Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THIẾU NIÊN HÀO KIỆT CÙNG KẾT BẠN

Tiểu thuyết gốc · 1861 chữ

Chương 451 : THIẾU NIÊN HÀO KIỆT CÙNG KẾT BẠN

Lại nói, tráng sĩ Vương Dũng đánh ra một quyền, tiêu hao gần 300 điểm huyết của đối phương, công phu lợi hại phi phàm. Quần hào lại nhao nhao bàn tán :

- Chỉ một chiêu mà đã đánh bay 300 điểm huyết. Thật không hổ danh là tráng sĩ !

- Thần quyền tam liên kích. Võ lâm tuyệt kỹ đó nha !

- Khủng bố ghê nha ! Như thế thì chỉ cần hai quyền là đã sát tử được một người rồi.

- Gã lẽ nào là cao cấp NPC ?

- Ai mà biết ?

...

Tráng sĩ Vương Dũng thấy gã kia đã chạy mất, huơ huơ quyền cười lớn nói :

- Bộ tưởng quyền đầu của đại gia dễ chịu lắm hay sao ? Vừa rồi nếu đại gia không nương tay, chỉ cần một quyền cũng đủ đánh bẹp dí gã ta rồi. Hừm ! Cái gã sử thương kia. Có thấy quyền đầu của đại gia chưa ? Chỉ cần đánh trúng thân người của ngươi hai, ba quyền thôi, ngươi cũng đã sớm trở thành thi thể rồi. Đó là đại gia thương tình tha cho ngươi một mạng, còn không mau cút đi.

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh cười nhạt nói :

- Hừ. Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi. Cũng chỉ hù dọa được mấy kẻ tầm thường, có gì mà sính oai. So với thương pháp độc môn của ta, thật chẳng đáng kể gì.

Tráng sĩ Vương Dũng đưa mắt nhìn quanh, rồi nhanh tay đoạt lấy một thanh trường thương trong tay một người chơi gần đó, ném cho thiếu niên hiệp khách Chu Anh, nói :

- Tiểu tử. Đừng khoe khoang quá như thế. Múa vài chiêu xem sao.

Gã người chơi kia chợt cảm thấy bàn tay trống không, trường thương đã bị đoạt mất, kinh hãi vô cùng. Mọi người cũng đều kinh ngạc, không ngờ lại có tuyệt chiêu như thế. Thiếu niên hiệp khách Chu Anh tiếp lấy trường thương, tiện tay múa một vòng, hoành tảo thiên quân, rồi đưa ra sau lưng, mũi thương chĩa xéo lên trời, một cổ kình phong cuốn lên, oai phong lẫm lẫm. Chỉ mới thi triển một thức thương mà những người chơi trong vòng mười bước đã bị kình phong bức thoái.

Quần hào chấn kinh một lúc, rồi mới bộc phát những tiếng hoan hô vang dội :

- Tuyệt vời. Hảo thương pháp.

- Quả là võ lâm cao thủ.

- Anh hùng hào kiệt có khác nha !

...

Nhưng cũng có nhiều người than ngắn thở dài :

- Ai ! Lợi hại như thế, làm sao chiêu mộ được đây ?

- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai ?

...

Lúc này, đã có gần nghìn người chơi vòng trong vòng ngày xem nhiệt náo. Nhiều người lớn tiếng đốc xúc, muốn xem thử có ai chiêu mộ được hai NPC kia hay không ? Còn các “đại nhân vật” thì lưỡng lự không thôi, vừa muốn bước ra chiêu mộ, nhưng lại lo thất bại rồi mất mặt. Xác xuất thành công chưa đến 1 phần vạn, miêu mang quá. Hiện trường náo nhiệt vô cùng. Bên ngoài người xem đông nghịt, còn bên trong chỉ có 4 người là tráng sĩ Vương Dũng, thiếu niên hiệp khách Chu Anh, Thiên Lang và Hoàng Thắng.

Người chơi A :

- Có ai thử không ? Tiếp gã ta ba quyền, không chừng có thể chiêu mộ thành công.

Người chơi B :

- Phải đó ! Không ai dám thử hay sao ? Không ai dám thử, vậy thì ta thử đó !

Người chơi C :

- Vậy thì mau bước ra đi. Chúng ta đang chờ ngươi xuất trường đây.

Người chơi B ngần ngừ giây lát, rồi bị những người xung quanh đẩy lên phía trước. Gã miễn cưỡng bước đến trước mặt tráng sĩ Vương Dũng, ấp úng nói :

- Ta ... ta ...

Tráng sĩ Vương Dũng khẽ hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào, vung quyền lên đấm thẳng vào gã ta. Gã bị đấm bay về phía xa, trên đầu liên tiếp nổi lên những con số màu huyết hồng, rồi hóa bạch quang, biến mất. Quần hào kinh hãi ồ lên, không ngờ tráng sĩ Vương Dũng chỉ xuất một chiêu đã sát tử một người. Xem ra khi nãy gã bảo nương tay cũng không phải là giả. Gã ngửa cổ cười lớn, rồi nhìn về phía quần hào nói :

- Còn ai nữa không. Có ai mạnh hơn một chút thì hãy bước ra để đại gia luyện quyền.

Thấy gã ta ngạo mạn như vậy, nhiều “đại nhân vật” có phần bất mãn. Trong đám đông có không ít các vị hầu tước, bá tước, quốc quân chư hầu quốc hay lĩnh chủ các lĩnh địa lớn, giống như bọn Linh Sơn quốc chủ, Hoa Hoa quốc chủ, ... Bọn họ tụ họp thành từng nhóm riêng biệt theo quan hệ, khu vực, ... thầm thì bàn tán, chỉ có điều không xuất thủ, bởi vì bọn họ cũng nhắm không thể chiêu mộ được NPC võ tướng kia, sợ mất mặt trước mọi người.

Hoa Hoa công tử nhìn Linh Sơn quốc chủ cười cười bảo :

- Có lẽ huynh nên thử một lần xem sao, biết đâu ...

Linh Sơn quốc chủ lắc đầu nói :

- Cho dù ta có vận toàn lực, cũng không thể nào chịu đựng được ba quyền của gã ta. Nên để những người khác tiêu hao bớt thể lực của gã đã. Gần hết thể lực, tự nhiên sẽ dễ đối phó hơn.

Mọi người giật mình, đưa mắt nhìn nhau. Cả bọn hội ý, rồi lẳng lặng chia nhau đi cổ động những người chơi khác bước ra thử sức. Nhiều người nghe cổ động bùi tai, hoặc nhận được ít ngân tệ bí mật dúi vào tay, liền hăng hái tiến ra thử thời vận. Cục trường nhiệt náo hẳn lên.

Trong lúc gã tráng sĩ Vương Dũng bận rộn “luyện quyền”, Thiên Lang nhìn thấy thiếu niên hiệp khách Chu Anh đứng lặng lẽ một bên, liền bước đến, mỉm cười hỏi :

- Chu huynh. Lần này huynh chỉ đến Tương Dương Trấn chơi thôi, hay còn có ý định đi du ngoạn thiên hạ nữa.

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh nhìn Thiên Lang một lượt, rồi cười đáp :

- Hiếm khi ta được ra ngoài, nên ta quyết định lần này phải đi du ngoạn một chuyến cho thỏa thích.

Thiên Lang tuổi còn rất trẻ, chỉ mới mười bảy, dung mạo tuấn tú, phong thái ôn nhu hòa nhã, nói năng thành thật, đôi lúc trông có vẻ ngốc ngốc rất thú vị, nên dễ gây được thiện cảm với người đối diện, đặc biệt là các đặc thù NPC. Những kẻ quá gian xảo, nhiều mưu mô thường ít được thiện cảm của người khác. Thêm vào đó, Thiên Lang lại có điểm uy vọng là 1, so với đại đa số người chơi khác (có điểm uy vọng là 0), có thể gọi là “thanh danh viễn bá”, nên thiếu niên hiệp khách Chu Anh đối với Thiên Lang tỏ ra rất nhã nhặn.

Thiên Lang ngẫm nghĩ giây lát, rồi mỉm cười nói :

- Gần đây ta cũng rảnh rỗi, nếu như huynh không ngại thì chúng ta có thể kết bạn đồng hành. Những người ít tuổi như chúng ta thường thua thiệt người khác do thiếu kinh nghiệm giang hồ. Ta nghĩ vân du thiên hạ, giao kết bằng hữu, mở rộng kiến văn, tích lũy kinh nghiệm cũng là điều tốt.

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh cả cười, vỗ vai Thiên Lang vui vẻ nói :

- Có chi mà ngại. Có thêm bạn đồng hành như huynh đệ thì càng vui chứ sao.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, quan hệ càng thêm dung hiệp. Cả hai đều là thiếu niên, đều tuấn tú, rất hợp nhau. Thiên Lang nhìn sang phía bên kia, thấy tráng sĩ Vương Dũng lại đánh ngã thêm một đối thủ nữa, chép miệng nói :

- Vương huynh xem ra dũng mãnh quá nhỉ !

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh hừ lạnh một tiếng, nói :

- Gã ta bất quá là hạng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, ngoài việc võ lực hơn người, càng đánh càng hăng, thì chẳng có gì đáng kể cả.

Thiên Lang nghe ra một tin tức quan trọng, ngạc nhiên hỏi :

- Huynh nói Vương huynh càng đánh càng hăng chứ không biết mệt ?

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh nói :

- Nếu như gã ta không sử dụng tuyệt kỹ, thì dù có đánh đến tối cũng không thành vấn đề. Bọn họ chẳng qua chỉ là tỷ võ quá chiêu, không phải sinh tử quyết đấu, nên tâm thái nhẹ nhàng, bất cứ lúc nào cũng có thể hồi khí hồi lực. Thật ra thì chỉ cần điều tức vài hơi là xong, không mất nhiều thời gian đâu.

Thiên Lang kinh ngạc nói :

- Lợi hại đến thế ư ?

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh cười nói :

- Huynh đệ là văn quan nên không hiểu chuyện của giới vũ sĩ chúng ta. Huynh đệ nên biết, có nhiều cao thủ quyết đấu bảy ngày bảy đêm vẫn chưa phân thắng bại. Chúng ta tuy không lợi hại đến thế, nhưng chiến đấu cả ngày cũng không thành vấn đề.

Thiên Lang đưa mắt nhìn toàn trường một lượt, rồi nói :

- Chúng ta đứng đây cũng chẳng làm gì. Hay là vào trong kia uống vài chung ?

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh lập tức tán đồng, nói :

- Đi thôi. Nhìn cái gã dã man kia khoa tay múa chân chướng mắt quá.

Nói xong liền cất bước đi ngay vào trong Tửu quán. Thiên Lang vội vàng đi theo sau, vừa đi vừa mỉm cười nói :

- Chúng ta hãy còn nhỏ tuổi, uống rượu không tốt cho sức khỏe, uống trà thì hơn.

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh cả cười nói :

- Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu.

Thiên Lang khẽ lắc đầu, cũng cười nói :

- Được rồi. Hôm nay ta xin liều mạng bồi quân tử.

Cả hai vui vẻ dắt nhau vào trong, tìm chỗ tinh sạch cùng nhau ăn uống.

Trong khi đó, ở bên ngoài, Bố Y Thần Toán Hoàng Thắng xem gã tráng sĩ Vương Dũng hiển lộng công phu một lúc, khi quay lại, chợt không thấy Thiên Lang đâu nữa, ngạc nhiên vô cùng, liền quay lại chỗ bọn Triệu Tiếu Thiên, Hoa Hoa công tử, hỏi :

- Mọi người có thấy Thiên Lang huynh đệ đâu không ?

Cả bọn lúc này mới phát hiện ra Thiên Lang đã đi đâu mất, nêu đều ngạc nhiên. Triệu Tiếu Thiên nhìn quanh một lượt, chợt nói :

- Gã hiệp khách họ Chu cũng đâu mất rồi.

Mọi người cả kinh, đưa mắt nhìn nhau, bật thốt :

- Chẳng lẽ ...

Bạn đang đọc 《Vương Mệnh》 sáng tác bởi ThiếtQuanÂm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiếtQuanÂm
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.