huyết của đối phương, công phu lợi hại phi phàm. Quần hào quán chiến tán dương không tiếc lời.

Bạn đang đọc 《Vương Mệnh》 sáng tác bởi ThiếtQuanÂm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiếtQuanÂm
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.